Trang 190# 1
Chương 375: BOSS bỉ ổi!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Tiểu Ngũ... Trời ạ!”
Tiểu Nhất thấy chiến đội Số Đếm chỉ còn sót lại một mình hắn ta, trong lòng buồn rầu không nói nên lời. Sự háo hức chơi game cũng dần phai nhạt...
Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư chỉ còn lại tí máu, hiển nhiên không dám đuổi theo Thợ săn Huyết Sắc. Hai người vội vàng triển khai Tiềm Hành cùng Tật Hành, tiếp đó chạy nhanh về phía sau, trốn sau lưng hai Chiến sĩ khiên thuẫn đang xông lên phía trước.
Nghề nghiệp Đạo tặc không khác Võ sư lắm, đều là máu mỏng, mũi tên vừa rồi của Thợ săn Huyết Sắc đã làm cho Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư sợ quá chừng.
Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành nâng tấm chắn bảo hộ hai Thích khách ở sau lưng, chặn lại những mũi tên đang tiếp tục bắn tới, sau khi đợi hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư uống dược tề, hồi phục lượng máu xong, Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành triển khai Va Chạm xông đến Thợ săn Huyết Sắc.
Hai người vừa mới vọt tới nửa đường, chỉ nghe ‘Lách cách...Ầm”, hai tiếng động báo hiệu cạm bẫy bị kích hoạt vang lên, ngay sau đó hai luồng ánh sáng một hồng một xanh lóe lên, làm cho Doãn Lão Nhị cùng với Huyết Sắc Trường Thành lập tức bị cố định ngay tại chỗ.
Cạm bẫy Băng Sương cùng với cạm bãy Hỏa Diễm...
Kỹ năng cạm bẫy cấp 20 và cấp 25 của Kẻ sinh tồn.
Điều này vẫn chưa dừng lại, ngay lúc hai tanker bị cạm bẫy cố định, hai tay Thợ săn Huyết Sắc không ngừng vứt ra những đạo cụ nổ mạnh, làm cho thanh máu hai người rơi xuống ào ào. Cho dù trong tay hai người đang cầm chính là dược tề trung cấp đắt tiền, nhưng dược tề cũng cần thời gian hồi phục, hoàn toàn không trụ được khi BOSS ném đồ một cách điên cuồng như vậy.
Cũng may Vô Kỵ kịp thời đuổi đến, vứt ra mấy cái thuật Trị Liệu mới kịp cứu hai người đó lại.
Thợ săn Huyết Sắc thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, gã không hăng hái chiến đấu như trước, vội xoay người bỏ chạy một lần nữa.
Dương Na cùng với Tiểu Nhất muốn đuổi theo gã, lại bị Vô Kỵ vươn tay ngăn lại: “Đừng đuổi theo nó nữa, sẽ bị thả diều đến chết đó...”
Vô Kỵ nói không sai, Thợ săn Huyết Sắc là BOSS biết dùng kỹ năng thả diều.
Từ trước đến giờ đều là người Toàn Chân Giáo dùng thả diều người khác để lấy ít thắng nhiều, lần này lại bị một con BOSS có trí tuệ nhân tạo chơi lại.
Mà những người khác cũng có nhận thức mới về nghề Cung thủ này...
Người chơi game đều biết do tính chất riêng của mỗi người, giữa các nghề nghiệp hoặc ít hoặc nhiều đều có chút kỳ thị lẫn nhau, người đánh tầm xa cười kẻ cận chiến dùng thịt đổi thịt quá dã man lại không có tí kỹ thuật nào. Kẻ cận chiến lại cười người đánh tầm xa chỉ biết núp ở phía sau, trốn dưới háng mà phóng chiêu...
Còn về Mục sư và Kỵ sĩ là hai nghề nghiệp phụ trợ ở ven rìa, vĩnh viễn là một nghề nghiệp phụ trợ mà thôi, không nhắc đến cũng được...
Cho nên ngoại trừ những người lựa chọn nghề nghiệp Cung thủ thì có đánh giá cao hơn một chút, cnf trong tiềm thức của những người khác đều cho rằng, Cung thủ chính là loại nghề nghiệp thả hack mà thôi.
Hôm nay đám người đó đã bị Thợ săn Huyết Sắc dạy cho một bài học dưới đất nhớ đời.
Từ trên xuống dưới, từ gần đến xa, cạm bẫy mũi tên không nơi nào không nguy hiểm cùng cực, Thợ săn Huyết Sắc khiến cho đám cao thủ thật sự không có cách nào chống lại.
“Mẹ nó, con BOSS này quá độc ác! Đã vậy nó còn có nhiều kỹ năng như thế!” Trong lòng Bắc Minh Hữu Ngư vẫn còn sợ hãi.
Nghe Bắc Minh Hữu Ngư nói vậy, tất cả mọi người cũng mới giật mình nhận ra, BOSS bình thường cũng chỉ có dăm ba cái kỹ năng, còn kỹ năng của Thợ săn Huyết Sắc mặc dù đều không phải là loại kỹ năng đặc biệt gì, nhưng lại liên tiếp xuất hiện không hề thấy trùng lặp.
“Con BOSS khốn đó có thuộc tính gì? Các người đã dò xét chưa?” Vô Kị hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư.
Danh Kiếm Đạo Tuyết xấu hổ đỏ mặt đáp: “Chúng ta chỉ đuổi kịp tới thôi... Tên BOSS này ra tay quá nhanh, hơi sơ suất một chút là xong đời.”
“Còn các ngươi thì sao?” Vô Kỵ lại hỏi Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành.
Hai người lắc đầu: “Chưa kịp nhìn nó đã chạy mất dép.”
“...” Vô Kỵ im lặng, con BOSS này thật sự đủ linh hoạt mà, đã giết mất hai người mà vẫn chưa lộ ra kỹ năng át chủ bài của nó.
“Ta biết!” Nhưng ngay lúc này, Vương Vũ trên cây cắt một tấm hình trong lúc hắn chiến đấu với Thợ săn Huyết Sắc, vứt vào trong kênh nói chuyện.
“Cái này.... Nó lại là BOSS nghề nghiệp toàn hệ...”
Mọi người không kìm được kêu lên đầy sợ hãi khi thấy thuộc tính của Thợ săn Huyết Sắc.
Chẳng trách tên BOSS này lại khó đối phó như vậy, nghề nghiệp của nó bao gồm hai hệ Cung thủ và Đạo tặc, lúc nó ở gần có thể cầm dao đâm người, lúc nó ở xa có thể cầm cung tiễn hại người, trong một khoảng cách còn có thể đặt cạm bẫy để bẫy người... Mẹ nó con BOSS này thật sự quá đáng sợ, đúng là gặp phải đối thủ có khí chất giống nhau.
“À mà ngươi ở trên đó làm quái gì vậy? Sao còn chưa chịu xuống?” Cả đám người khó hiểu hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ buồn bực nói: “Cha nhà nó, ta trúng bẫy rồi... Cố định thân thể ba mươi giây, còn ba giây nữa mới giải trừ...”
“Trời? Ngươi giẫm trúng bẫy thật hả?” Đám người hỏi Vương Vũ.
“Hừ!” Vương Vũ lấy lại thể diện cho mình: “Mẹ nó mà, tên nhóc đó ra tay không theo bài bản gì cả, lại đi treo cạm bẫy trên nhánh cây, nếu ta sớm biết nó bỉ ổi như vậy, mới sẽ không trúng chiêu đâu!”
Nghe Vương Vũ nói xong, cả đám người trên mặt đất lại kinh hãi không nói nên lời.
Đậu xanh nhà nó, hắn trúng cạm bẫy còn có thể đánh con BOSS lông gà vỏ tỏi từ trên cây xuống, để giày vò cả đám người, tên này mới đáng sợ hơn có phải không? Con hàng này mới là BOSS đó!
Nhất là bạn nhỏ Tiểu Nhất, hắn ta lần nữa nhớ đến lần đầu tiên Vương Vũ giẫm trúng bẫy còn có thể tiêu diệt mình, hiện tại trong lòng hắn ta đã lấy lại thăng bằng rất nhiều.
Dù sao một người cường hãn đến mức dù ở trạng thái định thân mà BOSS cũng không làm gì được, thì hắn ta đối chiến người ta bị thua một cách rất khó coi, cũng có thể gọi là tuy bại mà vinh quang... Nhìn thấy chưa, đây chính là gần mực thì đen, phụ bản còn chưa đánh xong đâu, mà Tiểu Nhất đã học được kỹ năng không biết xấu hổ rồi.
Ba giây trôi qua, cạm bẫy trói Vương Vũ rốt cuộc cũng giải trừ, hắn thả người nhảy từ trên cây xuống, sau đó hỏi cả đám: “BOSS đi đâu rồi?”
Đoàn người chỉ vào rừng rậm nói: “Nó chui vào trong rừng rồi!”
“Các ngươi dụ nó ra đây!” Vương Vũ giống như lãnh đạo sai khiến mọi người.
“Tại sao ngươi không đi?”
Đám người khó hiểu hỏi. Vừa rồi mọi người cũng đã chứng kiến qua thực lực của BOSS, ngay ở nơi trống trải mà tất cả mọi người còn không làm gì được nó, thì trong khung cảnh rừng rậm um tùm không phải sẽ bị người ta tùy tiện nhào nặn sao. Thế mà người duy nhất có thể tạo nên uy hiếp cho BOSS là Vương Vũ đây lại bảo người khác đuổi theo nó, cả bọn thật sự không biết Vương Vũ có mưu tính gì.
Vương Vũ nghiêm mặt nói: “Giữa ban ngày ban mặt lại chui vào cánh rừng nhỏ với BOSS còn ra thể thống gì!”
“Không phải ngươi sợ bị lạc đường nên không dám vào rừng à?” Vô Kỵ chế giễu, nói một câu trúng tim đen Vương Vũ.
“...” Vương Vũ chẳng ừ hử gì cả: “Dù sao các ngươi không dụ nó ra thì ta cũng không giết được nó.”
Vô Kỵ cười ha hả nói: “Chẳng phải dụ BOSS ra thôi sao? Đi thì đi, ngươi chờ đấy!”
“Muốn đi thì ngươi đi đi!”
Những người khác thấy Vô Kỵ bắt đầu mạnh miệng, vội vã né tránh ánh mắt của hắn ta.
Đùa à, với dáng vẻ hẹn mòn của con BOSS này, thời gian này không chừng đã chôn kha khá cạm bẫy trong rừng rậm rồi, bây giờ điều ai đi không phải người đó chết chắc sao.
Tuy nói trong trò chơi có chết cũng không sợ, thế nhưng ai cũng không muốn làm vật hy sinh vô ích có phải không.
“Để ta đi cho!” Vô Kỵ nhìn đám người một cách khinh bỉ, hắn ta quay người đi ngược về hướng vào rừng rậm.
“Này này này, ngươi đi ngược đường rồi!” Minh Đô nhắc nhở.
“Không có ngược!” Vô Kỵ thờ ơ trả lời, hắn ta đi thẳng đến bên cạnh một thân cây to lớn, vung pháp trược ném một chiêu Thánh Quang Cầu vào cây đại thụ.
“Đậu xanh rau má, Vô Kỵ ngươi bị điên rồi hả, muốn đốn cây giết một người để răn đe trăm người sao?” Minh Đô thấy Thánh Quang Cầu tung bay, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi cứ nhìn là được rồi, không nên đứng đó nói nhảm nhiều như vậy!”
Khi Vô Kỵ đang nói chuyện, Thánh Quang Cầu đã nhẹ bay đến trên cành cây.
- 841
Do Mục sư quang minh khắc với hệ Hắc ám, một Mục sư như Vô Kỵ đánh ra một kỹ năng đã gây sát thương gần một nghìn, ngay lúc đó, thuộc tính cây đại thụ màu đen hiện lên trước mặt tất cả mọi người.