Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 822: Chiến Đội Sa Tăng

Trang 411# 1

 

 

 

Chương 822: Chiến đội Sa Tăng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




". . ." Nghe được có người khinh thường thiết kế của mình, Vương Vũ nhướn mày, xoay đầu lại thì thấy một đội ngũ người chơi trang bị gọn gàng đứng ở phía sau, một tên Thích khách nhỏ con mặt vừa khinh thường vừa đạp lên cờ đội của bọn họ.

"Các ngươi là ai?" Vương Vũ bất mãn hỏi.

Lá cờ chính là mặt mũi của chiến đội, mặc dù mặt mũi của chiến đội Một Đám Ô Hợp không được tốt lắm, nhưng bị người ta đạp tới đạp lui như thế này, chính là một hành vi rất không lễ phép.

"Móa! Ngay cả chúng ta là ai cũng không biết? Trợn to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ đây là cái gì!" Tên Thích khách nhỏ con rất hung hăng ngạo mạn chỉ chỉ lá cờ phía sau mình.

Đám người Toàn Chân Giáo cau mày nhìn theo hướng tên nhỏ con đó chỉ, chỉ thấy phía sau đám người đó dựng thẳng một lá cờ lớn rất hung hăng ngạo mạn, trên cờ có vẽ một đầu lâu đen nhánh, hai bên đầu lâu viết chữ "Sa Tăng!"

Nhìn thấy chiến kỳ này, mọi người nhất thời sáng tỏ, hóa ra là chiến đội Sa Tăng, chính là cái chiến đội không có đối thủ trong vòng thứ nhất bảng A, tất cả mọi người có nghe thấy.

Ký Ngạo sờ cằm lầm bầm nói: "Loại bỏ ánh sáng(1)? Chiến đội Nói Nhảm(2)! Danh hiệu này rất thú vị nha!"

(1)撤旦 [chèdàn] và (2) 扯淡 [chědàn] (nói nhảm, nói hươu nói vượn) có phát âm gần giống với 撒旦 [sādàn] (Sa Tăng). Đây là cách chơi chữ của Ký Ngạo.

(2)

"Phụt. . ." Nghe Ký Ngạo nói kiểu này, bọn Vương Vũ nhịn không được cười lên.

"Gà Con ơi, đã dặn ngươi phải học tập thật giỏi rồi, ngươi lặp lại một lần nữa xem phía trên này viết cái gì?" Vô Kỵ cười khinh bỉ nói.

"Là ‘Nói Nhảm’ mà, chẳng lẽ ta nói sai sao?" Không rõ Ký Ngạo lúc này là thực sự không biết hay giả vờ không biết, cậu ta trưng ra bộ mặt rất vô hại.

Tên Thích khách nhỏ con nọ lúc này cũng kịp phản ứng là đám người Toàn Chân Giáo đang trêu đùa hắn ta, hắn ta lập tức giận dữ nói: "Móa! Ngu ngốc! Chữ này đọc là Sa Tăng biết không?"

Ký Ngạo nghiêm túc nói: "Ta vẫn cảm thấy gọi là Nói Nhảm khá dễ nghe."

"Ngươi muốn chết hả thằng nhóc thối!" Tên nhỏ con nọ giận tím mặt, móc ra chủy thủ, làm bộ muốn đâm Ký Ngạo ngay lập tức.

Ký Ngạo làm sao sẽ sợ hắn ta, hai nắm đấm chặn lại, bày xong tư thế.

Đúng lúc này, một Kỵ sĩ mặc giáp trắng đột nhiên đi ra từ phía sau tên nhỏ con, đưa tay kéo tên Thích khách nhỏ con lại nói: "Quả Cau, không nên vọng động."

Kỵ sĩ mặc giáp trắng vừa nói vừa nhìn chằm chằm Vương Vũ và những người khác, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta là Lucifer, đội trưởng của chiến đội Sa Tăng. Các ngươi là người chiến đội nào?"

"Một Đám Ô Hợp!" Vương Vũ thản nhiên nói.

"À." Lucifer cười lạnh một tiếng nói: "Hóa ra các ngươi chính là Một Đám Ô Hợp, nghe nói chiến đội Mãnh Cầm đã bị đánh bại trong tay các ngươi?"

"Không sai." Vương Vũ gật nhẹ đầu.

"Chà, rất được." Lucifer làm bộ gật nhẹ đầu, sau đó rất khoe khoang nói: "Chẳng qua là đánh bại một đám rác rưởi mà thôi, các ngươi đừng tưởng rằng mình rất lợi hại."

"Chúng ta có sao?" Vương Vũ im lặng, ngay từ đầu là cái tên Quả Cau kia tìm cớ sinh sự có được hay không, người Toàn Chân Giáo có tự cho là mình rất trâu bò sao?

"Hừ hừ!" Lucifer hừ lạnh một tiếng nói: "Ta lại cảnh cáo các ngươi một câu nữa, bây giờ các người trở về thành phố của mình đi còn kịp, nếu không thua không chỉ đơn giản là mất mặt như thế thôi đâu."

"Chúng ta đi!" Nói xong, Lucifer mang theo đội ngũ của mình đi tới phòng nghỉ vị trí đầu tiên.

"Ặc. . ." Vương Vũ và tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều choáng váng, người này là kẻ tự kỷ đến mức nào chứ, những điều người khác nói có phải hắn tự nhiên không thèm để ý đến không.

Minh Đô ôm cánh tay nhe răng toét miệng nói: "Thằng nhóc này học thói quen khoe khoang ở đâu vậy, sao có thể thấp kém như thế . . . Ta nhìn thôi cũng thấy xấu hổ thay."

Vô Kỵ cười ha ha nói: "Ha ha, tên ngu ngốc này khẳng định đang thầm vỗ tay khen hay vì sự khoe khoang của mình. . ."

"Mặc dù biết rõ rất ngây thơ, nhưng ta vẫn muốn đánh cho hắn một trận." Ký Ngạo bẻ nắm đấm răng rắc nói.

"Ha ha, ngu ngốc mà thôi, không cần để ý tới hắn ta." Đoàn người ồn ào khuyên nhủ.

Nhưng mà Mario Quay Cuồng lại xem thường nói: "Chớ khinh thường bọn hắn, đám người của chiến đội Sa Tăng kia đúng là có bản lĩnh thật sự."

"Phải vậy không? Ta hoàn toàn không nhìn ra nha." Ký Ngạo khinh thường nói.

Mario Quay Cuồng trả lời: "Chiến đội có thể được nhận định là không gặp đối thủ thì không phải là kẻ tầm thường, đám người kia vẫn luôn có tiếng tăm không tốt, hi vọng phía trước không cần đụng phải bọn hắn."

"Ngươi có phải cường điệu quá không?" Minh Đô nửa tin nửa ngờ nói.

"Hắn nói đúng đấy!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Nghe nói thủ đoạn của đám người này rất độc ác, sẽ tìm đủ mọi cách để đối thủ của bọn chúng nhận hết khuất nhục, khẩu hiệu của chiến đội bọn chúng chính là “Khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được tà ác”.

"Loại người này mà vẫn có thể sống đến bây giờ sao?" Xuân Tường nghe được khẩu hiệu của chiến đội Sa Tăng, sau đó lại thấy bộ dạng của đám người này, có chút hoài nghi hỏi.

Giá trị sinh mệnh trong trò chơi vốn không quá cao, cho nên người chơi đối với một số chuyện nào đó trên tinh thần đều cảm thấy vô cùng trọng yếu, chiến đội Sa Tăng lại muốn khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được tà ác, rõ ràng là hành động phản lại nhân loại, ngay cả người Toàn Chân Giáo cũng không dám vượt qua ranh giới, vậy mà bọn người kia lại dám dùng câu này làm khẩu hiệu, thật đúng là không biết sống chết.

"Biết làm sao được, thực lực bọn chúng quá mạnh. . . Các công hội lớn thì chẳng muốn dây dưa vào, công hội nhỏ thì lại trêu chọc không nổi." Mario Quay Cuồng lắc đầu nói: "Cùng một dạng như các người ấy."

"Cút đi cút đi! Chúng ta làm người có điểm mấu chốt." Đám người Toàn Chân nhao nhao lên, căm tức nhìn Mario Quay Cuồng.

"Bọn chúng so ra tệ hơn các ngươi chính là ở điểm mấu chốt." Mario Quay Cuồng chắc chắn nói.

Sau một hồi nói chuyện, tất cả các chiến đội đã đến đông đủ, thi đấu cũng bắt đầu vào trận mở màn.

Bởi vì chiến đội Xích Viêm là chiến đội chiến thắng ở cuộc thi phục sinh, cho nên trận mở màn đầu tiên là của chiến đội Xích Viêm với một chiến đội khác cũng đồng dạng như bọn họ, gọi là "Chiến đội Vân Tiêu".

Trình độ của chiến đội Xích Viêm trong trò chơi chỉ xếp hạng trung bình, còn chiến đội Vân Tiêu thì ngay cả trình độ của chiến đội Xích Viêm cũng không bằng.

Hai chiến đội này hoàn toàn là hai con gà mổ lẫn nhau, thường thức thì thiếu nhưng tính khôi hài có thừa.

Dĩ nhiên đây đều là lời nhận xét của đám cao thủ, người xem là những người chơi cao thủ cũng không có nhiều, phần lớn đến xem vì náo nhiệt, cho nên cũng coi là một trận mở màn không tệ.

Trận đấu mở màn kết thúc bằng thắng lợi của chiến đội Xích Viêm do Mario Quay Cuồng dẫn đầu, sau đó chính là trận đấu thứ hai.

Ra sân trận thứ hai là chiến đội Sa Tăng và chiến đội Hoa Sen.

Hoa Sen là một chiến đội không chiến của bảng B, hiện tại đang ngồi cách Toàn Chân Giáo không xa, chiến đội Hoa Sen cũng là một chiến đội rất có danh tiếng, nghe nói là kẻ thù cũ của chiến đội Sa Tăng, trận sau thể nào cũng là một trận long tranh hổ đấu.

Trận đầu vừa kết thúc, chiến đội Hoa Sen ngay lập tức được truyền tống trực tiếp vào đấu trường, chiến đội Sa Tăng đang rời khỏi phòng nghỉ, còn chưa vào sân. Lucifer lúc này đi thẳng tới trước mặt Vương Vũ và Vô Kỵ, hung hăng vênh váo nói: "Các ngươi gắng mà nhìn, xem cái gì gọi là chênh lệch, thấy xong rồi thì cút đi ngay lập tức!"

". . ."

Vô Kỵ sửng sốt một chút, không nhìn Lucifer đang khoe khoang mà hỏi Vương Vũ: "Đầu óc gã này có vấn đề gì đi."

Vương Vũ gật đầu: "Ừ, ta cũng nghĩ là vậy. . ."

Lucifer lạnh lùng nói: "Hừ! Các ngươi cứ việc giả vờ bình tĩnh đi, thế nhưng ta biết, các ngươi thực ra đang rất sợ hãi!"

"Má nó. . ."

Vương Vũ và Vô Kỵ cùng nhau quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ họ không quen biết loại người thiểu năng này.

Đến thời gian bắt đầu trận đấu thứ hai, chiến đội Sa Tăng cuối cùng cũng bị cưỡng chế rời khỏi phòng nghỉ, không biết vì sao, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt rộng rãi sáng sủa hẳn ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment