Trang 344# 2
Chương 689: Cà kheo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Lạc Nhật Ma Viên giống đực? Còn phục tùng?" Vô Kỵ nghe xong cảm thấy đau cả đầu.
Trong Trọng Sinh hiện tại còn chưa mở ra hệ thống thú cưng, càng không có thuật Thuần Thú. Cho nên đối với người chơi mà nói, thu phục một con quái vật còn khó hơn bảo họ đi giết chết con quái vật đó.
Huống chi chỉ có giống đực của đám Lạc Nhật Ma Viên mới có thiên phú ẩn giấu kia. Mẹ nó, động vật trong hiện thực còn có thể dùng tay hoặc đặc thù bề ngoài mà phân biệt đực cái, quái vật trong trò chơi khác biệt hoàn toàn so với thực tế, phân biệt thế quái nào chứ.
"Đúng! Kỳ thật thuần thú rất đơn giản, nhưng ta bị ràng buộc, nên không thể nói cách thức cho ngươi biết được." Đa Khắc cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần ngươi tìm đúng sở thích của chúng là được rồi."
"Sở thích sao..." Vô Kỵ sờ sờ cằm: "Lạc Nhật Ma Viên thích gì?"
"Ngươi thích gì?"
"Tiền và con gái... Nhưng ta không thể tìm cho chúng một đống vượn cái đâu." Vô Kỵ nhíu mày.
"Động vật sao, ngoài chuyện ở chính là ăn... Ngươi biết mà." Đa Khắc nói.
Vô Kỵ nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng: "Ta hiểu rồi!"
Vô Kỵ dẫn suy nghĩ của quái vật lên người mình, mà lại quên mất bản chất thuần phác của quái vật, bảo sao gợi ý nhiệm vụ lại yêu cầu mua hoa quả, thì ra đây mới chính là mấu chốt của nhiệm vụ.
"Mọi người nhanh chóng thoát chiến, đi theo ta!" Sau khi đã biết cách thu phục Lạc Nhật Ma Viên, Vô Kỵ lập tức hô lên với đám người đang trong vòng chiến đấu.
Hiện tại đang bị vây trong vòng chiến chỉ có ba người Vương Vũ, những người khác đều đang ở ngoài nghĩ biện pháp hỗ trợ, sau khi nghe Vô Kỵ kêu gọi như vậy đều buồn bực nói: "Đi theo ngươi đi đâu?"
"Đi bắt khỉ!" Vô Kỵ nói.
"Mẹ nó!" Mọi người giận dữ: "Bên này đánh nhau sắp chết tới nơi rồi, ngươi còn thời gian rảnh rỗi đi bắt khỉ!"
Lúc này, Thú vương Đế Tuấn đã chuẩn bị nhào tới bên cạnh ba người Vương Vũ. Ban đầu ba người vì đối phó với quái vật kết thành quần thể, cho nên dựa lưng vào nhau thành hình tam giác còn có thể chống đỡ. Nhưng Thú vương Đế Tuấn xông vào, trận thế lập tức nghiêng hẳn về một bên.
Bị đám quái vây quanh, ba người hoàn toàn không thể đánh tới Thú vương Đế Tuấn. Ma pháp hệ Hỏa của Thú vương Đế Tuấn lại cao tới thần kỳ, khiến vòng vây bị phong tỏa chặt chẽ. Nếu chỉ có một mình Vương Vũ, cho dù đánh bừa không được thì chạy trốn vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần Vương Vũ vừa chạy, thì Bao Tam và Doãn Lão Nhị chắc chắn phải nằm lại nơi này.
Vương Vũ vừa chống đỡ công kích của Thú vương Đế Tuấn và quái vật bên này, còn vừa phải để ý không để cho hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị bị giết chết, áp lực không hề nhỏ chút nào.
Đám người Minh Đô Xuân Tường bên ngoài tuy rằng không thể trợ giúp gì quá lớn, nhưng hỗ trợ phân tán một chút quái vật thì vẫn có thể làm được. Nếu lúc này bọn họ rời đi... chỉ sợ ba người Vương Vũ đều không thể chống đỡ được.
Vô Kỵ nói: "Ma Viên là mấu chốt của nhiệm vụ, nếu không đi bắt Ma Viên... nhiệm vụ này sẽ không qua được."
"Chuyện này..."
Mấy người Minh Đô Xuân Tường nhất thời có phần khó xử, Bao Tam và Doãn Lão Nhị cũng vậy. Biết rõ bản thân bọn họ không có võ thuật biến thái như Vương Vũ, vì sao lại có muốn tới gần khiêu khích đám quái vật này chứ, giờ thì xong đời rồi.
Bị giết chết trong phụ bản cao lắm thì hư hao trang bị, nhưng nếu bị quái vật ở bản đồ dã ngoại giết chết thì sẽ bị rớt kinh nghiệm. Hiện tại Bao Tam và Doãn Lão Nhị đã cấp 40 rồi, 10% kinh nghiệm cũng đủ cho bọn họ cày mấy ngày.
Trong lúc mọi người còn đang rối rắm do dự, Vương Vũ đột nhiên hô to: "Xuân huynh, các ngươi nhanh chóng công kích mấy người chúng ta đi."
"Công kích các ngươi? Các ngươi không chịu nổi đau đớn khi bị cắn xé sao?" Xuân Tường nói: "Mà công kích của chúng ta cũng không đánh chết được các ngươi đâu."
Vương Vũ còn đỡ, thân thủ nhanh nhẹn có thể tránh thoát công kích của đám quái vật. Hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị lại không có bản lĩnh như Vương Vũ, liên tục bị quái vật cắn trúng.
Nếu những quái vật này công kích cao còn có thể cho người ta chết một cách dứt khoát, nhưng ghê tởm một điểm chính là công kích của đám này lại không hề cao, hơn nữa khi công kích trúng người còn mẹ nó cho thêm một trạng thái giảm tốc độ, quả thực là vô cùng đáng khinh.
"Sao lại lảm nhảm nhiều như vậy, bảo công kích thì cứ công kích đi!" Bao Tam gào lên. Bị quái vật túm lại quấy nhiễu lâu như vậy, tâm tình Bao Tam hiện giờ không tốt đẹp một chút nào.
"Được rồi!" Xuân Tường gật đầu, vung pháp trượng lên, phóng Kết Giới Hắc Ám với ba người Vương Vũ.
Minh Đô cũng triệu hồi ma pháp ném lên đầu Vương Vũ, cùng lúc đó tay trái Doãn Lão Nhị cũng nhấc lên, dựng thẳng ngón giữa với bọn quái vật, hét lớn một tiếng "Tôn Tặc!", hơn phân nửa quái vật lập tức bị kéo tới chung quanh ba người, còn mười mấy con quái vật khác thì lại vội vàng tránh né, phân tán ra bốn phía.
Thấy cảnh tượng như vậy, Vương Vũ lập tức xông lên phía trước, vọt tới trước thân Thú vương Đế Tuấn, bàn tay trái tạo thành trảo nâng lên trên, từ hư không hóa ra một thủ ảnh, mạnh mẽ chộp vào cằm Thú vương Đế Tuấn.
Quyền Cương: Trong một thời gian ngắn hóa binh khí trong tay thành đấu khí, nâng cao 30% lực công kích và khoảng cách công kích, duy trì 35 giây...
Lực công kích của Vương Vũ vốn đã mạnh, phán định cũng rất cao, cộng thêm 30% Quyền Cương, tuy không thể làm tới mức đánh lui BOSS, nhưng trong tình huống BOSS bất ngờ không kịp phòng bị, thì vẫn có thể khiến nó câm miệng được.
Một chưởng này của Vương Vũ đẩy mạnh cằm dưới của Thú vương Đế Tuấn, khiến cho nó không thể tiếp tục phun hỏa diễm ra nữa. Đã không còn công kích hỏa diễm phong tỏa, hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị vùi đầu dùng Va Chạm, chạy tới bên cạnh đám người Xuân Tường.
"Ngưu huynh, mau tới đây!" Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Bao Tam hô lên với Vương Vũ.
"Không cần!" Vương Vũ vung tay nói: "Ta kéo thêm lát nữa, các ngươi nhanh chóng đi đi."
Trong cả đám người ở đây, chỉ có một mình Vương Vũ là có thể công kích tạo thành sát thương đối với Thú vương Đế Tuấn, cho nên thù hận của Thú vương Đế Tuấn là gắn chết lên Vương Vũ.
Con gà này chính là BOSS cấp Sử Thi, thù hận đã gắn chết thì có thể đuổi giết khắp khu vực rừng rậm Lạc Nhật, thậm chí sẽ không chết không ngừng với Vương Vũ. Nếu Vương Vũ cưỡng ép thoát chiến, nhất định sẽ kéo Thú vương Đế Tuấn theo, như vậy thì tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo cũng sẽ bị bao vây.
Chăm sóc hai người thì Vương Vũ đã có chút lực bất tòng tâm, nếu phải để ý tới tận mười người... Vương Vũ có thể trực tiếp dẫn đoàn đi tìm chết được rồi.
Đám người Toàn Chân Giáo sao lại không hiểu rõ đạo lý này chứ, thấy Vương Vũ không thoát chiến thì cũng không lề mề nữa, xoay người đi theo Vô Kỵ về một hướng khác. Dù sao thời gian cũng không đợi người, có thể nhanh chóng tìm được mấu chốt để giải quyết nhiệm vụ, thì còn tốt hơn so với việc đứng đây nói nhảm.
Sau khi Bao Tam và Doãn Lão Nhị chạy ra khỏi vòng vây, bọn quái vật nhanh chóng tăng tốc xông tới, Thú vương Đế Tuấn vung cánh mang theo hỏa diễm lên, đánh một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân về phía Vương Vũ.
Vương Vũ mỉm cười, không chút hoang mang thả người nhảy lên, dẫm lên cánh của Thú vương Đế Tuấn. Cánh của Thú vương Đế Tuấn mạnh mẽ hất lên trên, Vương Vũ mượn lực bay lên cổ của nó.
Tuy rằng Vương Vũ tránh thoát được công kích của Thú vương Đế Tuấn, nhưng sau lưng và trên cánh nó đều có hỏa diễm bao bọc, mỗi giây đều tạo thành sát thương ma pháp cũng khá cao đối với Vương Vũ, vì thế hắn đứng trên thân Thú vương Đế Tuấn cũng không khác gì tự sát.
Nhìn thấy thanh máu của mình giảm xuống từng đoạn một, Vương Vũ tiện tay lấy trong túi ra một thanh trường thương. Tay trái nắm trường thương, tay phải nắm trường côn hắn hiện giờ giống như đang đi cà kheo, trên không chạm trời dưới không chạm đất đứng trên đầu Thú vương Đế Tuấn.
May mà Võ sư trời sinh có kèm theo kỹ năng thăng bằng, nếu đổi thành những nghề nghiệp khác, cho dù võ công Vương Vũ có cao tới đâu mà cứ lung lay lắc lư trên người Thú vương Đế Tuấn thì một gậy cũng không đứng nổi.
Dù gì Thú vương Đế Tuấn cũng là BOSS, làm sao chịu để cho người khác đứng trên đầu mình, vì thế nó không ngừng lắc lư, muốn hất ngã Vương Vũ.