Trang 262# 1
Chương 524: Hệ thống tọa kỵ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bài post trình bày và chứng minh về tính cân bằng của trò chơi, cũng nói rõ Võ sư không hề yếu như mọi người vẫn nhầm tưởng.
Ví dụ như, tuy rằng Võ sư không có độ thông thạo vũ khí, nhưng Võ sư có thể sử dụng vũ khí của tất cả các nghề, đây chính là ưu thế mà các nghề nghiệp khác không thể sánh bằng.
Còn về phần Võ sư không có tọa kỵ chuyên dụng, đây cũng chỉ là lời đồn thổi bên ngoài, bởi vì phía nhà sản xuất chưa hề đáp lại một cách chính thức về vấn đề này, bởi vậy trước khi hệ thống tọa kỵ mở cửa, tất cả đều chỉ là suy đoán.
Bài post này không dài, nhưng mỗi câu lại nhắm đúng chủ đề, Vương Vũ liên tục đọc vài lần, cuối cùng nhìn đến tên người post bài không ngờ lại là Niệm Lưu Vân, điều này cũng là Vương Vũ thổn thức không thôi, cũng là đệ tử thế gia, Niệm Lưu Vân người ta rành về trò chơi nhiều hơn hắn bao nhiêu.
Ngày hôm sau, vừa online là Vương Vũ đến thẳng quán rượu mà đám Toàn Chân Giáo hay đến uống, mỗi ngày online xong gặp nhau quét phụ bản vài lần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của Vương Vũ.
Hôm nay khi đến quán rượu, hắn rất bất ngờ khi thấy mọi người đã đến đông đủ cả, ngay cả người phải đi tuần phố xong mới online như Minh Đô cũng đã ngồi vững vị trí ở đây.
“Ai yo, hôm nay đến sớm thế.” Vương Vũ chào hỏi, đi tới bên bàn kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
Cả đám nhìn chằm chằm Vương Vũ: “Lão Ngưu, có phải ngươi nên nói đến việc khác không?”
Vương Vũ nhìn bốn phía xung quanh, học ngữ khí trong tivi nghiêm túc đó: “Quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp!” Viết trong “Võ lâm ngoại truyện”.
“Ít nói nhảm thôi, lệnh bài tọa kỵ đâu? Mau lấy ra đây, chúng ta muốn đấu giá!” Minh Đô đập bàn hét lớn: “Mau lên mau lên, vàng của ta đã nóng lắm rồi đấy…”
Những người khác cũng thúc giục một cách nóng ruột: “Mau lên mau lên.”
Đầu Vương Vũ đầy vạch đen, hèn chi hôm nay đám này lại đến đông đủ như thế, thì ra là đang nhắm đến lệnh bài tọa kỵ.
Hôm qua sau khi Vương Vũ và Vô Kỵ bắt tay nhau lừa được lệnh bài, hắn vừa quay về chủ thành đã offline, đám này biết được tin ấy thì mắng một thôi một hồi, bởi vậy mới sáng sớm họ đã chạy vào trò chơi, chỉ sợ chậm hơn sẽ bị người khác cướp mất.
Vương Vũ hiểu ra ý đồ của đám người này, nghiêm mặt nói: “Ai nói ta muốn bán?”
“Ngươi không bán chẳng lẽ để nó đẻ trứng?” Minh Đô tiếp tục đập bàn.
“Đúng thế đúng thế, Võ sư các ngươi cũng không có tọa kỵ chuyên dụng, lại còn không chịu nhượng ra?” Những người khác liên tục phụ họa.
Ký Ngạo luôn im lặng lạnh lùng nói: “Hừ, ta không thích nghe câu này đâu nhé, không có tọa kỵ chuyên dụng thì đáng đời bị kỳ thị à? Nhỡ chú Ngưu để lại làm trang sức thì sao.”
Xuân Tường cách Ký Ngạo gần nhất tiện tay ấn mặt Ký Ngạo xuống mặt bàn: “Người lớn đang nói trẻ con đừng chen lời!”
“Má nó, chó Xuân ngươi muốn chết à?”
“Còn ồn ào nữa chúng ta làm thịt ngươi luôn!” Tất cả mọi người đều rút vũ khí ra, Ký Ngạo rụt cổ ngồi vào một góc.
“Ha ha!” Vương Vũ cười nói: “Đề nghị của Gà Con không tồi, lệnh bài này tạo hình cũng tạm được, làm trang sức không tồi.”
“Má!” Cả đám hộc máu buồn bực nói: “Lão Ngưu ngươi đừng làm bừa nữa, bao nhiêu tiền ngươi cứ ra giá đi, chúng ta nhất định sẽ trả cao hơn, chúng ta không thiếu tiền.”
Đối xử với Vương Vũ không thể dùng vũ lực trấn áp, mọi người chỉ đành nói lý.
Vương Vũ cười cười, thành thật nói: “Ta không có ý định bán thật mà.”
“Không bán? Tại sao?” Mọi người kỳ quái hỏi.
“Ta định dùng chứ sao.” Vương Vũ nói.
“Võ sư dùng được á?”
“Chẳng lẽ nhà sản xuất đã nói Võ sư không dùng được?” Vương Vũ hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Nghe Vương Vũ nói thế, mọi người cũng cứng họng, đúng là nhà sản xuất không hề trực tiếp trả lời vấn đề tọa kỵ chuyên dụng, chỉ là do người chơi tự suy đoán theo tư liệu tuyên truyền mà thôi, dựa trên tính trêu người của game Trọng Sinh, những thứ chưa nói đến vĩnh viễn không có tính xác định.
“Bởi vậy ta cũng muốn thử xem sao, nếu Võ sư không dùng được thật, ta sẽ suy nghĩ đến vấn đề chuyển nhượng.” Vương Vũ nói.
“Thế được, đến lúc đó hai chúng ta lại nói chuyện mật nhe.” Minh Đô cợt nhả dán lên người Vương Vũ, bị ánh mắt của mọi người kéo lại dẫm cho một trận.
Quét xong phụ bản ngày thường, đoàn đội giải toán hoạt động tự do, Vương Vũ một mình đi tới con hẻm có Ẩn Giả lão nhân. Hôm nay rất kì lạ, Ẩn Giả lão nhân không hề ngủ say khướt như thường ngày, mà lại ngồi phơi hoàng hôn rất thoải mái ở góc tường.
Lão già với dáng vẻ kham khổ ngồi sâu trong góc tường dơ bản, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, cảnh tượng đậm chất nghệ thuật, tuy rằng hiện tại thời gian đang là buổi sáng.
“Hôm nay tỉnh táo ghê nhỉ.” Thấy hiếm khi nào Ẩn Giả có tinh thần sáng láng như vậy, Vương Vũ cảm thấy rất bất ngờ.
“Sau khi cơm no rượu say bao giờ tinh thần ta cũng tỉnh táo, nghe nói tiểu tử nhà ngươi lại phong ấn được Trái Tim Hắc Ám?” Ẩn Giả híp mắt cười hỏi.
“Đúng thế, có phần thưởng không?” Vương Vũ hỏi.
“Có chứ, ngươi đúng là học trò giỏi của ta, ta cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.” Ẩn Giả nói.
“Lấy ra đi.” Vương Vũ vươn tay.
“Cho rồi mà…”
“Bao giờ?”
“Phần thưởng nói miệng cũng là phần thưởng đó!” Ẩn Giả nói một cách không biết xấu hổ: “Ngươi là người chơi đầu tiên được ta khen như thế đó, sao, thấy vinh hạnh không!”
“Ngươi….!” Vương Vũ nhịn lại câu chửi vừa định vọt ra khỏi miệng, cái lão già thối tha này quá đê tiện.
Ẩn Giả nhìn dáng vẻ bất lực lại không thể làm gì ông ta của Vương Vũ, nét mặt vô cùng đắc ý: “Sao, tới tìm ta có việc gì?”
“Ta tới hỏi về vấn đề tọa kỵ.” Vương Vũ nói.
“Hả?” Ẩn Giả quan sát Vương Vũ một lượt, nói: “Đã cấp 40 rồi à, quả nhiên là không thể đánh giá thấp ngươi, cũng đến lúc có đạo cụ di chuyển rồi.”
Nói xong, Ẩn Giả vung tay lên, một ánh sáng màu vàng kim rơi xuống người Vương Vũ.
[Hệ thống thông báo: Kích hoạt hệ thống tọa kỵ.]
Ngay sau đó, trên giao diện thao tác của Vương Vũ xuất hiện một thứ tựa như yên ngựa, bên dưới đề hai chữ tọa kỵ.
Click vào giao diện tọa kỵ, hệ thống thông báo: [Trước mắt có thể trang bị ngựa cưỡi phổ thông, yêu cầu Kỵ Thuật cấp 1.]
Ngay lúc đó, Ẩn Giả móc ra một cuốn sách nói: “Kỵ Thuật cơ bản, hai vàng!”
“...” Móc tiền, lấy sách, học luôn.
Kỵ Thuật cơ bản hóa thành một luồng ánh sáng, Vương Vũ đã học được Kỵ Thuật cơ bản.
Kỵ Thuật cấp 1: Có thể cưỡi ngựa bình thường.
Kỵ Thuật cơ bản là Kỵ thuật có cấp bậc thấp nhất, hàng thông thường trong hệ thống, chỉ có thể cưỡi tọa kỵ cơ bản có bán trong cửa hàng, hoàn toàn không có cửa so với kỹ năng Kỵ Thuật có thể thuần phục tọa kỵ, chỉ có thế này mà đòi tận hai vàng, đủ thấy hệ thống vô sỉ ra sao.
Sau khi làm quen với hệ thống tọa kỵ xong, Vương Vũ lại nói: “Ta không tới để kích hoạt hệ thống, ta tới để hiểu về chuyện tọa kỵ chuyên dụng.”
“Tọa kỵ chuyên dụng ư? Sao hôm nay nhiều người tới hỏi cái này thế nhỉ?” Ẩn Giả lẩm bẩm.
“Ồ, trước ta cũng có người tới hỏi lão à?”
“Đúng thế, vừa đi xong đấy.” Ẩn Giả gật đầu, sau lại nói tiếp: “Ngươi có lệnh bài trao đổi tọa kỵ chuyên dụng không?”
“Có.” Vương Vũ móc lệnh bài từ trong túi ra.
“Ừm, không tồi, là thật!” Ẩn Giả vuốt râu nói: “Nhưng cho dù là Võ sư hay Võ học gia đều sẽ không có tọa kỵ chuyên dụng.”