Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 596 - Chương 598: Kẻ Địch Không Nhìn Thấy

Trang 299# 1

 

 

 

Chương 598: Kẻ địch không nhìn thấy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Không xong, bọn họ có viện binh." Cuồng Lôi Chi Tâm nghe thấy thế, quá sợ hãi, vội vàng kêu lên: "Nhanh chạy về phía Đông, đừng để bọn họ chạy."

Phía Đông là phía thành chính, bây giờ đại bộ phận người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt và Đồng Tâm Minh đều đang ở điểm sống lại, pháo đài Thiết Nham và trong rừng cây, khiến phòng thủ ở giao lộ rất yếu, vạn nhất đám người kia xông đến, rồi chui về phía truyền tống trận, đến khi đó muốn bắt bọn họ không biết phải đợi đến khi nào.

Nhận được lệnh của Cuồng Lôi Chi Tâm, tất cả mọi người vội vàng lui về phía Đông của rừng cây.

Nhìn thấy Cuồng Lôi Chi Tâm mang theo thủ hạ rút lui, Vô Kỵ bèn ló đầu ra, rồi nói với mấy người ở trên cây: "Di chuyển trận địa, đi lên phía Bắc."

Mặt phía bắc ở bên cạnh quan đạo, đồng thời cũng là vị trí ở phía sau của hai công hội, đám người Đồng Tâm Minh và Cuồng Bạo Thiên Phạt vừa tìm kiếm ở đó xong, nên bây giờ ở đó chính là điểm mù.

Sau khi đám người Toàn Chân Giáo di chuyển xong, bên phía hai công hội lớn, Cuồng Lôi Chi Tâm đã mang theo hai đám người đuổi đến phía đông và tập trung lại với nhóm 3 ở phía đông.

Lúc này, nhóm 3 đã loạn tùng phéo, trên khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ bối rối, chẳng qua xem chừng thương vong cũng không lớn...

"Thiên Lôi! Đám người kia đâu?" Chẳng lẽ bọn họ đã bị các ngươi tiêu diệt hay sao?" Cuồng Lôi Chi Tâm sau khi đuổi đến, nhìn thấy dáng vẻ này của nhóm 3, bèn hỏi đội trưởng Cuồng Bạo Thiên Lôi của nhóm 3.

Trên khuôn mặt của Cuồng Bạo Thiên Lôi hiện lên vẻ lúng rúng, rồi nói: "Không... Không có."

"Vậy người của bọn họ đâu?" Cuồng Lôi Chi Tâm lại hỏi.

"Không biết..." Giọng nói của Cuồng Bạo Thiên Lôi nhỏ đi rất nhiều.

"Không biết?" Cuồng Lôi Chi Tâm ngây ngẩn cả người, bị người khác đánh lén còn không biết người đó ở đâu, chẳng lẽ lại giống với nhóm người với rồi hay sao?"

"Thế bọn họ có bao nhiêu người?"

"Không biết..." Cuồng Bạo Thiên Lôi vẫn nói nhỏ như cũ...

"Ngay cả đối mặt với bao nhiêu người mà ngươi cũng không biết là sao?" Cuồng Lôi Chi Tâm hỏi tiếp với giọng phẫn nộ: "Thế hình dáng bọn họ như thế nào?"

"Không biết..." Giọng nói của Cuồng Bạo Thiên Lôi đã nhỏ đến mức chính gã cũng không nghe rõ.

"Mẹ kiếp! Ngươi làm ăn thế à..." Cuồng Lôi Chi Tâm sắp điên rồi, bị người đánh cho một trận, nhưng hỏi gì cũng không biết, thậm chí đến hình dáng của người ta ra sao mà cũng không biết, tên này quá ngu rồi.

Cuồng Bạo Thiên Lôi nói: "Bây giờ ta chỉ biết nghề nghiệp của người đánh lén có thể là Thích khách... Số người không rõ, bọn họ đã tiêu diệt bốn huynh đệ của chúng ta mà không phát ra âm thanh dù chỉ một tiếng động... Ngay cả cái bóng cũng không lộ ra."

