Trang 233# 1
Chương 463: Tế đàn xương trắng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thất lạc? Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Vũ nghe vậy, bèn hỏi Kẻ ám sát.
Vương Vũ không hề lo sợ là sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, dù sao đây là do hệ thống sắp xếp, nếu Lạc Nhật Luân Bàn thất lạc, chắc chắn Kẻ ám sát còn biện pháp khác.
Kẻ ám sát liếc mắt nhìn Vương Vũ với ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa, nói: "Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng người khác có thể làm gì đó không công cho ngươi, đừng quên Trái Tim Hắc Ám này là do ta lấy ra."
"Ờ ha..." Vương Vũ nghe Kẻ ám sát nói xong, nhất thời sửng sốt.
Chẳng phải sao, nói nghiêm khắc về ý nghĩa thì Kẻ ám sát này không được coi là người tốt, vả lại còn từng có ý định hấp thu sức mạnh bên trong Trái Tim Hắc Ám này, tại sao hắn lại có thể hoàn toàn tin tưởng lời Kẻ ám sát được chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Vương Vũ, Kẻ ám sát lại nói tiếp: "Hồi trẻ ta cũng từng say mê sức mạnh, thời gian lưu lạc đã khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều. Ta đã có tuổi, không còn muốn sống cuộc đời lo lắng đề phòng này nữa, ngươi hiểu ý của ta không?"
Vương Vũ gật đầu đáp lại: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết phương pháp phong ấn Trái Tim Hắc Ám, hẳn là có thể đoái công chuộc tội."
Kẻ ám sát khẽ mỉm cười nói: "Đó là tất nhiên, nhưng mà nửa cuộc đời sau ta biết sống như thế nào? Ngươi không thấy là ta thậm chí còn không cầm nổi dao sao?"
Nói xong, Kẻ ám sát nhìn thoáng qua con dao phong ấn mà Độc Hành Giang Hồ Khách ném dưới đất.
Vương Vũ sầm mặt xuống, hay đấy, đây là đòi tiền trắng trợn, cái gì mà không cầm nổi dao, ban nãy còn xử lý Một Trang Sách lưu loát nhanh gọn thế kia cơ mà.
"Bao nhiêu?" Vương Vũ ngầm hiểu, bèn hỏi.
"Năm trăm." Kẻ ám sát giơ năm ngón tay ra.
"Đệt!" Vương Vũ lấy một túi tiền ra rồi quăng cho Kẻ ám sát, bụng nghĩ hệ thống đúng là hút máu kinh thật, kiếm được năm trăm là bị cướp năm trăm, bị lột sạch trong nháy mắt.
Một Trang Sách và Độc Hành Giang Hồ Khách bên cạnh đã nhìn tới mức choáng váng, trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Làm như ngươi thật sự là đang làm nhiệm vụ à?"
"Hả? Chẳng lẽ ngươi không biết những NPC này đều mặt dày lắm sao?" Vương Vũ cũng có chút bất ngờ, tốt xấu gì hai kẻ này cũng đã lên tới cấp bậc này, nhất là Một Trang Sách, cô ta cũng đã cấp 30 rồi, chẳng lẽ không biết chuyện có thể dùng tiền để hối lộ NPC của hệ thống sao.
Độc Hành Giang Hồ Khách nói: "Không phải không cho nhiệm vụ là vì độ hảo cảm chưa đủ sao?"
"Đúng vậy, đưa tiền cho bọn họ là bọn họ có hảo cảm với ngươi liền..." Vương Vũ nói chi tiết.
"Mẹ!" Độc Hành Giang Hồ Khách ngơ mặt ra, đám NPC này thực dụng ghê, thế mà làm hắn ta vất vả chạy khắp nơi cày độ hảo cảm cho mỗi một nhiệm vụ, hóa ra cách tăng độ hảo cảm lại đơn giản như thế đó.
Kẻ ám sát mỉm cười cất túi tiền đi, sau đó chỉ vào con dao phong ấn dưới đất, nói: "Ở dưới đỉnh Lạc Nhật có một nơi chôn xương, ở chỗ đó có một tế đàn bạch cốt, đặt Trái Tim Hắc Ám lên đài hiến tế ở trung tâm tế đàn, đâm con dao này vào là được."
"Đơn giản thế thôi sao?" Vương Vũ có chút khó tin, nhiệm vụ cấp S mà lại đơn giản như uống nước thế này, đây không phải là quá sơ sài sao.
Còn nữa, rõ ràng tên của nhiệm vụ là "Tế đàn trên đỉnh núi", vì sao tế đàn lại ở dưới khe núi?"
Kẻ ám sát thản nhiên nói: "Vì có ta nên độ khó của nhiệm vụ này mới thay đổi như vậy."
"À..." Vương Vũ à một tiếng với vẻ bán tín bán nghi, hắn bước tới nhặt con dao phong ấn dưới đất lên.
Đúng lúc này, Kẻ ám sát đột nhiên chỉ vào Độc Hành Giang Hồ Khách và nói: "Con dao này phải do hắn tự mình cắm xuống Trái Tim Hắc Ám mới được."
Lúc Kẻ ám sát nói câu đó xong, Độc Hành Giang Hồ Khách cũng nhận được nhiệm vụ giống của Vương Vũ.
"Ta ư?" Độc Hành Giang Hồ Khách nhìn nhiệm vụ với sự trừng phạt cực kỳ bẫy người chơi khi thất bại này, không phục: "Liên quan quái gì tới ta?"
"Con dao là do ngươi rút?"
"Vậy ta thì sao?" Vẻ mặt của Một Trang Sách cũng không được tốt cho lắm, xem ra cô nàng này cũng nhận được nhiệm vụ.
"Tế đàn là do ngươi mở ra!"
"Tế đàn?" Vương Vũ và Độc Hành Giang Hồ Khách liếc Một Trang Sách một cái với ánh mắt kỳ dị.
"Hừ!" Một Trang Sách hừ lạnh một tiếng: "Lúc ta tới đó, trên đấy vốn có một tế đàn, đã được ta mở ra rồi, nhưng ta còn chưa kịp rút dao thì các ngươi đã leo lên."
"Thảo nào trên đỉnh núi lại có hai con quái vật, vả lại cũng không nhìn thấy tế đàn trong nhiệm vụ, hóa ra là cô đã đến trước một bước..."
Ngay từ đầu lúc Vương Vũ leo lên trên đỉnh hắn còn buồn bực khó hiểu, rằng vì sao một vùng đất trống to lớn như vậy lại có hai con quái, hóa ra là cô gái này đã đến trước hắn và Độc Hành Giang Hồ Khách, hai con sơn yêu kia hẳn là xuất hiện sau đó, lúc này Vương Vũ mới rốt cuộc phản ứng được.
Thiết lập của hệ thống đúng kiểu oan có đầu nợ có chủ, ai gây ra việc thì kẻ đó phải giải quyết.
Kẻ ám sát giục giã: "Được rồi, các ngươi mau đi đi, sức mạnh của Trái Tim Hắc Ám đang tràn lan, càng kéo dài thời gian thì lại càng phiền toái."
"Ừm ừm, bọn ta biết rồi." Ba người Vương Vũ lên tiếng, rồi vội vàng chạy tới phía đỉnh núi Lạc Nhật.
Lúc này Độc Hành Giang Hồ Khách còn rất hưng phấn, không thể ngờ khâu cuối cùng của nhiệm vụ lại đơn giản như vậy, trừng phạt khi thất bại đúng là đáng sợ, nhưng nhiệm vụ đơn giản như vậy thì làm sao có thể thất bại được. Nhiệm vụ cấp S đó, phần thưởng chắn chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn, chí ít phải cao hơn phần thưởng của nghề nghiệp ẩn vừa rồi.
Trong ánh mắt của Một Trang Sách cũng không thể che giấu được sự hưng phấn. Cô nàng này vốn là một người chơi trung quy trung củ, đương nhiên không thể khước từ được sự hấp dẫn của phần thưởng nhiệm vụ cấp S, tuy khâu cuối của nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng Vương Vũ đang cầm Trái Tim Hắc Ám trong tay, không có hắn là không được, cho nên việc bị Vương Vũ quật ngã cô ta cũng gác qua một bên.
Duy chỉ có mình Vương Vũ là suy đi nghĩ lại về lời Kẻ ám sát nói, vẻ mặt càng lúc càng trở nên nghiêm túc.
Vùng Đất Chôn Xương chính là bản đồ mà Vương Vũ phát hiện khi hắn nhảy khỏi vách núi, nằm trong dãy Lạc Nhật.
Dãy Lạc Nhật và vùng dã ngoại Lạc Nhật nằm chéo nhau so với thành Lạc Nhật, khoảng cách khá là xa, ba người chạy với tốc độ không chậm nhưng vẫn mất gần ba mươi phút.
Khi quay trở lại nơi chôn xương này, Vương Vũ cảm thấy không khí ở nơi đây lại càng kỳ dị.
Hắn có cảm giác như những bộ xương trên mặt đất có thể sống dậy bất cứ lúc nào.
Bản đồ của Vùng Đất Chôn Xương được định hình bởi vách núi, vừa hẹp vừa dài. Ba người dọc theo địa đồ đi vào trong, mãi tới cuối cùng, những bộ xương kia không hề động đậy, lại càng khiến Vương Vũ càng thêm nghi ngờ.
Theo lý thì Vương Vũ không chỉ làm nhiệm vụ cấp S một lần, nhưng chưa lần nào thuận lợi như lần này. Từ trong lòng Vương Vũ không cho rằng hệ thống sẽ khiến nhiệm vụ cấp độ S này sẽ đơn giản như vậy, dù sao ở vòng thứ nhất, Vương Vũ đã bị quái vật truy đuổi tới mức không chỗ trốn, nên làm sao chỗ này lại không có con quái nào cho được.
"Ta phát hiện tế đàn rồi, ê tên kia, ngươi mau để Trái Tim Hắc Ám lên đó đi."
Vương Vũ đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Một Trang Sách gọi. Hắn nhìn theo phía cô ta nói, nhìn thấy cái gọi là tế đàn ở dưới chân Vương Vũ.
Tế đàn này không lớn lắm, chỉ tầm hai mét vuông, là một cái đài hình tròn được dựng lên từ đám xương trắng. Bên trên có một đài to bằng cái bát được chống lên từ xương trắng, xem ra chính là đài hiến tế kia rồi.
"Không vội!" Vương Vũ nhìn thoáng qua tế đàn, phất tay áo nói: "Các ngươi không thấy tế đàn này có phần kỳ quái sao?"
Tế đàn này càng nhìn càng thấy kỳ quái, đặt thứ tà môn như Trái Tim Hắc Ám lên đó, làm sao sẽ phong ấn nó được, chắc chắn là có cạm bẫy gì đang chờ sẵn rồi.