Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 795: Tránh Nặng Tìm Nhẹ

Trang 397# 2

 

 

 

Chương 795: Tránh nặng tìm nhẹ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Dĩ nhiên, mọi người cũng không có gì tiếc nuối đối với việc không có nhận được danh hiệu. Dù sao có nhiều thời gian, điều đó có nghĩa là, thời gian tranh tài còn nhiều thì mọi người cũng sẽ không ai xoắn xuýt vì một danh hiệu thấp cả.

Vòng đấu loại ngày thứ nhất rất nhanh liền trôi qua, ngày tiếp theo sẽ là cuộc thi thi đấu.

Quy tắc của thi đấu cũng không khác biệt lớn cho lắm so với đấu vòng loại, điểm giống nhau ở chỗ đều là thông qua phương thức thi đấu đoàn đội tiến hành thi đấu, chỉ có điều không còn hạn chế ở trong một thành chính nữa, mà sẽ là thi đấu cạnh tranh giữa hai thành chính liền kề.

Mỗi khu thi đấu lớn chia thành mười khu vực cạnh tranh nhỏ. Ví dụ như lấy thành Dư Huy ở khu 7 làm mẫu, số thứ tự của thành Dư Huy là số 4, như vậy thành chính thi đấu cùng thành Dư Huy là thành Kinh Cức đánh số thứ tự 3. Còn địa điểm khu thi đấu chính là khu vực thi đấu thứ hai của khu thi đấu bảy.

Hai trăm đội ngũ của hai bên thành chính tiến hành thi đấu, giành chiến thắng hai trận đấu hoặc là điểm tích lũy thi đấu nằm trong top 50 đội có điểm cao nhất thì sẽ được sang thi đấu ở khu vực thi đấu tiếp theo.

Khu vực thi đấu cũng có nguyên tắc, các đội ở lại sẽ bắt cặp đánh với nhau, đánh cho đến khi chỉ còn hai chiến đội mạnh nhất sẽ bước vào trận chung kết. Chiến đội giành được chiến thắng cuối cùng sẽ giành được vé tham gia giải đấu chuyên nghiệp.

Mặc dù nhìn có vẻ khá rắc rối, nhưng so với hệ thống điểm tích lũy ở đầu trường thì vẫn dễ dàng hơn nhiều. Dù sao chiến đội có thể bước vào Đấu Trường ắt hẳn bên trong đều là cao thủ, so với những người chơi cơ sở mạnh hơn rất nhiều.

Đấu Trường hôm nay của Toàn Chân Giáo ở thành Kinh Cức. Mọi người đã theo truyền tống trận đi đến sân thi đấu từ rất sớm và ngồi vào chỗ chờ đợi đến buồn bực ngán ngẩm rồi.

Mọi người đến sớm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì đây là vòng thi đấu mà, quy mô tương đối lớn, ai mà biết được đối thủ phía trước bị đánh bại lúc nào chứ. Vậy nên ngoại trừ thời gian ra trận, thì thời gian thi đấu cũng không cố định được, lỡ như gặp phải trường hợp trễ thời gian, thì mẹ nó chứ bọn họ đến tìm ai nói lý lẽ đây.

Không hổ là những chiến đội được lọc ra từ trong mấy nghìn đội ngũ, trình độ của các đội trong vòng thi đấu có nhỉnh hơn một chút so với vòng đấu loại hôm qua. Có điều so với những cao thủ mà nói, trình độ có nhỉnh hơn một chút cũng không tạo ra khác biệt quá lớn, thi đấu vẫn nhàm chán như vậy, rất nhàm chán.

Đám người Toàn Chân nghiêng ngả xiêu vẹo ngồi trên chỗ ngồi ở sân thi đấu, mặt mũi thì bày ra biểu cảm như không muốn sống nữa.

"Mẹ nó, không phải ta đã nói rồi sao, tham gia thi đấu kiểu này thật lãng phí thời gian!" Minh Đô nhìn những trận tranh tài bên trong Đấu Trường, lại nhìn đồng hồ, không nhịn được mà nói.

Mọi người ở trong hội trường hai giờ đồng hồ, cũng nhìn hai giờ thi đấu nhàm chán, bấy nhiêu thời gian có thể càn quét được mấy cái phụ bản rồi...

Vô Kỵ an ủi Minh Đô nói: "Đừng nóng vội mà lão Lý, mới đầu là trận của những hạng kém cỏi mà, đợi thêm chút đi, ngươi sẽ nhanh chóng gặp được cao thủ thôi."

"Cái rắm ấy, ngươi coi loại trình độ chiến đấu này đi, ta cảm thấy bên tổ chức có thể trực tiếp cho chúng ta vé tham gia giải đấu chuyên nghiệp được luôn rồi." Vẻ mặt Minh Đô đầy khinh thường.

Vô Kỵ cười nói: "Ha ha, lão Lý thực có can đảm khoác lác nha, ngươi vậy mà thật sự coi chính mình là thiên hạ vô địch cơ đấy."

"Có vấn đề gì sao? Ngươi cho rằng đối thủ dùng loại trình độ chiến đấu này mà chúng ta còn có thể thua được hả?" Minh Đô có chút bất mãn hỏi ngược lại.

Vô Kỵ vừa muốn mở miệng nói gì đó, Vương Vũ lại đột nhiên nói: "Lão Lý đừng khinh thường, ngươi quên mất chiến đội Tận Thế ngày hôm qua rồi hay sao?"

"Hả? Đám người 2012 kia chứ gì. Vậy thì thế nào? Không phải bọn chúng vẫn bị chúng ta đánh bại sao?" Minh Đô nghe vậy liền xoa căm lầm bầm nói.

Vô Kỵ cười tủm tỉm hỏi Minh Đô: "Vậy ngươi cảm thấy thực lực của 2012 như thế nào?"

"Gã 2012 đấy?" Nghe Vô Kỵ nói như vậy, trong lòng Minh Đô khẽ giật mình.

Dương Na đúng là cao thủ số một số hai trong Toàn Chân Giáo, vậy mà 2012 dưới tình huống bất lợi như vậy còn có thể cùng Dương Na so mấy hồi. Chỉ vậy thôi đã có thể khẳng định kỹ thuật của thằng nhóc này dù không phải đỉnh cao nhưng cũng rất giỏi.

"Thực lực tàm tạm, còn đồng đội của hắn chính là một đám không có đầu óc." Minh Đô suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đúng vậy!" Vô Kỵ nói: " 2012 là một thằng nhóc thông minh, nó có thể nghĩ ra cách tránh nặng tìm nhẹ đăng kí tham gia thi đấu tuyển chọn, thì ngươi cảm thấy những chiến đội khác sẽ làm thế nào?"

"Chuyện này..." Không chỉ có là Minh Đô, những người khác - trừ Vương Vũ, Xuân Tường và một số ít người bên ngoài, thì đều ngây ngẩn cả người.

Toàn server tổng cộng có 300 thành chính, người chơi và chiến đội nhiều không kể hết, nhưng chỉ tiêu cuối cùng chỉ lấy 50 chiến đội, để có thể lọt vào top 50 này tuyệt đối là xác xuất một phần mười nghìn.

Theo chế độ chơi game mới, kỹ thuật thao tác của người chơi đã được quy định lại một lần nữa. Ngoại trừ những chiến đội chuyên nghiệp bên ngoài kia có các cao thủ chuyên nghiệp danh tiếng, thì không có người nào dám có lòng tin vỗ bộ ngực tự nhận mình nhất định có thể tham gia giải đấu chuyên nghiệp.

Không cần nói đâu xa, ngay Liên Minh Huyết Sắc kia, vốn đó cũng là một công hội rất có danh tiếng vậy mà vẫn muốn tìm Vương Vũ thay mặt họ tham gia thi đấu (Vương Vũ có chiến đội của mình, cho nên không đi hỗ trợ được), thì có thể tưởng tượng được các công hội khác là như thế nào.

Kể từ đó, biện pháp ổn thỏa nhất dĩ nhiên chính là hành hạ người mới... Thi đấu tuyển chọn chiến đội là đánh từ cơ bản lên, ngay cả khi chiến đội chuyên nghiệp gặp được mấy vị cao thủ thì lạc đà gầy so ra vẫn lớn hơn con ngựa béo. Tỉ lệ này cao hơn nhiều so với đánh trong Đấu Trường.

"Ngươi nói đi liệu chúng ta có thể gặp được chiến đội chuyên nghiệp hay không?" Cả đám người suy nghĩ nói.

Nếu thật sự gặp phải chiến đội chuyên nghiệp, trận đấu sẽ trở nên rất khó khăn, bởi lẽ cao thủ chuyên nghiệp đều là đại thần chân chính. Nếu như vẫn giống như giai đoạn trước cho thi đấu đoàn đội thì còn được, có Vương Vũ ở đây, mọi người có thể đảm bảo giành chiến thắng, nhưng hết ngày hôm nay, phương thức thi đấu sẽ được chỉnh lại.

Ngay cả Vương Vũ cũng không có biện pháp trợ giúp mọi người trong thi đấu cá nhân. Nếu như bọn họ thua, mất điểm là chuyện nhỏ, mất mặt là mới là chuyện lớn. Đám người Toàn Chân Giáo bọn họ chuyên đi vạch trần nhược điểm của những kẻ hèn hạ, mà lại bị đánh thua thì chính là một vết nhơ cả đời.

Nghĩ đến đây, toàn thân mọi người nhịn không được run lên.

"A? Lão Ngưu, các ngươi cũng tới dự thi sao?"

Ngay thời điểm đám người Toàn Chân ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy nghĩ, một giọng nói như chim vàng anh đột nhiên truyền tới từ chỗ ngồi cách đó không xa.

"? ? ?"

Đoàn người vội vàng theo tiếng kêu phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy có một cô gái xinh đẹp đang lôi kéo một Mục sư kêu lên: "Anh, mau nhìn xem đây là ai?"

"Cô gái đó là ai vậy?" Mục Tử Tiên nhìn cô gái kia một chút, rồi lại nhìn chằm chằm Vương Vũ hỏi.

Vương Vũ nghiêm mặt nói: "Mạn Châu Sa Hoa, trước kia là người của thành Dư Huy."

"À..." Mục Tử Tiên nửa tin nửa ngờ gật nhẹ đầu.

Cùng lúc đó, Mục sư bên cạnh Mạn Châu Sa Hoa cũng quay đầu lại, thấy được đám người Vương Vũ thì lớn tiếng nói: "Bà mẹ nó, lão Ngưu, các ngươi không đi đánh Đấu Trường lại chạy tới đây so tài tuyển chọn làm cái gì?"

Người này không phải ai khác, chính là anh trai của Mạn Châu Sa Hoa – Mario Quay Cuồng... Cái tên này cũng xem như là bạn cũ của Toàn Chân Giáo.

Mục Tử Tiên làm người đại diện cho cửa hàng thuốc của Toàn Chân Giáo cho nên cô cũng nhận biết Mario Quay Cuồng, biết được Mạn Châu Sa Hoa là em gái của Mario Quay Cuồng, cô cũng an tâm một chút.

"Chúng ta chỉ có chừng này người, đánh thi đấu còn có thể qua , nhưng sao ngươi cũng tới đây tranh tài vậy?" Vương Vũ buồn bực hỏi. Ở trong mắt Vương Vũ, Mario Quay Cuồng chính là một thương nhân gian trá.

Mario Quay Cuồng nói: "Phí lời, ta cũng là cao thủ, ngươi quên ta từng lăn lộn sân thi đấu sao?"

"Phải vậy không?" Nghe Mario Quay Cuồng nói như vậy, Vương Vũ lập tức có một chút ấn tượng, gã Mario Quay Cuồng này quả thực từng lăn lộn trong sân thi đấu, gã còn từng chiến đấu cùng mình, kỹ thuật cũng rất tốt.

Nghĩ tới đây, Vương Vũ thở dài: "Chỉ mong chúng ta không đụng độ nhau..."

"Ừ! Mã số chiến đội của các ngươi là bao nhiêu?" Mario Quay Cuồng hỏi.

"Số 003318." Vương Vũ nói.

"Ôi đệt mợ, ngươi không nói đùa đấy chứ!" Nghe được lời nói của Vương Vũ, mặt mũi Mario Quay Cuồng trắng bệch ra."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment