Trang 172# 2
Chương 340: Đòn đánh BOSS đầu tiên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Không được, điều này không công bằng!”
Phu Tử Quá Phiền vừa dứt lời, Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng với Bá Giả Vô Song còn chưa phản đối, Dương Quang Phổ Chiếu đã bắt đầu nhao nhao làm ầm lên.
Ai cũng biết cao thủ Hạo Nhiên Minh nhiều như mây, chiến đội Phu Tử càng là đội ngũ đứng trong top 4 toàn quốc, mà công hội Liệt Nhật chẳng qua chỉ là công hội mới mà thôi, mặc dù bây giờ không phải PK nhưng mấy việc như cướp được BOSS cũng rất khảo nghiệm kỹ thuật chiến đấu. Một đám người chơi bình thường khiêu chiến với một đám người chuyên nghiệp, đây không phải công toi sao?
Đương nhiên Dương Quang Phổ Chiếu không chịu làm chuyện có hại như vậy.
Bá Giả Vô Song lạnh lùng nhìn Dương Quang Phổ Chiếu nói: “Nơi này đến lượt ngươi lên tiếng sao?”
“Mẹ nó!” Dương Quang Phổ Chiếu bị chẹn họng, khuôn mặt đỏ ửng cắn chặt răng, hắn ta cố nhịn không ra tay đánh nhau.
Có câu “Nước yếu thì khỏi ngoại giao”, công hội yếu kém cũng giống như vậy, công hội nhỏ tìm cách sinh sống trong khe hẹp giữa các công hội lớn, nào đâu dám đòi hỏi xa vời quyền được lên tiếng.
Phu Tử Quá Phiền cười nói: “Lão đệ Vô Song có ý kiến gì không?”
“Ta cũng không có ý kiến!” Bá Giả Vô Song thản nhiên cười nói.
Trong game online nghề nghiệp dễ đoạt BOSS nhất là gì? Đương nhiên là Cung thủ!
Cung thủ công kích không thấp, hơn nữa tốc độ đánh còn nhanh nhất trong tất cả các nghề nghiệp, có câu nói rất hay, đó là ‘Võ công đứng đầu thiên hạ là nhanh đến không thể phá được’... Tuy nói số lượng và chất lượng của cao thủ tại công hội Bá Giả không bằng hai công hội lớn kia, thế nhưng bọn họ có một vé Cung thủ thì sợ gì không đoạt được BOSS.
“Lão đại Huyết Sắc đâu? Ý của ngươi như thế nào?” Phu Tử Quá Phiền lại hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Huyết Sắc Chiến Kỳ đáp: “Ta cũng không có ý kiến!”
Chiến đội Huyết Sắc của Liên Minh Huyết Sắc cũng là đội ngũ chuyên nghiệp nằm trong top 10 trên bảng xếp hạng trong nước, cũng không kém chiến đội Phu Tử là bao, nếu như chỉ cướp đòn đánh BOSS cuối cùng thì Huyết Sắc Chiến Kỳ vẫn rất có lòng tin.
“3 với 1, số ít nghe theo số nhiều, Dương Quang à, thật sự là uất ức cho ngươi rồi!” Phu Tử Quá Phiền cười tủm tỉm nói với Dương Quang Phổ Chiếu.
Dương Quang Phổ Chiếu tự biết công hội nhà mình không đủ mạnh mẽ, hắn ta bị ép buộc nên đành phải đồng ý.
Sau khi thảo luận xong phương pháp xử lý BOSS, mỗi công hội chọn ra mười người hợp thành một chiến đội, tất cả đứng phía trước, những người còn lại tản ra lui thật xa về phía sau.
Việc này có thể đề phòng đối phương bất ngờ nhúng tay vào, cũng có thể chặn lại đám người chơi bên ngoài muốn đục nước béo cò.
Người của Toàn Chân Giáo vẫn luôn lẫn trong đội ngũ của Hạo Nhiên Minh đang đứng cách BOSS không xa, loại công hội lớn trên hai nghìn người này đều được tạo thành từ các công hội nhỏ, không phải là người trong cùng một công hội thì về cơ bản đều không biết nhau, cho nên đám người đó hoàn toàn không phát hiện ra trong đội ngũ của mình có thêm mười người lạ.
Khi người của bốn công hội lớn tản ra, Vô Kỵ sử dụng mê trận, trong nháy mắt đám người Toàn Chân Giáo đã tàng hình, đợi đến lúc toàn bộ người chơi của bốn công hội lớn giải tán ra khỏi phạm vi công kích, xung quanh nhóm người Toàn Chân Giáo là một vùng đất trống trải, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được BOSS May Mắn trong truyền thuyết.
Thần May Mắn, Kiếm Hào Will (Cấp 40) (BOSS đặc biệt) (Tự do)
HP: 1.145.855
MP: 56.845
Kỹ năng: Lợi Nhận Xung Kích, Kiếm Thuật Phong Bạo, Phá Kích Kiếm Thuật, Kiếm Thánh Giáng Lâm.
Giới thiệu quái vật: Là kiếm khách tuyệt thế, do bất kính với sự uy nghiêm của thần nên bị thần Quang Minh lưu đày nghìn năm.
Vừa rồi trải qua một trận quần đấu của công hội Bá Giả, Thần May Mắn đã bị đánh tụt gần một nửa lượng máu, cho nên bây giờ BOSS cũng không phải ở trạng thái sung mãn.
Bản thể của Thần May Mắn, con rối của Ma Thần, thật ra chính là một cái xác chết di động quần áo rách rưới, dáng người của nó không cao, tướng mạo xấu xí, lúc này sau khi nó hóa thân thành Thần May Mắn, bộ đồ vốn rách rưới trông bỗng như mang theo khí phách của một vị tông sư. Chỉ thấy nó vác một thanh đơn thủ kiếm, nhàn nhã đi tới đi lui, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những người chơi xung quanh nó.
Đây chính là đặc tính của BOSS tự do hoang dã, chỉ cần không bị khiêu khích thì nó sẽ không chủ động tấn công người chơi.
Nhìn giới thiệu về Thần May Mắn, đám người Toàn Chân vô cùng đồng tình với cảnh ngộ bi thảm của nó, kết cục của một Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung cũng chỉ giam cầm năm trăm năm, còn nó chỉ bất kính uy nghiêm của thần lại bị lưu đày nghìn năm, đủ thấy được lòng dạ hẹp hòi của thần Quang Minh.
Đối mặt với BOSS hiếm có như vậy bốn công hội lớn cũng không dám che giấu thực lực, những người chơi ra sân bấy giờ đều là tinh anh trong tinh anh, ngay cả hai người Bá Giả Vô Song cùng với Phu Tử Quá Phiền cũng tự mình ra trận.
Ngay lúc người của bốn công hội thương lượng ai sẽ đánh quái trước, chỉ nghe ‘Ầm’ một tiếng, một viên đạn giống đạn báo hiệu bắn vào trán Thần May Mắn.
“Con mẹ nó, có người kéo BOSS!”
Bốn mươi cao thủ vây quanh Thần May Mắn còn chưa kịp quay đầu nhìn xem ai ra tay, Thần May Mắn đã rút kiếm trong tay ra, muốn vọt về phía ngoài vòng tròn.
Bốn mươi người chơi đều là cao thủ đứng đầu trong các công hội lớn, đâu thể để yên cho Thần May Mắn rời đi, cả đám thấy Thần May Mắn muốn bỏ chạy, Bá Giả Vô Song tiến lên đập Thuẫn Kích vào đầu Thần May Mắn, nó hơi run run, đòn công kích của những người khác cũng nối gót theo nện vào BOSS.
Vốn dĩ thù hận của BOSS tự do không được cố định, bấy giờ nó lại bị người bao vây tấn công, thù hận nhanh chóng chuyển đến người khác.
Tốc độ của súng đạn thực sự nhanh hơn cung tên nhiều, cho nên người chơi vòng ngoài chỉ nghe vang lên một tiếng, nhưng lại không biết do ai làm, vì trong vòng hai mươi mét xung quanh BOSS, ngoài đám cao thủ được lựa chọn ra kia thì không có một bóng người nào khác.
Tầm bắn của súng ống và cung tên đều là mười mét... Chẳng lẽ bọn họ gặp ảo giác chăng? Các người chơi của bốn công hội lớn đều cảm thấy đầu óc của mình có chút trì trệ, không theo kịp nhịp độ.
Nếu tất cả mọi người đều nghe được tiếng súng chứng tỏ không phải là ảo giác, đám người Toàn Chân Giáo chính là kẻ khởi xướng lại lén cười trộm trong mê trận.
Vừa rồi người nổ súng chính là Danh Kiếm Đạo Tuyết... Danh Kiếm Đạo Tuyết có Nhị Đoạn Tiềm Hành, có thể sau khi tấn công mục tiêu xong là lại tiến vào trạng thái Tiềm Hành một lần nữa.
Trong Trọng Sinh, BOSS rơi xuống có hệ thống bảo vệ, sau khi BOSS chết thì những đồ vật nó đánh rơi cũng chỉ có đội ngũ người chơi đánh quái đầu tiên, và đội ngũ người chơi tung chiêu kết liễu mới có quyền ưu tiên nhặt được, nếu mọi người muốn cướp trang bị hiển nhiên phải cướp được đòn tấn công đầu tiên.
Danh Kiếm Đạo Tuyết ôm ngực trái kêu lên hệt như thỏ con bị giật mình: “Con mẹ nó, sau này loại chuyện như vậy tuyệt đối đừng tìm ta, bị hơn sáu nghìn người vây xem, các ngươi có biết cảm giác như thế nào không?”
“Ta biết mà.” Vương Vũ thản nhiên nói. Lúc ở thành Thánh Quang, Vương Vũ đã từng bị mấy vạn người chặn trên phố lớn, tình cảnh kia đồ sộ hơn thế này nhiều.
“Hả? Vậy chẳng phải ngươi chết rất thảm rồi sao?” Đám người kinh hãi nói, trừ Vô Kỵ và Dương Na ra, thật đúng là không ai biết Vương Vũ đã từng trải qua việc này.
“Không, ta trốn được...” Vương Vũ nói.
“Đệt! Thiệt không vậy?” Cho dù là đám người Toàn Chân Giáo thường thấy Vương Vũ biến thái, lúc này cả đám cũng bị lời nói của Vương Vũ làm cho kinh sợ.
Mẹ nó, mấy nghìn người lận đó, đám kia vừa đứng lên đã chặn kín cả đường rồi, dưới tình huống đó mà Vương Vũ lại có thể trốn được, vốn dĩ mọi người cho là một Vương Vũ có thể đánh mấy chục người đã đủ biến thái, không ngờ hắn còn từng khiêu chiến loại cực hạn này...
“Ha ha.” Vương Vũ mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề não tàn này, hắn quay đầu nhìn về phía chiến trường.