Bốn người Lý Tuyết bây giờ mới cấp 13, Vương Vũ cùng lắm cũng chỉ cao hơn các cô mấy cấp mà thôi, kỹ thuật mạnh hơn, nhưng mà thuộc tính còn bày ra đó, nhưng nhìn thấy Vương Vũ chậm rãi trêu đùa Howard, Lý Tuyết cũng bối rối.
"Em còn nhìn cái mông gì! Mau chạy ngay đi, lão ta có năm mươi giây đó!"
Nhìn thấy Lý Tuyết đứng đó không cử động, Vương Vũ cũng gấp, thật sự coi mình là siêu nhân à, lão già này là BOSS ở chế độ tự do đấy, đừng nghĩ lão ta mới cấp 25, nhưng mà ngay cả khi lão ta chưa cắn thuốc cũng không dễ đối phó hơn Urtus chút nào, lúc này trạng thái thuộc tính còn tăng gấp ba, cũng không biết mạnh hơn Urtus đến mấy lần rồi.
Thái Cực Quyền có trâu bò hơn nữa cũng có giới hạn, hơn nữa Thái Cực Quyền này cũng không phải là võ công của nhà họ Vương, Vương Vũ chẳng qua chỉ là vừa vặn nghĩ đến mà thôi, với trình độ Vương Vũ bây giờ, lấy bốn lạng thắng nghìn cân là chuyện không thể nào, bốn mươi cân mà thắng được nghìn cân cũng đã là tốt lắm rồi.
Thuộc tính tăng lên gấp ba lần do thuốc kích thích mang lại, Vương Vũ cũng có chút mệt mỏi rồi, nếu hiệu quả thuốc mất đi, không phải Howard sẽ chạy mất sao...
Đúng là Howard đã uống thuốc kích thích trước, nhưng mà dựa vào sự trơ tráo của hệ thống, khó tránh "nhà hóa học" này lại có sức đề kháng cao, hiệu quả thuốc tốt gì đó khiến hiệu quả thuốc kéo dài hơn Vương Vũ, nhìn cái đầu đầy sức sống của lão già này, bảo đảm ngay cả chút bất lợi do mất máu cũng không có.
"À, vâng..." Lý Tuyết vì một tiếng rống của Vương Vũ mà tỉnh táo lại, tiếp tục chạy về phía xa.
Mục sư chân ngắn này, chạy nửa phút mới thoát khỏi tầm mắt của Howard.
Mà hiệu quả thuốc của Vương Vũ cũng đã đến giới hạn rồi...
"Loài côn trùng không biết xấu hổ, ngươi cũng dám ngăn cản ta!"
Không nhìn thấy Lý Tuyết nữa, Howard lửa giận ngập trời không có chỗ trút, gào khản cổ quát to một tiếng, lấy ra một ống nghiệm ném lên mặt Vương Vũ.
Vương Vũ cười khẽ, nghiêng mình tránh đươc.
Howard hẳn là BOSS chế độ tự do, đương nhiên cũng sẽ giống như con người trong thực tế, tuy không giống như BOSS bình thường, ngốc nghếch ném kỹ năng, ném xong kỹ năng thì đợi bị đánh, nhưng mà sau khi lão ta ném xong ống nghiệm cũng cứng ngắc lại trong nháy mắt.
Vương Vũ tránh được ống nghiệm, mở U Linh, một Băng Quyền cắt vào ngực Howard.
Đá Tống Ngang vào cằm dưới Howard, hất tung gây choáng.
Đơn Chưởng Thiết Hầu!
Nhật Tự Trùng Quyền!
Đánh Khuỷu!
Bàn Thủ!
Đấm Xốc!
Vương Vũ không chậm trễ chút nào với thằng cha cắn thuốc này, đủ loại kỹ năng có hiệu quả của hệ thống và kỹ xảo cận chiến của Võ sư hắn đều đem ra kết hợp lại, liên tục đến mức hoàn mỹ không một khe hở, nắm đấm như mưa rền gió dữ, hoàn toàn không cho Howard chút cơ hội đánh trả nào.
Liên tục một chuỗi con số màu đỏ rực bay lên từ đầu Howard, thanh máu sinh lực ào ào giảm xuống.
Là một BOSS hình người còn có tính kỹ xảo, lượng máu của Howard cũng không được tính là nhiều lắm, dưới sự tấn công của Vương Vũ, lượng máu của Howard nhanh chóng hạ xuống 30%.
Loại BOSS như lão ta khi chỉ còn 30% máu thì đều sẽ có một kỹ năng bảo vệ mạng sống.
Howard chợt tỏa ra ánh sáng vàng kim, mở Bá Thể, kết quả ngay sau đó, Vương Vũ lôi kéo bằng hai tay, Howard trong trạng thái Bá Thể bị kéo ra, trúng ngay một chiêu Lên Gối.
Lên Gối có hiệu quả cưỡng chế, có thể phá vỡ trạng thái Bá Thể.
Ngay sau đó lại là một chuỗi liên kích liên tục, Howard bị đánh tới không còn chút máu nào... Kỹ năng bảo vệ mạng sống của lão ta rốt cuộc là cái quỷ gì, Vương Vũ cũng không có cơ hội được nhìn thấy.
Vương Vũ ném Howard xuống đất, thấy thi thể của ông ta không biến mất, bèn bổ thêm một Lôi Đình Cước lên, sau đó lẩm bẩm: "Mẹ nó, không để ngươi chạy thì khó, muốn đánh chết ngươi còn không dễ nữa sao?"
Thi thể của Howard vẫn không hề biến mất, Vương Vũ cũng không có sở thích hành hạ thi thể, nhưng vì đề phòng lão ta đột nhiên bật dậy, Vương Vũ vẫn giẫm chân lên Howard, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Tuyết: "Quay về tìm chìa khóa đi, lão già này được anh thuyết phục rồi."
"Thuyết phục rồi ạ?" Lý Tuyết không thể nào hiểu được, nhìn bộ dạng Howard vừa nãy cũng không giống người sẽ nghe người ta khuyên bảo đâu.
Lý Tuyết quay lại trước nhà gỗ của Howard, nhìn thấy Vương Vũ giẫm chân lên Howard, mới phản ứng được, hóa ra Vương Vũ dùng nắm đấm thuyết phục lão ta.
Có cảnh tượng đáng khiếp sợ vừa nãy, Lý Tuyết đã hoàn toàn chết lặng trước sự mạnh mẽ của Vương Vũ...
Tư thế của Thái Cực Quyền rất có phong thái bậc thầy, Lý Tuyết thấy Vương Vũ trêu chọc BOSS với dáng vẻ thoải mái nhẹ nhàng, còn thật sự cho rằng Vương Vũ thu phục lão ta cũng rất dễ dàng.
"Lão ta chết rồi sao?" Lý Tuyết đứng phía xa, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi. Trong game, BOSS dã ngoại sau khi chết đều sẽ biến thành ánh sáng trắng bay đi, Lý Tuyết chưa từng đánh BOSS, nhưng vẫn hiểu rõ những kiến thức cơ bản này.
Vương Vũ đá đá đầu Howard, nói: "Trên lý thuyết là đã chết... Nhưng lão ta cũng không rơi ra đồ gì, còn là BOSS cơ đấy, nghèo vãi."
"..."
Howard nói thế nào cũng là một ông lão, Lý Tuyết thấy hành động thô bạo của Vương Vũ thì hết chỗ nói nổi: "Có thể là BOSS của nhiệm vụ, khen thưởng phải đến nhận ở chỗ người tuyên bố nhiệm vụ."
Vương Vũ gật đầu nói: "Ừ, em nhanh chóng đi tìm thứ muốn tìm, anh không yên tâm về hệ thống, vẫn phải giẫm lên lão ta."
Lý Tuyết cũng không nói hai lời, đi vào ngôi nhà nhỏ của Howard, lật tìm trong trong ngoài ngoài một lát, cuối cùng hồn bay phách lạc từ bên trong đi ra: "Kỳ lạ, sao lại không có nhỉ?"
"Tìm hết khắp nơi chưa? Dưới sàn nhà trong vách tường thì sao?" Vương Vũ hoàn toàn thể hiện ra sự không tin tưởng với hệ thống.
Lý Tuyết nói: "Ngôi nhà nhỏ này cũng là một cảnh trong nhiệm vụ, cũng không còn chỗ nào khác, những nơi có thể tìm đều đã tìm cả rồi, ngoại trừ cái này ra, hoàn toàn không tìm thấy gì khác..."
Vừa nói Lý Tuyết vừa đưa ra một chiếc cốc thí nghiệm, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ cao đến nửa cốc.
Vương Vũ gãi đầu một cái, chỉ vào thi thể của Howard nói: "Có phải manh mối ở trên người lão ta không?"
Có vết xe đổ từ vụ đầu của Urtus, Vương Vũ đương nhiên sẽ không coi thường loại BOSS không biến mất này.
"Hẳn là vậy..." Lý Tuyết lần này hoàn toàn tin tưởng Vương Vũ rồi, NPC trong game này thật sự lừa người.
Vương Vũ cúi đầu xoay người, nhấc Howard lên, nói với Lý Tuyết: "Em lục soát đi, anh giữ lão ta cho."
Giữa ban ngày ban mặt, lục soát một ông già nát rượu, Lý Tuyết thật sự không ra tay được, cho dù lão già này chỉ là một NPC, nhưng hệ thống mô phỏng này cũng quá chân thực rồi, cô bất đắc dĩ, nhưng vì nhiệm vụ thì đành liều mạng thôi!
Lý Tuyết đỏ mặt lên, run rẩy sờ soạng ngực Howard.
"Khụ... khụ..."
Đúng lúc này, Howard ho khan mấy tiếng, tỉnh lại, làm cho Lý Tuyết sợ hết hồn. Có điều lúc này Howard suy yếu không còn chút sức lực nào, cũng không có sức đi giằng co.
Vương Vũ thấy ông lão này tỉnh lại thì hơi sững sờ, sau khi cạn máu lại bị mình đạp cho một cước mà vẫn chưa chết, nhìn xem, đây mới chính là BOSS cốt truyện trong truyền thuyết.
"Cho ta... cho ta..." Howard nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong tay Lý Tuyết, khàn khàn kêu lên.
Lý Tuyết vừa định đưa sang, Vương Vũ vươn tay ngăn cản, cười híp mắt nói: "Giao chìa khóa ra đây!"
"Ai... " Howard thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc chìa khóa trông khá cổ xưa, đưa cho Vương Vũ.
Sau khi Vương Vũ nhận lấy, nhét vào trong ngực, nói tiếp: "Giao chính chiếc chìa khóa mà Oups muốn ra đây..."
"?" Trên đầu Lý Tuyết hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Howard oán độc liếc nhìn Vương Vũ một cái, lại lấy ra một chiếc chìa khóa nữa, đưa cho Vương Vũ, lúc này hắn mới hài lòng nhận lấy.
Lý Tuyết nhìn đến trợn tròn mắt, Howard này thật sự vô cùng thông minh, còn có thể thay mận đổi đào, mà Vương Vũ còn trâu bò hơn, vậy mà cũng không lừa được hắn.
"Thuốc... thuốc..." Sau khi giao chìa khóa xong, Howard lại kêu lên.
Vương Vũ cầm cốc thí nghiệm, lắc đầu hỏi: "Giết được ngươi sẽ rơi ra cái gì?"