Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 363: Chúc Phúc Của Thần Mộ Quang

Trang 184# 1

 

 

 

Chương 363: Chúc phúc của thần Mộ Quang
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ha ha ha..."

Vô Kỵ vẫn đang đứng đó vắt óc tìm kiếm điểm đột phá của Mộ Quang Thánh Giáp, đột nhiên nghe thấy một tràng những tiếng vang ầm ĩ từ phía sau.

Vô Kỵ quay đầu lại, thì thấy khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Dương Na, một bàn tay của cô ta đang nhấn hẳn đầu của Minh Đô vào trong nước. Hai tay Minh Đô không ngừng vung vẩy, nhưng cơ thể gầy yếu của Pháp sư như hắn ta thì chẳng tạo nên chút tác dụng nào.

Đám người Ký Ngạo không những không đi lên can ngăn, lại còn tỏ ra vui sướng đứng đó nhìn người ta bị hành, ngay cả người hiền lành là Vương Vũ cũng ôm tay đứng đó nhìn với vẻ mặt vui vẻ.

Chiến đội Số Đếm và người của Liên Minh Huyết Sắc nhìn thấy cảnh đó, ai nấy đều đã sợ tới mức ngây người... Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng người của Toàn Chân Giáo lại ra tay độc ác với chính người nhà như vậy.

Vô Kỵ nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức đoán ra là có lẽ Minh Đô lại ăn gian chiếm lợi gì đó từ Dương Na, kết quả là bị bắt tại trận.

"Chuyện gì vậy?" Vô Kỵ tò mò hỏi Ký Ngạo.

Ký Ngạo cười đầy đáng khinh trả lời: "Tên tiện nhân kia đi hắt nước lên người chị Tình Tuyết... Khì khì." Nói xong, Ký Ngạo xoay người nhìn thoáng qua thân thể Dương Na.

Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt của Ký Ngạo, thấy ngực Dương Na đang ướt một mảng. Quần áo của người chơi nữ vốn đã hở hang sẵn, mà đặc biệt là nữ cung thủ thì lại càng hở bạo, bị Minh Đô hắt như vậy, vóc dáng của Dương Na phải nói là phô bày hết cả ra.

Tuy dáng của Dương Na cũng bình thường thôi, nhưng trong thế giới giả lập sói nhiều thịt ít này, cũng có thể coi là một chút cảnh xuân tươi đẹp rồi.

"Chậc chậc chậc..." Vô Kỵ cũng là tên háo sắc, mắt nhìn Dương Na, miệng thì chậc chậc mấy tiếng.

Ngay cả thủ đoạn hạ lưu này mà cũng làm ra được, nếu nói về sự đê tiện thì quả thật chẳng ai có thể vượt qua Minh Đô. Nhưng hiển nhiên đầu óc của Minh Đô có vẻ không được tốt, đi chọn sai đối tượng, mức độ hung tàn của cô ta gần bằng Vương Vũ, không phải là Minh Đô đang muốn chết sao.

"Ùng ục, ùng ục..."

"Ùng ục, ùng ục..."

Nước trong hồ đang không ngừng nổi bọt nước, xem ra Minh Đô đã bị nhấn xuống nước rồi nhưng vẫn còn lắm miệng.

Vương Vũ thấy nước nổi bong bóng, còn tưởng là Minh Đô sắp tèo rồi, bèn vội vàng kéo Dương Na một cái: "Thế là được rồi, cô còn nhấn nữa là sẽ dìm chết hắn thật đấy..."

Trong game Trọng Sinh này, tuy đồng đội là sẽ không gây ra sát thương cho nhau, nhưng nước hay lửa thuộc về ngoại lực, trước khi học được kỹ năng lặn thì người chơi rất dễ bị dìm chết.

Dương Na không phải người có tính thù dai, dạy dỗ Minh Đô một trận nên đã trút được cơn giận trong lòng, lại nghe Vương Vũ khuyên can nên cô ta cũng mượn dốc xuống lừa mà buông Minh Đô ra.

Minh Đô vừa ngẩng đầu lên, lập tức căm tức trừng Xuân Tường: "Xuân cẩu, ta..."

Xuân Tường vội vàng ngắt lời: "Tiểu Minh à, xem chuyện tốt mà ngươi làm này, ta đây thực sự phải nói ngươi mấy câu thôi."

Đám người Ký Ngạo và Vô Kỵ chơi với Xuân Tường đã lâu, nghe cuộc đối thoại giữa Minh Đô và Xuân Tường, bọn họ lập tức kịp phản ứng, thảo nào Minh Đô lại làm ra chuyện này, hóa ra là do tên đáng khinh Xuân Tường xúi giục, cái lão già thối này.

Minh Đô giận dữ: "Đệt mợ, rõ ràng là ngươi bảo ta làm vậy..."

Xuân Tường nghiêm mặt lại: "Thằng nhóc nghịch ngợm này, sai là phải sửa, biết chưa? Nho nhã ổn trọng chính là đại danh từ dành cho lão phu, làm sao lão phu lại làm ra loại chuyện này cho được?"

Đây không phải lần đầu Xuân Tường làm loại chuyện này, ngay cả lần đầu tiên Vương Vũ cướp quái cũng là do Xuân Tường xúi giục, nhưng lần này không có chứng cứ nên chẳng ai làm gì được hắn ta cả.

Vô Kỵ thương hại thở dài một tiếng, sau đó khuyên Minh Đô: "Được rồi, được rồi, đừng cãi cọ nữa, đánh phụ bản nghiêm túc chút! Ta đang suy nghĩ một chuyện, mà bị các người làm rối hết cả lên rồi."

"Đang nghĩ gì cơ?" Minh Đô hỏi.

"Các ngươi nói xem con bọ hung kia không dám đến gần đây, có phải là do ao nước này khắc chế nó không?" Vô Kỵ hỏi.

"Khắc chế nó?" Minh Đô lẩm bẩm một câu, thuần thục vốc một vốc nước hắt lên trên người Mộ Quang Thánh Giáp.

Mộ Quang Thánh Giáp không tránh không né, chẳng có chút phản ứng nào.

Vô Kỵ thấy nước ao không có tác dụng, buồn bực nói: "Chẳng lẽ dưới ao này có bí mật?"

"Ô?" Vô Kỵ vừa dứt lời, Minh Đô đột nhiên mắt tỏa sáng, nói: "Đúng rồi, ban nãy hình như ta nhìn thấy có cái gì đó dưới nước..."

"Cái gì cơ? Ở đâu? Mau dẫn ta qua!" Vô Kỵ nghe vậy, vội vàng kêu lên.

"Ở ngay bên đó..." Minh Đô chỉ vào chỗ mà hắn ta vừa bị dúi đầu xuống, cũng chính là chỗ ở ngay trung tâm của ao nước.

Vô Kỵ đi tới, cúi đầu thò vào trong nước nhìn, quả nhiên ở chính giữa đáy ao có một cái bàn nhỏ màu vàng.

Vô Kỵ thò tay xuống gõ, không có phản ứng gì, xem ra không đủ mạnh.

"Bao Tam, đệ thử xem sao!" Vô Kỵ gọi Bao Tam.

Bao Tam ngắm chắc vị trí mà Vô Kỵ chỉ, lấy thanh kiếm ra hung hăng đâm xuống.

"Rắc..."

Một tiếng rắc nhỏ vang lên, một ánh sáng màu vàng phát ra từ thân kiếm của Bao Tam, bắt đầu khuếch tán ra bốn phía.

Chỉ vài giây sau, màu vàng đã che phủ toàn bộ ao nước này.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã mở ra phong ấn do thần Mộ Quang để lại, vũ khí của bạn đã nhận được sự chúc phúc từ thần Mộ Quang.]

Nhìn nhắc nhở từ hệ thống, mọi người vội vàng xem vũ khí của mình, chỉ thấy trên vũ khí của bọn họ xuất hiện thêm một dòng trạng thái.

Chân, Mộ Quang lực: Thánh lực thuần khiết nhất của thần Mộ Quang Cole Phelps, có thể tinh lọc tất cả khí tức tà ác, duy trì trong 60 phút, vô hiệu ở ngoài Lạc Nhật Thần Điện.

"Tinh lọc khí tức tà ác?Chẳng lẽ là nói tên kia hay sao? Mấy nghề đánh tầm xa thử lại lần nữa xem nào!" Vô Kỵ lại ra lệnh.

Cung thủ và Pháp sư lại quăng kỹ năng lên người Mộ Quang Thánh Giáp.

- 124

- 225

Hai chỉ số sát thương nhẹ nhàng bay lên trên đỉnh đầu Mộ Quang Thánh Giáp. Bị tấn công, toàn thân Mộ Quang Thánh Giáp run rẩy dường như bị thiêu đốt, vội vàng lùi ra sau mấy bước.

Vô Kỵ gãi cằm, nhìn chằm chằm vào Mộ Quang Thánh Giáp nói: "Hiệu quả này tuy không đáng là bao, nhưng tốt xấu gì cũng coi như phá được lớp phòng ngự, nhưng ta cứ cảm thấy dường như có gì đó không đúng."

Tiểu Nhất nói: "Sao lại không đúng chứ? Có thể tạo ra được sát thương chừng đó đã là không tệ rồi." So với việc miễn sát thương ban nãy thì sát thương ba con số đã là một tiến bộ rất lớn.

"Lão Ngưu, liệu ngươi có thể lật nó lại được không?" Vô Kỵ đột nhiên hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ giật mình: "Có cái méo ấy, ta có phải siêu nhân đâu!"

Dù Vương Vũ có trâu bò đến mấy thì Võ sư vốn chẳng phải nghề nghiệp loại hình sức mạnh, muốn lật con BOSS có hình thể như Mộ Quang Thánh Giáp này, đây quả thực đang bảo hắn khiêu chiến quy tắc của hệ thống rồi.

"Không phải lúc trước ngươi cũng lật nhện tinh đó sao?" Vô Kỵ nói.

Hình thái nhện tinh của Andariel chỉ nhỏ hơn Mộ Quang Thánh Giáp một chút, về lý thuyết thì Vương Vũ có thể hất được Andariel thì cũng sẽ hất được Mộ Quang Thánh Giáp.

Vương Vũ nói với vẻ vô cùng chuyên nghiệp: "Andariel có phần chân cao... Lại còn là quái vật hệ pháp thuật, sát thương vật lý thấp... Nhưng ngươi nhắc tới điều đó, bản thân ta chợt nảy ra một ý hay."

Vô Kỵ vui vẻ nói: "Mau nói nào."

"Nhìn là được!" Vương Vũ vẫy tay với Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành, nói: "Hai người đi theo ta."

Thực lực đại diện cho sức hút, nên Vương Vũ có danh vọng rất cao trong đoàn đội, thấy Vương Vũ gọi mình, Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành lập tức nhảy ra khỏi ao, mặc kệ nguy hiểm đang rình rập bên ngoài.

Vương Vũ chỉ vào vị trí bên phải và rỉ tai hai người kia mấy câu. Hai người gật đầu, đứng vào vị trí mà Vương Vũ chỉ.

Đúng lúc này, Mộ Quang Thánh Giáp thấy rốt cuộc thì Vương Vũ đã nhảy ra khỏi ao, bèn lập tức đổi hướng, cúi người cúi đầu mở ra Anh Dũng Xung Kích.

"Tới hay lắm!" Vương Vũ hai tay cầm côn, cất bước về phía trước, đột nhiên hắn hạ trọng tâm xuống, cây côn trong tay từ dưới lên trên chọc trúng một bên sườn của Mộ Quang Thánh Giáp.

"Đụng nó!"

Vương Vũ hét to một tiếng, Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành giơ khiên lên, cúi đầu lao người húc vào Mộ Quang Thánh Giáp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment