Trang 398# 2
Chương 797: Không biết xấu hổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không được động đến tên Võ sư kia hả? Vì sao?" Trong lòng Mạc Tiểu Bối đã có chủ ý từ sớm, cô ta sẽ đánh một đòn phủ đầu Vương Vũ, áp đảo tinh thần hắn trước, nhưng bây giờ Mario Quay Cuồng lại nói không được phép động đến tên đó, cô ta lập tức có chút khó chịu.
"Không tại sao cả!" Mario Quay Cuồng nghiêm túc nói: "Không chỉ mình ngươi không được động đến hắn, tất cả chúng ta khi hành động cũng phải né hắn ra, nếu không đội chúng ta liền xong đời."
"Thế nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, nếu như ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta thì cho dù lần này có thể thắng, trận đấu sau ta cũng không tham gia." Mario Quay Cuồng nghiêm túc nói một lần nữa.
"Được rồi!" Cho dù Mạc Tiểu Bối là đội trưởng, nhưng cô vẫn rất phục tùng mệnh lệnh của nòng cốt chiến thuật là Mario Quay Cuồng.
Sau khi phân công xong nhiệm vụ, Mạc Tiểu Bối lao vào trong bụi gai.
Những người khác nhìn phương hướng Mạc Tiểu Bối biến mất, ngay lập tức theo sát tiến về phía đối diện đám người Toàn Chân Giáo.
Mạc Tiểu Bối lần theo bụi gai, đi thẳng một mạch đến cuối con đường, đó là điểm sinh ra của đám người Toàn Chân.
Kinh Cức Huyễn Trận được dùng làm tràng cảnh chiến trường cho nên bản đồ của nó không quá lớn, cũng xấp xỉ một bản đồ thi đấu bình thường. Tiêu chuẩn của bản đồ chiến trường là một hình tròn, nếu như không phải có chướng ngại vật là các bụi gai thì gần như chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy đầu bên kia.
Lúc này, đám người Toàn Chân Giáo vẫn đứng không nhúc nhích ở điểm sinh ra.
"Chúng ta đứng ở đây chờ chết hả?" Thi đấu đã bắt đầu được mấy phút rồi, Vô Kỵ lại không cho cả đoàn tiến lên phía trước, Minh Đô đứng một bên đã chờ không nổi nữa.
Vương Vũ nói: "Gã Mario kia đặc biệt âm hiểm, gã lựa chọn bản đồ này, khẳng định có chiêu trò, giờ chúng ta tùy tiện đi lên phía trước hoặc là phân tán ra bốn phía không biết chừng sẽ bị đội của hắn mai phục."
Sau đó Vương Vũ lại bồi thêm một câu: "Ta thì không sợ, chỉ sợ các ngươi không được thôi."
"Móa nó!" Cả đám cùng nhau trợn trắng mắt.
Ký Ngạo có chút hoài nghi nói: "Gã Mario mà mọi người nói lợi hại như vậy sao?"
"Phải! Khả năng chiến thuật của gã này rất cao, không kém ta bao nhiêu." Vô Kỵ trầm giọng nói.
Lần trước, người Toàn Chân Giáo có thể thành công phá vây ở thành Kinh Cức đều là chủ ý của Mario Quay Cuồng. Gã thậm chí có thể nghĩ đến biện pháp mà Vô Kỵ nghĩ không ra, chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu trình độ âm hiểm của người này.
"Gã lợi hại như vậy thật sao? Ta lại cảm thấy thằng nhóc kia nhìn như một tên thiểu năng ấy!" Ký Ngạo nghe được đánh giá của Vô Kỵ về Mario Quay Cuồng, có chút khó tin nói.
Tên Vô Kỵ rất ít khi để người khác trong mắt, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn ta đánh giá một ai như vậy.
"Nhìn hắn giống như thiểu năng hả? Vậy ngươi quay lại coi Minh Đô kia kìa, xem hắn là cái giống gì." Vô Kỵ không mặn không nhạt trả lời một câu.
Ký Ngạo quay đầu nhìn Minh Đô một chút, lập tức ngậm miệng lại.
"Hừ! Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn giữ điệu bộ không coi ai ra gì!" Mạc Tiểu Bối nhìn đám người Toàn Chân Giáo đang nói chuyện phiếm hừ lạnh một tiếng, sau đó cô nhẹ nhàng nện một quyền đánh tan bụi gai tối tăm bên cạnh.
Bụi gai biến mất, một bàn điều khiển u ám hiện ra.
Bàn điều khiển này rất đơn giản, phía trước của nó có một thứ giống như họng pháo, phía sau nòng pháo là một trục quay cùng một nút màu đỏ, dùng để điều chỉnh phương hướng và tấn công.
Mạc Tiểu Bối điều chỉnh nòng pháo ngắm thẳng ngay vào Dương Na ở phía sau cùng của đội ngũ Toàn Chân Giáo, sau đó cô nhẹ nhàng đặt nút màu đỏ lên trên, dưới chân Dương Na ngay lập tức xuất hiện một truyền tống trận màu nâu rất khó phát hiện.
"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì ở đằng kia không?"
Đúng lúc này, Vương Vũ - tai nghe tám phương của đội đột nhiên chỉ vào bên phải bụi gai nói.
"Âm thanh gì?” Cả đám nghe vậy, rối rít nhìn sang hướng Vương Vũ chỉ, nhưng đám bụi gai mọc hỗn loạn ở trong địa hình này càng thêm mơ hồ, làm sao cũng không thể nhìn rõ. Điều kỳ quái hơn chính là, ngay cả Vô Kỵ có đeo thêm kính cũng nhìn không được rõ ràng.
"Tiểu Dương, cô dùng mắt ưng nhìn xem!" Vương Vũ quay đầu gọi tên Dương Na. Dương Na là Cung thủ duy nhất của Toàn Chân Giáo, vào lúc này, tác dụng chính của cô chính là ống nhòm.
Nhưng mà khi Vương Vũ gọi xong, hắn đợi mãi cũng không thấy Dương Na phản ứng chút gì.
Ký Ngạo nhìn về sau xem xét, la hoảng lên: "A? Không thấy Tuyết tỷ đâu!"
"? ? ?" Cả đám nghe vậy, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy vị trí lúc nãy Dương Na đứng giờ không có ai. Bọn họ bực tức nhắn tin vào trong kênh đội ngũ thì chỉ thấy tin báo của hệ thống: “Người chơi không được tại khu phục vụ."
"Mịa nó, chuyện gì đã xảy ra?"
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Mà lúc này trong bụi gai ở một bên khác, Mạc Tiểu Bối nhìn Dương Na biến mất, liền ha ha cười nhắn tin trong kênh trò chuyện:
"Mau đến tọa độ đi."
" Ta bắt được cô ta rồi!"
"Tốt lắm! Bắt đầu chuyển đổi vị diện!" Mario Quay Cuồng nghe vậy đáp lại một câu. Mạc Tiểu Bối một đạp một cái lên cái chốt màu đen ở bên dưới bàn điều khiển, tức thì nhóm người Mario lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ở một tràng cảnh giống y cái trước.
"Đệt mợ, người thành Kinh Cức thật không biết xấu hổ!"
Người chơi bên ngoài sân thi đấu đang chăm chú nhìn vào màn hình xem thi đấu thấy được cảnh này thì sửng sốt cả ra, sau đó thi nhau chửi ầm lên.
Kinh Cức Huyễn Trận này hóa ra lại là một bản đồ vị diện.
Bản đồ vị diện là một tràng cảnh có thể truyền tống người chơi đến một không gian song song giống y như đúc thông qua cơ quan.
Loại bản đồ người của thành Dư Huy không phải là chưa từng thấy qua. BOSS cuối của trận doanh bên trên Lạc Nhật Phong có thể tiến vào một vị diện khác, thành Kinh Cức có một tràng cảnh giống như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà việc đánh BOSS nói còn nghe được, chứ người chơi thi đấu với nhau mà còn có thể sử dụng cái loại bản đồ này thì đúng là có chút vô liêm sỉ. Đội chủ nhà sẽ lần lượt truyền tống đối thủ đến một vị diện khác sau đó giết chết từng người một, nếu cứ tiếp tự như thế, người chơi bên đội khách còn đánh được cái quái gì.
Mọi người đều cảm thấy may mắn là chiến đội Xích Viêm đã sử dụng bản đồ này ngay vòng tranh đấu, nếu những vòng sau này mới đem ra thì không biết sẽ lừa gạt người chơi khác thành cái dạng gì.
"Công tắc kiểm soát vị diện ở bên trong khóm bụi gai bên phải!" Mục Tử Tiên đứng ở bên ngoài theo dõi trận đấu nên dĩ nhiên thấy được rõ ràng, thế là cô vội vàng nhắn tin nhắc nhở Vương Vũ.
Nhưng khi đám người Vương Vũ tiến vào đấu trường, chẳng khác nào tiến vào một server khác, cho dù Mục Tử Tiên và Linh Lung Mộng gửi tin nhắn hay là hô to trong kênh bang hội, thì hệ thống vẫn chỉ thống nhất phản hồi một câu: "Không nằm trong khu vực phục vụ".
Lúc này trên màn hình lớn của đấu trường là cảnh Dương Na đang đánh trực diện với đám người chiến đội Xích Viêm.
Mario Quay Cuồng chỉ huy chín người chơi, từ các hướng khác nhau tiến lại vậy chặt Dương Na.
"Chết tiệt, người chơi thành Kinh Cức thật không biết xấu hổ!" Linh Lung Mộng nhìn thấy chín người dùng thủ đoạn đùa bỡn vậy lại Dương Na của đội mình, lớn tiếng mắng chửi một câu.
Những người chơi của thành Dư Huy bên cạnh nghe thấy tiếng mắng chửi của Linh Lung Mộng giống như tìm thấy được tri kỷ, ánh mắt thân thiết nhìn thóng qua Linh Lung Mộng, sau đó cũng học theo cô bắt đầu chửi ầm lên: "Thành Kinh Cức không biết xấu hổ!"
Tại thời điểm này chúng ta có thể nhìn thấy sự đoàn kết của các khu vực. Mặc dù lúc ở thành Dư Huy tất cả mọi người có thể xem thường lẫn nhau, nhưng lúc này là ở bên ngoài, cả đám người nhìn thấy kẻ thành khác bắt nạt con gái của chủ thành mình thì bắt đầu oán giân sục sôi, lần lượt giơ ngón giữa với thành Kinh Cức. Tiếng mắng chửi ban đầu còn lẻ tẻ, sau đó dần dần đều lên, rất có khí thế dời núi lấp biển.
Người chơi thành Kinh Cức cảm thấy rất tuyệt vọng, mặc dù binh bất yếm trá, nhưng hành động của chiến đội Xích Viêm quả thực rất vô liêm sỉ, cho nên dù bị người chơi khác mắng chửi như vậy họ cũng không kiếm lý do phản bác, chỉ có kiên trì chịu đựng.
Sau đó, một người chơi tính khí nóng nảy nhịn không được nữa, lớn tiếng hét lên: "Hại người chính là chiến đội Xích Viêm... Mắc mớ gì đến chúng ta!"
"Đúng vậy, chiến đội Xích Viêm không biết xấu hổ!" Người chơi thành Dư Huy đổi khẩu hiệu một lần nữa.