Trang 224# 2
Chương 446: Đàm phán
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ? Nghĩ cẩn thận thì quả thật có điểm là lạ."
Nghe Phong Vân Đột Biến nói như vậy, Liệt Hỏa Chiến Tôn cũng cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quái.
Trong công thành chiến, cho dù là phe nào, khi sống lại đều có hạn chế về thời gian, cho dù phe đối diện có năm trăm người, nhưng lao đầu vào chỗ chết như vậy thì cũng không thể cuồn cuộn không dứt như thế này được.
Nói xong, Liệt Hỏa Chiến Tôn mở bảng công thành chiến của hệ thống ra, nhìn thoáng qua số người tham chiến.
Phe công thành: 2000
Phe thủ thành: 5745
"Đệt mợ! Chuyện gì thế này?" Khi thấy số lượng người bên Toàn Chân Giáo đột nhiên tăng vọt như vậy, vả lại số lượng đó vẫn còn đang tăng lên, Liệt Hỏa Chiến Tôn khiếp sợ kêu to.
Lúc này Phong Vân Đột Biến cũng chú ý tới sự nghịch chuyển về nhân số giữa hai phe, giật mình nói: "Hơn năm nghìn người? Sao có thể chứ? Hiện giờ trước mặt chúng ta cũng chỉ có vài trăm người, vả lại trụ sở cấp thấp thì sao chứa được nhiều người như vậy? Chẳng lẽ?"
Phong Vân Đột Biến vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng là một đám người đông nghìn nghịt, nhét đầy toàn bộ khe núi Lạc Nhật này.
Thấy cảnh tượng đó, Phong Vân Đột Biến ngớ người ra tại chỗ.
"Sao... Sao bọn họ lại chạy tới phía sau chúng ta rồi?"
Liệt Hỏa Chiến Tôn còn chưa kịp hiểu ý của Phong Vân Đột Biến, đã nghe thấy có người quát vang phía sau lưng: "Tiêu diệt bọn chúng!"
Và kèm theo đó là mũi tên ma pháp rợp trời, rào rào trút xuống.
Hai người lãnh đạo công hội Phong Vân đã sợ tới ngây người, còn những khác thì đang bận bịu chặn những người chơi chui ra từ trong trụ sở của Toàn Chân Giáo, lúc này hoàn toàn không biết hậu phương của mình đã bị đánh lén. Chờ tới khi bọn họ nghe thấy động tĩnh phía sau thì đòn tấn công của người chơi Liên Minh Huyết Sắc đã trút xuống.
Liên Minh Huyết Sắc là một công hội lớn nổi tiếng, người chơi của công hội này không hề yếu chút nào, trang bị cũng không thua kém công hội Phong Vân là bao. Hai phe tương đương nhau về điều kiện, gần 6000 người đấu với 2000 người, chênh lệch số lượng lớn như vậy đã tạo nên sự áp chế toàn diện.
Phía bên này Liên Minh Huyết Sắc qua một đợt đánh lén đã tiêu diệt một phần năm người của công hội Phong Vân, khi đợt tấn công thứ hai giáng xuống, những người chơi bị đánh cho còn lại chút máu cũng bị diệt hết.
Người chơi bên công hội Phong Vân hoàn toàn không kịp phản kích, chưa tới một phút mà cả hai nghìn người đã bị tiêu diệt sạch.
Như vậy vẫn chưa xong, khi người chơi của công hội Phong Vân phục sinh là lại tiếp tục bị giết chết.
Người canh giữ điểm sống lại do người của Toàn Chân Giáo dẫn đầu, mỗi lần tiêu diệt đều cố ý để lại vài người sống.
Không phải là bọn họ không có năng lực diệt cả công hội Phong Vân, mà không muốn tiêu diệt hết bọn họ, bởi vì khi cả đoàn bị diệt, người của công hội Phong Vân sẽ bị truyền tống ra khỏi chiến trường, trong khi đó đám người bên Toàn Chân Giáo còn muốn hành Phong Vân thêm mấy lần nữa kia.
Người của công hội Phong Vân phục sinh đợt nào là bị diệt đợt đó, sau khi chết liên tục vài lần thì bọn họ mới nhận ra dụng ý của đám người kia.
Người của công hội Phong Vân đều là những đả thủ chuyên nghiệp rất thực dụng, chắc chắn sẽ không vì mặt mũi cố sống cố chết đánh với người ta, trong thế cục nghiêng hẳn về một phía thế này, bọn họ nhanh chóng hiểu rõ tình hình, quyết đoán rời khỏi chiến trường.
Người của công hội Phong Vân càng đánh càng ít, cuối cùng hệ thống thông báo: Công hội Toàn Chân Giáo tiêu diệt công hội Phong Vân, giành được chiến thắng trong lãnh địa chiến. Là phe chiến thắng, công hội Toàn Chân Giáo nhận được khế ước thủy tinh của công hội Phong Vân.
Sau khi hệ thống thông báo xong, một tấm khế ước xuất hiện trong tay Vô Kỵ.
Khế ước thủy tinh: Khế ước thủy tinh của công hội Phong Vân, có tiến hành phá hủy thủy tinh của công hội Phong Vân không?
"Chậc... Chỉ mỗi thứ này thôi? Ta còn tưởng là sẽ có tiền đền bù kia." Minh Đô nhìn thoáng qua khế ước do Vô Kỵ bày ra, bất mãn bĩu môi.
"Ngươi thì biết cái gì!" Vô Kỵ nói: "Đây chính là thứ để chúng ta vét tiền đấy."
Dứt lời, Vô Kỵ quay sang nói với Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Chờ khi nào bọn ta lấy được tiền đền bù, sẽ trả ngươi phí dụng cho quân của ngươi."
Lần này Liên Minh Huyết Sắc cử nhiều người tới đây như vậy, dù sao cũng không thể khiến người ta chả được chút lộc lá nào, một mình Huyết Sắc Chiến Kỳ thì còn dễ, đây người ta dẫn bao nhiêu đàn em đến như vậy, không gửi tặng chút gì thì đúng là không ổn.
Người của Toàn Chân Giáo xưa nay luôn đối xử trượng nghĩa với bạn bè.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cười nói: "Vô Kỵ lão đại có nhân phẩm khiến người ta tin tưởng, không phải vội!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ biết Vô Kỵ còn rất nhiều thủ đoạn vơ vét tiền bạc, rất rất nhiều, có câu là lông cừu được lấy từ trên người con cừu, lần này chắc chắn công hội Phong Vân sẽ tốn không ít.
Sau khi phòng thủ xong lãnh địa cho Toàn Chân Giáo, Huyết Sắc Chiến Kỳ khách sáo vài câu với Vô Kỵ rồi dẫn người quay trở về thành Dư Huy.
Lúc này, Liệt Hỏa Chiến Tôn thêm Vô Kỵ vào Bạn Tốt.
"Lão đại của bọn ta muốn nói chuyện với ngươi."
"Ok!" Vô Kỵ thản nhiên đáp lại một câu, rồi quay sang nói với người của Toàn Chân Giáo: "Có ai cùng ta đi đòi tiền không?"
"Việc này ấy hả, hôm nay ta chết nhiều lần quá, phải đi cày lại cấp bậc đã."
"Cấp độ ác ma của lão phu về không rồi, lão phu đau lòng quá xá, muốn ở một mình."
"Đừng nhìn ta, ta chỉ là con nít mà thôi..."
"Muội chỉ là con gái..."
Vô Kỵ hỏi như vậy là đang tìm vệ sĩ cho mình. Đám người Toàn Chân Giáo này, lúc chia tiền gọi cái là rầm rập lao tới ngay, còn bảo làm vệ sĩ, đám người này sẽ nghĩ là: "Ông đây chả phải lũ đàn em tay chân, ai thích kẻ đó đi mà làm..."
Nhìn bọn họ sử dụng đủ loại lý do để chối đẩy, Vô Kỵ giận dữ, đầu sắp phình to.
Cuối cùng chỉ có Vương Vũ là có vẻ thành thật, hắn nói với Vô Kỵ: "Để ta đi với ngươi xem sao."
"Lão Ngưu, vào thời khắc mấu chốt chỉ có ngươi là đáng tin cậy nhất." Vô Kỵ cầm lấy hai tay Vương Vũ, nước mắt rưng rưng.
Vương Vũ hất tay Vô Kỵ ra, ghê tởm nói: "Với khả năng của ngươi, ta sợ người ta làm thịt ngươi rồi... Đến lúc đó rơi mất khế ước, bữa chịu đòn hôm nay của chúng ta coi như công cốc."
Vô Kỵ: "..."
Địa điểm đàm phán được hẹn là ở quán rượu của thành Dư Huy. Tất cả mọi người đều quen thuộc với nơi này, là một địa điểm tốt cho việc đàm phán.
Khi Vương Vũ và Vô Kỵ bước vào quán rượu, người của công hội Phong Vân đã đến.
Lần này người bên Phong Vân đến bồi thường tiền, cho nên không kéo nhiều người tới đây, chỉ có mấy gương mặt thân quen là Liệt Hỏa Chiến Tôn, Phong Vân Đột Biến hay Thấp Hốt, chỉ có một người xa lạ duy nhất là một Thánh kỵ sĩ cấp 10.
Vị Thánh kỵ sĩ kia ngồi trước bàn, đám người Liệt Hỏa Chiến Tôn đứng sau lưng y, trông rất có khí thế của đám xã hội đen đi đàm phán công việc.
Thánh kỵ sĩ này không phải ai khác, chính là đại ca của phòng làm việc Hiểu Băng, Lý Hiểu Băng. Vô Kỵ biết đây mới là chính chủ, nên bảo Vương Vũ ngồi xuống, sau đó mới nói với đám người Liệt Hỏa Chiến Tôn: "Ngồi xuống hết đi, mặc kệ ngoài đời các người làm gì, trong game thì đừng có kiểu đó, vô nghĩa."
Đám người Liệt Hỏa Chiến Tôn liếc nhìn Lý Hiểu Băng một cái, Lý Hiểu Băng gật đầu, vì thế tất cả đều ngồi xuống.
Vô Kỵ lại hỏi: "Uống chút gì không?'
Tất cả mọi người không ai nói gì... Vô Kỵ chỉ vào Lý Hiểu Băng rồi cứ thế nói với bồi bàn: "Mỗi người một bình rượu đắt nhất, do người kia mời."
Bồi bàn là một NPC trí năng, nghe Vô Kỵ nói thế là lập tức chạy tới trước mặt Lý Hiểu Băng.
Mặt Lý Hiểu Băng giật giật, móc vàng ra đưa cho bồi bàn với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Sau khi rượu lên, Lý Hiểu Băng đã làm đủ khí thế, bèn chậm rãi nói với Vương Vũ và Vô Kỵ: "Xin tự giới thiệu trước, ta tên là Lý Hiểu Băng, một người làm ăn, cũng là ông chủ của phòng làm việc Hiểu Băng."