Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 453: Huỷ Diệt

Trang 228# 1

 

 

 

Chương 453: Huỷ diệt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Anh trai?" Lý Hiểu Băng nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói vậy, chợt thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Đám người Hiểu Nguyệt Băng Hàn đi theo cũng hiện rõ vẻ khó tin trên khuôn mặt.

Em trai là lão đại của công hội lớn nhất trong game, mà ông anh trai cao thủ kia lại đang vui vẻ trong một công hội nhỏ bé chỉ có mười mấy người... Nếu không phải khuôn mặt hai người cực kỳ giống nhau, sợ là Yêu Nghiệt Hoành Hành nói lời này thì cũng chẳng ai tin tưởng.

Lý Hiểu Băng ngây ra tại chỗ, trong đầu là ngàn vạn những suy nghĩ nổi lên, nếu Vương Vũ là anh trai của Yêu Nghiệt Hoành Hành, như vậy đứa con gái mà mình bắt cóc chính là chị dâu của Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi.

Con mẹ nó chứ, đây đâu chỉ là chọc tổ ong vò vẽ, quả thực là kích nổ bom nguyên tử rồi.

Ban đầu Lý Hiểu Băng tưởng rằng Vương Vũ uy hiếp nói là sẽ cho ông ta sống không bằng chết, không lăn lộn nổi trong trò chơi này nữa thì chỉ là câu nói lúc tức quá mà thôi.

Dù sao sinh mệnh ở trong game là vô hạn, vả lại làm dân cày tiền chuyên nghiệp, cấp độ chẳng có mấy tác dụng với Lý Hiểu Băng, cho nên thủ đoạn của Vương Vũ có tàn bạo đến mấy thì cũng không làm tổn thương tới nền tảng của Lý Hiểu Băng, ai ngờ em trai của Vương Vũ lại là hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ.

Trong trò chơi, các công hội lớn san sát, các câu lạc bộ lớn cũng có đủ tư cách, mặc dù Tung Hoành Thiên Hạ không dám nói là vô địch trong game, nhưng riêng mảng phòng làm việc thì Tung Hoành Thiên Hạ tuyệt đối có quyền nói lời này.

Nay bọn họ đã đắc tội Tung Hoành Thiên Hạ đến mức độ này, Lý Hiểu Băng cũng không dám hy vọng cao xa là Yêu Nghiệt Hoành Hành có thể khiến mình tiếp tục kiếm ăn ở trong trò chơi nữa.

Lý Hiểu Băng là kẻ xưa nay không từ thủ đoạn, từ trước đến nay sẽ không hối hận khi làm bất cứ chuyện nào, nhưng nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy, Lý Hiểu Băng không chỉ ngầm hối hận, mà khuôn mặt lại đầy vẻ tuyệt vọng.

"Ông chủ..." Hiểu Nguyệt Băng Hàn nhìn Lý Hiểu Băng đang như sắp chết thế kia, không khỏi gọi một tiếng.

"Mọi người tan đi..." Lý Hiểu Băng khoát tay với đám người Hiểu Nguyệt Băng Hàn, thản nhiên nói một câu.

"Ngài nói tan, là ý gì ạ?" Sắc mặt Hiểu Nguyệt Băng Hàn đã hệt như tro tàn.

Tất cả mọi người đều là những kẻ thông minh, đám người Hiểu Nguyệt Băng Hàn đương nhiên hiểu chữ "tan" mà Lý Hiểu Băng nói tuyệt đối không phải là ai về nhà nấy, mà là giải tán phòng làm việc.

Thu nhập của phòng làm việc Hiểu Băng tuyệt đối là cao nhất trong giới này, giải tán... Chẳng phải là một lượng lớn người sẽ thất nghiệp hay sao?

"Giải tán đi, chúng ta thua rồi!" Dứt lời, Lý Hiểu Băng nói với Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Yêu Nghiệt lão đại, chuyện này là lỗi của ta, ta sẵn sàng giải thể phòng làm việc, nhưng đám anh em này của ta đều phải kiếm miếng ăn, mong về sau ngươi đừng làm khó bọn họ."

Tuy nhân phẩm của Lý Hiểu Băng không ra gì, nhưng là kẻ cầm được thì cũng buông được, việc đã đến nông nỗi này, ông ta thể hiện cũng khá bằng phẳng.

"Ông chủ..." Đám người Hiểu Nguyệt Băng Hàn đều kêu lên: "Chúng ta liều một phen đi."

Lý Hiểu Băng nói: "Không liều được, không thể vì ta làm liên lụy tới các người, cứ thế này thôi."

Nhìn mấy tên này trình diễn màn cẩu huyết, Yêu Nghiệt Hoành Hành gãi cằm nói: "Thấy các người như vậy, sao ta cứ cảm thấy ta mới là kẻ xấu nhỉ... Vả lại anh của ta bảo là chỉ khiến các ngươi không ở lại trong Trọng Sinh được thôi."

"Thật vậy chăng?" Nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói vậy, vẻ mặt Lý Hiểu Băng và mấy người kia lập tức toát lên tia hy vọng.

Kỳ thật ngành nghề phòng làm việc này không nhằm vào một trò chơi, mà là vào toàn bộ giới chơi game. Tung Hoành Thiên Hạ có quy mô lớn như thế, chỉ cần muốn là nhất định có thể khiến phòng làm việc Hiểu Băng không thể làm ăn kinh doanh trong giới chơi game được nữa, nhưng nghe ý của Yêu Nghiệt Hoành Hành thì hắn ta cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt.

Hiện giờ ngành sản xuất game online rất phát đạt, cho dù mất thị trường Trọng Sinh có giá trị cao nhất này, các trò chơi khác cũng không khiến phòng làm việc chết đói.

Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Đây là anh trai ta bảo, chứ không phải ta."

"Cảm ơn." Lý Hiểu Băng nói cảm ơn Yêu Nghiệt Hoành Hành với cảm xúc khá phức tạp.

Cách đây không lâu, Lý Hiểu Băng còn có sự nghiệp nở rộ trong trò chơi này, chỉ là trong nháy mắt đã bị người ta thâu tóm bằng cách bạo lực, mà chính bản thân mình còn phải nói lời cảm ơn kẻ địch vì đã không đuổi tận giết tuyệt, điều này thật châm chọc làm sao.

Nói xong, Lý Hiểu Băng gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat của phòng làm việc, sau đó tất cả mọi người trong phòng làm việc Hiểu Băng đều offline tập thể.

Bên phía Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng nhận được lời nhắc từ hệ thống: Công hội Mộ Quang bỏ thành đầu hàng.

"Thật sự tha cho bọn họ à?" Sau khi Lý Hiểu Băng thoát game, Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi Vương Vũ, người vốn đang ngồi trong góc.

Ban nãy chính Vương Vũ làm cho Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy.

Vương Vũ trả lời: "Không phải là đã rời khỏi trò chơi rồi sao?"

"Đối với loại người đó ta nên tiêu diệt sạch sẽ mới được!" Yêu Nghiệt Hoành Hành có chút bất mãn.

Vương Vũ nói: "Trò chơi mà thôi, hắn cũng nhận bài học dạy dỗ rồi, huống chi đám nhân viên của hắn cũng cần kiếm ăn."

"Nhân từ với kẻ địch chính là vô trách nhiệm với bản thân."

"Những đạo lý này anh hiểu, nhưng chú không biết là khi con người bị dồn ép tới đường cùng, không có gì bỏ miệng, hắn sẽ làm ra chuyện càng khác người hơn." Vương Vũ nói.

"Vậy ạ? Làm sao anh biết?"

Vương Vũ gật đầu: "Ừ, anh biết."

Lúc này Mục Tử Tiên cũng truyền tống tới từ trụ sở của công hội Mộ Quang, Vương Vũ đi tới ôm vai Mục Tử Tiên, nói với Yêu Nghiệt Hoành Hành: "May là anh gặp được chị dâu của chú."

"Hở..." Yêu Nghiệt Hoành Hành mờ mịt gãi đầu gãi tai.

Mục Tử Tiên đẩy tay của Vương Vũ ra, nói: "Nói cái gì thế? Trước mặt em mình lại nói mấy lời buồn nôn như vậy, anh không biết tém tém lại à."

"Không có gì, chỉ là cảm thấy em quá tốt." Vương Vũ cười tủm tỉm nói.

"Vậy sao? Tối nay em sẽ nấu mấy món ngon cho anh."

"Được!"

"Về rồi à?"

Lúc trở lại trụ sở của Toàn Chân Giáo, lần đầu tiên tất cả mọi người đều ở đây, cả lũ không ai ngạc nhiên khi Vương Vũ có thể thuận lợi đưa Mục Tử Tiên trở về, dù sao Tung Hoành Thiên Hạ đã ra tay rồi, không đưa về được mới khiến người ta bất ngờ.

"Ừ, Gà Con, cho ngươi thứ tốt này." Vương Vũ móc một mảnh vỡ đen nhánh ra khỏi túi rồi ném cho Ký Ngạo.

Sau khi bắt lấy mảnh vỡ kia, Ký Ngạo hưng phấn thét lên: "Chú Ngưu, ta yêu chú..."

Nói xong, Ký Ngạo lấy bốn mảnh nhỏ giống hệt ra bàn rồi lắp ghép lại, sau đó ánh sáng màu tím bùng phát ra.

Những người may mắn được chứng kiến vũ khí cấp Sử Thi sinh ra sốt ruột kêu to: "Ôi đệt, Gà Con mau show thuộc tính ra đi."

Ký Ngạo đắc chí bày ra cho mọi người xem.

Tuyệt Vọng Chi Thứ (Găng tay) (Sử Thi) (Chưa kích hoạt)

Gợi ý: Tới nơi tuyệt vọng, chỗ Võ đạo gia lưu lạc nhận nhiệm vụ kích hoạt Tuyệt Vọng Chi Thứ.

"Còn phải làm nhiệm vụ nữa..." Ký Ngạo có phần thất vọng càm ràm.

Mọi người khinh bỉ Ký Ngạo khi được lợi lại còn khoe khoang: "Nói thừa, ngươi cho rằng vũ khí cấp Sử Thi dễ làm vậy sao?"

"Đám người các ngươi hãy ghen tị ông đây tới chết đi."

Ngay khi mọi người trêu ghẹo ầm ĩ, Vô Kỵ đi tới trước mặt Vương Vũ, hỏi: "Ta quyết định rồi, sau này chúng ta hãy hợp tác với Tung Hoành Thiên Hạ đi, được không?"

"Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này?" Vương Vũ giang hai tay.

Vô Kỵ đáp lại: "Thất phu vô tội, ôm ngọc có tội, chỉ cần đủ mạnh mới có thể bảo vệ được thứ mà chúng ta muốn bảo vệ."

"Nói thật đi."

"Không để nước phù sa chảy ra ruộng người ngoài."

"Còn gì nữa không?"

"Ngươi nha, tiêu diệt hẳn phòng làm việc Hiểu Băng rồi, sau này bán nguyên liệu không được giá nữa..."

"Ta biết ngay mà!"

*P/s: Lời tác giả: Tác biết mọi người sẽ nói nhân vật chính là thánh mẫu thánh phụ này nọ, nhưng khi con người ta rơi vào bước đường cùng thì rất đáng sợ. Bằng thời gian viết chương này năm trước, tác bị người ta lừa cho không xu dính túi, lang thang ngoài đường không dám về nhà, một tuần chỉ được ba bữa cơm, nên tác rất cảm kích người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời tác. *


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment