Trong thời kỳ đầu của game, mỗi tháng phải thu thập đủ năm vàng, chỉ dựa vào những đồng tiền rơi ra từ mấy con quái nhỏ, game thủ bình thường có lẽ cũng chẳng đủ mua thuốc, cho nên cày bảo vật bán trang bị mới là phương pháp tốt nhất.
Trong hợp đồng của phòng làm việc đã nói rất rõ ràng, miễn là hàng tháng có thể nộp đủ số vàng nhất định, những thu nhập khác đều thuộc sở hữu của Vương Vũ.
Với cuộc sống khó khăn hiện tại của Vương Vũ, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền thế này.
Nghe nói Vương Vũ muốn bán bộ trang bị này, tất cả người chơi đang đứng xem đều náo động lên.
Dù sao, bộ trang bị phòng ngự này có giá thành rất cao, nếu nghề nghiệp Kỵ sĩ mặc vào, chắc chắn có thể chống đỡ được tất cả các loại quái ở khu tân thủ, ngoại trừ BOSS!
"Ta bỏ mười bạc để mua bộ quần áo kia! Thế nào?" Người vừa lên tiếng là một Chiến sỹ, gã ta vô cùng vui mừng hỏi.
"Mười bạc?" Vương Vũ hơi sững sờ.
Cũng không phải hắn chê ít, mà là cảm thấy hơi bất ngờ.
Mặc dù bên chính phủ ban bố tỷ giá đổi tiền là 1 bạc = 1 tệ, nhưng trong giai đoạn đầu của game, giá thị trường vẫn gấp mười lần con số này.
Nói cách khác, một món Thương Lang Bì Giáp mà bán được 100 tệ...
Phải biết là ngày hôm qua, Vương Vũ còn bị người ta sỉ nhục vì một chai nước khoáng một tệ đấy!
Không thể tưởng tượng được ở trong thế giới giả tưởng này, tiện tay nhặt được một thứ đồ lại có thể kiếm lời nhiều như vậy!
"Người anh em, thế nào? Ta chỉ có nhiêu đó, nếu ngươi chê ít, ta sẽ dùng đồng Nhân Dân Tệ..." Chiến sỹ thấy Vương Vũ không nói gì, hơi gấp gáp.
Ngay khi Vương Vũ còn đang sững sờ, một Đạo tặc bên cạnh Chiến sỹ cười lên ha ha: "Ngươi không có tiền còn giả vờ làm phú ông làm gì? Không thấy người ta còn không thèm để ý đến ngươi sao?"
Sau đó, Đạo tặc dũng cảm nói: "Này người anh em, ta ra 50 bạc, mua áo giáp và giày của ngươi!"
"... 50 bạc." Tất cả mọi người sửng sốt, Đạo tặc này quả thật là người có tiền, server này mới mở được ba ngày mà hắn ta đã có nhiều bạc như vậy!
Mặt Vương Vũ vẫn không thay đổi, hắn không biết giá thị trường của trang bị này bao nhiêu, nếu tùy tiện bán nhất định sẽ bị lỗ, hẳn là nên đợi Mục Tử Tiên quay lại hỏi ý kiến một chút, hoặc là hỏi Lý Tuyết mới được.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ gọi giao diện ra, mở mục bày quầy bán hàng, ngoài giày ra, bảy trang bị khác, mỗi thứ hắn đặt giá một vàng, sau đó logout.
Mọi người thấy Vương Vũ đột nhiên biến thành người rơm bù nhìn, biết Vương Vũ đã treo máy đăng xuất, vì vậy đều nhao nhao mở quầy hàng, nhìn thấy giá 1 vàng 1 món, đều ồn ào giơ ngón tay thối với Vương Vũ.
Mẹ nó, một vàng một món, nghèo đến phát điên rồi hả!
Vương Vũ tháo thiết bị trò chơi xuống, định đi hỏi Lý Tuyết một chút về giá cả hiện tại của trang bị, nhưng mà cửa phòng ngủ của mấy cô gái đóng chặt, chắc vẫn còn đang phấn đấu trong game.
Thật ra gia đình Vương Vũ là một gia tộc tập võ lâu đời, tuy mấy năm nay cũng đã vứt bỏ khái niệm trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn rất để ý đến sự khác biệt tối thiểu giữa trai và gái.
Bất đắc dĩ, Vương Vũ đành phải quay ra đứng tấn ngoài ban công.
Một ngày luyện ba bài quyền là thói quen của Vương Vũ từ nhỏ đến lớn, chưa từng gián đoạn.
Vương Vũ vừa đứng tấn, vừa nhớ lại trận chiến buổi trưa, hắn mơ hồ cảm thấy, trò chơi này cũng rất hay, ít nhất hiệu quả khi chiến đấu với đám dã quái còn rõ ràng hơn cả đứng tấn.
Hắn đứng tấn một lát, chợt nghe thấy có tiếng động trong phòng khách. Vương Vũ cho rằng Mục Tử Tiên đã quay về, vội vàng chạy ra phòng khách đón, kết quả không gặp Mục Tử Tiên, lại nhìn thấy Mã Lỵ rón rén đi ra từ WC.
Vương Vũ nhìn thấy Mã Lỵ, gương mặt thoáng cái đỏ rực đến tận cổ.
Một mình ở cùng với một cô gái cũng không có gì, điều khiến Vương Vũ đỏ mặt là vì, Mã Lỵ mặc đồ lót... một bộ nội y màu tím xinh xinh, gần như chỉ che được bộ phận quan trọng.
Chơi game mà, cố gắng thả lỏng thân thể hết sức, đội một cái mũ sắt nặng nề vốn rất mệt mỏi, cho nên rất nhiều người thích nằm chơi trên giường giống như ngủ. Mã Lỵ cũng không ngoại lệ, cô ta chắc hẳn không nhịn nổi nữa, mới ra ngoài đi WC, ngay cả áo ngủ cũng không buồn mặc.
"... Thật, thật xin lỗi!" Vương Vũ hoảng hốt vội vàng nói xin lỗi.
Mã Lỵ lại chỉ cười hì hì nói: " Anh chủ nhà xấu hổ gì chứ? Nghe chị Tuyết nói, cơ ngực anh rất nở nang, để cho em sờ một chút được không..."
"..."
"Rầm!" Vương Vũ không nói được câu nào, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
"Hừ! Chả có khiếu hài hước gì cả!" Mã Lỵ không vui lầm bầm một câu, lại rón rén quay về phòng ngủ của mình.
Không lâu sau, Mục Tử Tiên tan tầm quay về. Khi về đến phòng ngủ, thấy Vương Vũ đang lướt website game "Trọng Sinh", Mục Tử Tiên cười tủm tỉm nói: "Anh cũng học được đi dạo diễn đàn rồi đấy hả!"
"Hì hì, tùy tiện lướt qua một chút!" Vương Vũ cười khẽ.
"Sao rồi ạ? Anh cảm thấy chế độ tự do thế nào? Cấp mấy rồi?" Mục Tử Tiên hỏi.
Vương Vũ nói: "Rất tốt, đánh được một con Sói Hoang vào buổi trưa, bây giờ cấp sáu..."
"Cấp sáu... Sói Hoang? Anh gặp được đội ngũ mạnh à?" Mục Tử Tiên khó hiểu hỏi.
"Anh đánh một mình!" Vương Vũ nói.
"Một mình..." Khóe miệng Mục Tử Tiên khẽ giật.
Phải biết, Sói Hoang là quái vật cấp bậc cao nhất khu tân thủ, hơn nữa còn luôn đi theo bầy, người chơi bắt buộc phải thành lập tổ đội ba người mới có thể miễn cưỡng chạy đến bình nguyên Thự Quang thăng cấp, Vương Vũ lại đánh một mình, một buổi trưa đã đánh đến cấp sáu!
Mục Tử Tiên hoàn toàn kinh hãi, chồng mình là một quái thai thế nào chứ, nên cho hắn đi chơi game sớm hơn mới đúng, cũng may, server mới mở có ba ngày thôi.
"Anh có thể phá được phòng ngự của quái vật cấp 10 không?" Mục Tử Tiên không hiểu hỏi.
Trong game "Trọng Sinh" này, quái vật có áp chế cấp độ, cấp 6 đánh Sói Hoang cấp 10, phòng ngự của Sói Hoang sẽ tăng gấp bội, tuy biết Vương Vũ biết võ, Mục Tử Tiên vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Vương Vũ nghĩ một lát: "Phá phòng ngự? Tấn công của anh đều bỏ qua phòng ngự?"
"..." Mục Tử Tiên lại sợ hãi đến mức cằm cũng muốn rơi xuống đất: "Ý của anh là, chế độ tự do, độ hoàn thành trong tấn công của anh, đều vượt qua 100%?"
"Hình như vậy..." Vương Vũ gật đầu nói.
"Biến, biến thái!" Một lúc lâu sau, trong miệng Mục Tử Tiên lập lại một câu như vậy.
Tuy Mục Tử Tiên chỉ phục vụ khách hàng, nhưng mà làm nhân viên nội bộ của công ty game, cô hoàn toàn biết rõ cái gọi là thông số thiết lập của độ hoàn thành trong tấn công.
Nếu người chơi bình thường chọn chế độ tự do, độ hoàn thành cao nhất cũng chỉ đến 70 đến 80%, kém xa thiết lập của hệ thống, trong giai đoạn Closed Beta, nhân viên công tác phụ trách chiến lược game đã tự mình thử nghiệm, một lần đạt được độ hoàn thành cao nhất, chẳng qua cũng chỉ đến 98%.
Hơn nữa nghe đâu nhân viên thiết kế kia cũng là người tập võ, nghề nghiệp hệ cận chiến này chính là anh ta tham gia thiết kế!
Nhưng mà Vương Vũ không chỉ tạo ra độ hoàn thành vượt qua 100%, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như mỗi chiêu đều hơn 100%... Đây quả thực là khủng khiếp, nếu không phải Mục Tử Tiên hiểu rõ ông xã nhà mình, cô cũng sẽ nghi ngờ Vương Vũ gian lận rồi!
Vương Vũ không hài lòng: "Ôi ôi ôi, có người nói chồng mình như vậy sao!"
"... Nhất thời xúc động thôi." Mục Tử Tiên cười làm lành nói, lúc này ánh mắt cô nhìn Vương Vũ đã giật nảy mình, không nhịn được nhớ lại khi bản thân mới quen Vương Vũ.
"Cảm ơn anh cứu tôi!"
"Đừng khách sáo, bổn phận của người tập võ thôi!"
Người tập võ... hóa ra đây chính là chỗ khác biệt giữa người tập võ thật sự và người bình thường!
Vương Vũ tắt trang web, nói với Mục Tử Tiên: "Bà xã, hôm nay anh vừa đánh được mấy trang bị, có người muốn dùng tiền mua, em tham khảo giá cả giúp anh một chút?"
"Trang bị? Mấy món?" Nghe thấy hai chữ trang bị, Mục Tử Tiên giật mình một cái, tỉnh lại từ trong hồi ức, hỏi.
"Tám món, đều là trang bị Thương Lang!" Vương Vũ nói.
"Lợi hại! Lợi hại!" Có sự sợ hãi trước đó, đối với một việc làm vĩ đại khác của Vương Vũ, Mục Tử Tiên đã chết lặng.