Trang 237# 2
Chương 472: Kỹ năng điểm huyệt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thuấn Ảnh Sát là kỹ năng cao cấp của Thích khách, phương thức phóng ra cũng gần giống với đại chiêu Tuyệt Sát Nhất Kích của Thích khách, có điều uy lực không thể sánh bằng, giống như là bản yếu hơn, nhưng để bù đắp, thời gian chuẩn bị trước và cứng ngắc của kỹ năng này đều rất ngắn, là một kỹ năng bắt đầu không tệ, cũng có thể sử dụng như kỹ năng chạy trốn.
Đạo Thiết thì không cần phải nói, tuy không biến thái giống như Thuật Thâu Thiết của Danh Kiếm Đạo Tuyết có thể cào trang bị từ trên người người khác, hơn nữa tỷ lệ thành công chắc chắn cũng không cao, nhưng mà loại kỹ năng ăn cướp đồ vật của người ta trắng trợn như vậy, cũng chỉ có thể dùng BUG để hình dung.
Về phần Điểm Huyệt, kỹ năng này lại có chút vô dụng rồi.
Đầu tiên, về cơ bản, bảy hệ nghề nghiệp trong Trọng Sinh không thiếu kỹ năng giam cầm, ví dụ như Tạc Kích của nghề nghiệp Thích khách có hiệu quả gây choáng, ngay cả loại nghề nghiệp thấp kém như Võ sư cũng có kỹ năng Trắc Thích Phù Không.
Đương nhiên, hiệu quả Phù Không có thể chịu đòn, còn lâu mới mạnh mẽ bằng hiệu quả đánh bay kia, nhưng mà đối với một số kỹ năng giam cầm khác, cũng đã coi như tốt lắm rồi.
Thứ hai, kỹ năng này phải điểm trúng huyệt đạo mới có tác dụng... Trong thời hiện đại này, y thuật Trung Hoa đã bị coi là trò lừa đảo đi hãm hại người khác từ lâu rồi, còn có mấy người biết được vị trí huyệt đạo chứ, hơn nữa, nếu không phải người chơi chế độ tự do thì căn bản không cần lo lắng đến chuyện bị đánh trúng chỗ yếu hại, không lo lắng đến chỗ yếu hại, kỹ năng này vốn không có đường sống để phát huy.
Cho nên so sánh ra, tính thực tế của kỹ năng điểm huyệt này quá thấp, còn lâu mới mạnh mẽ như trong tưởng tượng.
Nếu không, Kẻ Ám Sát Lyon chỉ cần điểm một nhát trên người người khác, sau đó lén lút giết chết, tất cả đều dựa theo ý muốn của hắn ta, vậy không phải vô địch rồi sao?
Nhưng mà thật ra thì sao? Hắn ta còn không điểm nổi Vương Vũ có thuộc tính thấp hơn hẳn mình, có thể thấy được kỹ năng này cũng khá là bỏ đi, bỏ đi đến mức chỉ có thể bắt nạt mấy kẻ yếu, đối với đối thủ hơi mạnh hơn một chút thì cũng không dễ sử dụng.
Sau khi Vương Vũ ném ba kỹ năng vào trong kênh đội, Độc Hành Giang Hồ Khách và Một Trang Sách trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngưu huynh, ngươi chọn trước đi..."
Hai người Một Trang Sách và Độc Hành Giang Hồ Khách còn không biết Kẻ Ám Sát có rơi ra đồ vật, Vương Vũ rõ ràng có thể giấu ba quyển sách đi luôn, nhưng lại lấy ra cho người khác chọn lựa, có thể thấy được người này khá đàng hoàng.
Nhưng mà ba quyển sách dạy kỹ năng này chỉ có một quyển Vương Vũ có thể sử dụng được, còn lại là một đống bỏ đi, tuy da mặt Độc Hành Giang Hồ Khách cũng đủ dày, thật ra hắn ta lại là người thích nói chuyện nghĩa khí, nhìn thấy Vương Vũ thành thật như thế, đương nhiên cũng phải ủng hộ chính nghĩa, về phần Vương Vũ có chọn được quyển sách kia hay không thì đành nghe theo mệnh trời thôi.
"Cũng được." Vương Vũ đáp lời: "Những thứ khác ta cũng không dùng đến, ta lấy quyển Huyệt Vị Đả Kích kia đi."
Hai người: "..."
Xem ra người này thật sự rất thành thật, Một Trang Sách nhắc nhở: "Quyển sách kia không hay..."
Vương Vũ không có vấn đề gì nói: "Không sao, ta cảm thấy rất tốt, rất phù hợp với ta."
"Ngưu huynh ngươi biết điểm huyệt sao?" Một Trang Sách nghe thấy thế thì giật mỉnh hỏi.
Loại công phu điểm huyệt này nhìn vậy nhưng cực kỳ cao thâm, trong thời kỳ cổ đại khi võ học còn thịnh vượng, điểm huyệt đều là sự tồn tại khiến người tập võ chen chúc đòi học, khi võ học đi xuống, rất nhiều người học võ đều coi môn kỹ thuật này trở thành truyền thuyết, không thể tưởng tượng ra được thực sự có người biết đến loại võ học cao thâm này.
"Ừ!" Vương Vũ nói: "Có biết một phần."
"Có thể dạy ta được không?" Một Trang Sách hưng phấn nói.
Vương Vũ nói: "Trong Hạc Quyền xa xưa cũng có mấy chiêu công phu điểm huyệt, có thời gian ta đăng xuất gửi thư cho ngươi tự học lấy, về phần dạy ngươi thì không được."
"Vì sao?" Một Trang Sách buồn bực nói.
Hạc Quyền là quyền pháp gia truyền của Một Trang Sách, cho dù là Vương Vũ tự mình chỉ bảo cũng không tính là phá vỡ quy tắc, tại sao lại không thể dạy được.
"À..." Vương Vũ sửng sốt một chút nói: "Loại công phu điểm huyệt này nam không được truyền cho nữ, nữ không được truyền cho nam..."
"À..." Một Trang Sách vừa nghe thấy, mới biết mình đã hỏi sai câu hỏi rồi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện một chút ngượng ngùng.
Điểm huyệt mà, đương nhiên phải là ngươi sờ ta ta sờ ngươi, cho dù bây giờ xã hội cởi mở, lại ở trong game, nhưng mà hai người sờ qua sờ lại trên người đối phương, truyện này sẽ bị kiểm duyệt ngay.
"Hai người các ngươi biết võ công sao?" Độc Hành Giang Hồ Khách đột nhiên kích động hỏi.
Từ nick là có thể nhìn ra được, Độc Hành Giang Hồ Khách là một tên cuồng võ hiệp, nghe hai người tán gẫu, nói đến điểm huyệt lại còn Hạc Quyền, lập tức kịp tỉnh táo lại, hai người này biết võ công.
"Ừ..."
"Dạy ta đi..." Độc Hành Giang Hồ Khách hưng phấn nói: "Ta trả tiền."
"..." Vương Vũ hết chỗ nói nổi: "Hai người các ngươi cần sách kỹ năng thì khi ta quay về thành chính sẽ gửi vào hòm thư cho các ngươi, ta về trước đây."
Võ công phát triển đến nay đã hoàn toàn xuống dốc, thay vì nói là một môn kỹ thuật quyền thuật, không bằng nói là một loại di sản văn hóa.
Ném đi quan điểm riêng của từng môn phái không nói, Vương Vũ vẫn tương đối tôn trọng võ công, ở thời điểm khó khăn nhất của mình, Vương Vũ cũng chưa từng nghĩ đến việc bán sức lao động kiếm tiền, Độc Hành Giang Hồ Khách mở miệng ra giá, đến tai Vương Vũ lại có chút chói tai.
Nếu không nể tình hắn ta là người bình thường, người không biết không trách tội, Vương Vũ đã một quyền đấm chết hắn ta từ lâu rồi.
“Đừng như vậy mà Ngưu thần, giá cả có thể thương lượng mà..." Độc Hành Giang Hồ Khách còn định dây dưa đến cùng, Một Trang Sách vội vàng ngăn hắn ta lại: "Ngươi tục vãi, võ công chỉ dùng tiền là đong đếm được sao? Ngưu huynh là cao thủ chân chính, ngươi đừng nhục nhã hắn."
"Hả? Thảo nào hắn tức giận như vậy?" Độc Hành Giang Hồ Khách tuyệt vọng lầm bầm một câu, quay đầu nhìn chằm chằm Một Trang Sách nói: "Em gái, ngươi dạy ta đi..."
Dù sao đều là người biết võ công, Vương Vũ không dạy, tìm cô gái này dạy mình cũng vẫn có thể chấp nhận được.
Một Trang Sách lạnh lùng nói: "Không dạy."
"Ta trả tiền..."
"Cút!"
Lúc này trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo, một đám gia súc đang kêu gọi Vương Vũ.
"Bà mẹ nó, lão Ngưu thật lợi hại đó, phụ bản trận doanh cũng mở ra được rồi, sau này sẽ phát tài đấy, Thiết Ngưu."
Hệ thống vốn chỉ mở rộng đến cấp 25, trước mắt phụ bản cấp 30 và cao hơn mới chỉ có một cái này, tuy chỉ có người của trận doanh Quang Minh mới có thể làm được, hơn nữa 1% lợi nhuận còn phải chia đều cho ba người, nhưng mà số người chơi khổng lồ như vậy... Mỗi người một lần, đây chính là thu nhập không nhỏ đâu...
Dù sao mở nhiệm vụ phụ bản trận doanh mà không có mấy chục người thì không làm được, Vương Vũ thế mà chỉ cần ba người đã hoàn thành xong nhiệm vụ, chênh lệch trong đó có thể tưởng tượng ra được.
"Đúng đấy, tại sao lão phu không được may mắn như vậy, gặp được loại nhiệm vụ này, mệt lão phu còn đang bày pháp trận chiêu tài ở trong nhà, lại để tiền tài chạy đến chỗ lão Ngưu kia, ta thật hận đó, Thiết Ngưu."
"Chó Xuân đừng nói lời nhảm nhí nữa, Ngưu thúc dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, trong phụ bản có thứ gì hay ho không Ngưu thúc? Nói ra cho ta nghe một chút nào, Thiết Ngưu."
"Phụ bản?" Lúc này Vương Vũ cuối cùng cũng bị đám người kia gọi ra, sau đó nói: "Ta chỉ mới mở ra nhiệm vụ, cũng chưa vào phụ bản."
"Thế à, vậy khi ngươi làm nhiệm vụ có vật gì hay ho không, để cho ta mở rộng tầm mắt?" Ký Ngạo không phải người quá tò mò, mà chính là Vương Vũ thường xuyên lấy được mấy thứ đồ vô cùng mạnh mẽ, là tài nguyên quan trọng của cao thủ của Toàn Chân Giáo.
Đáng tiếc Ký Ngạo lại là một kẻ đen đủi, chọn nghề nghiệp giống như Vương Vũ, mỗi lần đều là do Vương Vũ còn thừa lại, cho nên thằng nhóc này vô cùng hy vọng Vương Vũ có thể đạt được mấy thứ đồ gì đó mà mình có thể sử dụng được.
Vương Vũ tiện tay ném lệnh bài chuyển nghề vào kênh công hội nói: "Có, có điều không phải của ngươi..."