"Ngay cả cái bóng cũng không thấy? Sao có thể như vậy được?" Cuồng Lôi Chi Tâm kinh hãi không thôi, vừa ra tay đã tiêu diệt bốn người trong nháy mắt, nhiều người như vậy mà ngay cả mặt cũng không thấy, chuyện này quá quỷ dị rồi. Nếu không phải gần trăm huynh đệ của nhóm 3 làm chứng, chắc Cuồng Lôi Chi Tâm đã hoài nghi Cuồng Bạo Thiên Lôi đang nói láo.

Ngay lúc này, Cuồng Lôi Chi Tâm lại nhận được tin, nhóm 4 bị người ta phục kích ở vách núi...

Tình hình giống nhóm 3 như đúc, mấy huynh đệ không hiểu ra sao đã bị tiêu diệt trong nháy mắt và hỏi gì thì nhóm trưởng của nhóm 4 cũng không biết... Thậm chí ngay cả cái bóng của Thích khách cũng không thấy.

"Chẳng lẽ bọn họ mai phục nhiều người ở trong rừng hay sao?" Cuồng Bạo Thiên Lôi nói với giọng kinh ngạc.

Dùng tư duy của người bình thường, Toàn Chân Giáo chỉ có mười một người, đối mặt với kẻ địch có quy mô hơn nghìn người, chỉ có thể ẩn núp, chứ không thể phản kháng lại. Bây giờ, bọn họ bị phục kích liên tục, nhất định là có nhiều viện binh ở trong rừng cây này, mới có thể lặng yên không tiếng động mai phục được nhiều thủ hạ của gã như thế. Quả nhiên, đám người Toàn Chân Giáo này cũng có bản lĩnh đấy chứ.

"Không có khả năng, nếu như mai phục nhiều người, không có chuyện ngay cả một người chúng ta cũng không tìm thấy, mà còn tổn thất mấy vị huynh đệ như vậy." Cuồng Lôi Chi Tâm nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng lên, rồi hét lớn: "Đậu đen rau muống, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, mau chạy trở lại chỗ nhóm 1 bị phục kích.”

Nói xong, Cuồng Bạo Thiên Lôi mang theo hai nhóm người, vội vội vàng vàng quay trở về, một đám người vừa chạy đến địa điểm phục kích vừa rồi của Toàn Chân Giáo... Nhóm 5 lại truyền tin đến: "Bọn ta bị phục kích."

"Thương vong bao nhiêu?" Cuồng Lôi Chi Tâm vội hỏi, nếu như chỉ thương vong mấy người, có thể kết luận đám người Toàn Chân Giáo đang quấy rối.

Nhưng nhóm trưởng của nhóm 5 lại trả lời: "Chết sạch rồi!"

"Chết sạch?" Cuồng Lôi Chi Tâm nói với giọng kinh hoảng: "Đối phương có bao nhiêu người?"

"Không biết..."

"..."

Không chỉ Cuồng Lôi Chi Tâm, mà tất cả người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt đều trầm tư... Mẹ kiếp, thời gian chưa được bao lâu đã tiêu diệt được hai nhóm người, mà bóng người cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ mình đang đánh nhau với ma quỷ hay sao?

Cuồng Lôi Chi Tâm nghĩ một lát, rồi nói một loạt: "Tất cả mọi người tập trung lại, không nên chạy loạn nữa..."

Bây giờ, Cuồng Lôi Chi Tâm đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hỏa lực của kẻ địch quá mạnh mẽ, có sức mạnh diệt gần trăm người chỉ trong một hiệp, đặc biệt tính cơ động của kẻ địch cực mạnh và vô cùng giỏi ẩn núp ngụy trang.

Số người nhiều người ta liền giương đông kích tây, số người ít không đủ cho người ta diệt một đợt... Bị dắt mũi như thế này sớm hay muộn gì cũng bị diệt sạch cả đoàn, đối phó với loại kẻ địch thích quấy rối như thế này, chỉ có thể lấy thủ thay công.

Hơn nghìn người tiến vào rừng cây, Cuồng Bạo Thiên Phạt chiếm hơn một nửa, sau khi bị đám người Toàn Chân Giáo tiêu diệt hai nhóm người, bây giờ còn chưa đến năm trăm người.

Pháp thuật của Minh Đô và Xuân Tường có thể bao trùm phạm vi lớn như vậy, tiêu diệt trăm người chỉ trong nháy mắt là cực hạn, còn chuyện năm trăm người thì không cần phải nghĩ.

Dường như Vô Kỵ đã ý thức được Cuồng Lôi Chi Tâm sẽ lấy thủ thay công, cho nên sau khi tiêu diệt nhóm 5 hắn không đi quấy rối Cuồng Bạo Thiên Phạt nữa. Bây giờ, Vô Kỵ đang mang theo đám người Toàn Chân Giáo ẩn núp ở chỗ hẻo lánh, nhìn người chơi của Đồng Tâm Minh cách đó không xa.

Chỉ huy của Đồng Tâm Minh chính là Thủy Hạ Khán Ngư, Thủy Hạ Khán Ngư biết rõ bản tính của những người Toàn Chân Giáo này, nên y đã ra lệnh tìm kiếm phía sau bụi cây, bụi cỏ, ở trên đường đi cũng vô cùng cẩn thận, phàm là chỗ nào có thể giấu người y đều cho điều tra tỉ mỉ.

Mấy người biết trèo cây còn đỡ, có thể trèo lên cây rồi trốn ở trên cao, còn mấy người không biết trèo cây lại không được, loại tình huống này căn bản khó mà mai phục.

Vô Kỵ nhìn thấy đám người Đồng Tâm Minh tìm kiếm cẩn thận như vậy, bèn sờ cằm rồi hạ lệnh ở trong kênh chat.

"Lão Ngư, Đạo Tuyết, hai ngươi đi quấy rồi Đồng Tâm Minh đi."

"Lão Ngưu! Ngươi đi đến phụ cận rồi dụ Cuồng Bạo Thiên Phạt sang đây, sau ba phút các ngươi mang theo hai nhóm người đến vị trí này."

"Còn chúng ta thì sao?" Minh Đô hỏi.

Vô Kỵ cười ha ha rồi nói: "Chúng ta hả, chúng ta đi đến tọa độ bọn họ tập trung lại, rồi khiến bọn họ chó cắn chó.

Trên đường đi, Thủy Hạ Khán Ngư liên tục nghe nói nhóm người của Cuồng Bạo Thiên Phạt bị Toàn Chân Giáo diệt sạch, còn phía bên y lại không bị quấy rối dù chỉ một lần. Điều này khiến Thủy Hạ Khán Ngư rất hài lòng, xem ra sự cẩn thận của y khiến đám người Toàn Chân Giáo không có cơ hội.

Ngã Mạc Từ Bi nghe thấy Cuồng Bạo Thiên Phạt tổn thất hai trăm người, trong lòng nghĩ lại còn thấy sợ hãi... May mà khi tiến vào rừng cây không đi phía trước, ngay cả Cuồng Bạo Thiên Phạt còn bị mai phục, nếu Đồng Tâm Minh đi trước nhất định sẽ thê thảm hơn, gã nghĩ lại cảnh nhóm người mình chỉ huy bị người khác đánh lén hai lần mà không tìm thấy bóng người, khiến Ngã Mạc Từ Bi có ấn tượng mạnh kinh khủng với đám người Toàn Chân Giáo.

"Khán Ngư lão đại, rốt cuộc đám người Toàn Chân Giáo này có lai lịch gì?" Bọn họ rõ ràng chỉ có mười mấy người mà thôi... Chẳng lẽ thành Lôi Bạo có người của bọn họ hay sao?"

Ý nghĩ của Ngã Mạc Từ Bi giống với Cuồng Bạo Thiên Lôi, hai người đều cho rằng rõ ràng có chênh lệch lớn như vậy, đám người Toàn Chân Giáo hẳn phải trốn đi, chuyện phản kháng gì đó đều nằm ngoài ý muốn.

Thủy Hạ Khán Ngư nói với giọng sâu xa: "Bọn họ chính là mấy con chó dại, trước khi chết cũng phải cắn chúng ta một cái, loại súc sinh này tất nhiên có rất ít."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment