Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 851 - Chương 853: Ngươi Dễ Bắt Nạt Chứ Sao

Trang 426# 2

 

 

 

Chương 853: Ngươi dễ bắt nạt chứ sao
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nhìn thấy Vương Vũ bị dính trạng thái mù, trong lòng Lợi Quần vô cùng hưng phấn, hắn ta không nói hai lời, giương cung lắp tên, nhắm vào Vương Vũ bắt từng phát một.

Bạn học Lợi Quần cách Vương Vũ chỉ đến bốn năm mét khoảng cách mà thôi, đường đạn của Cung thủ vốn rất nhanh, loại khoảng cách này mà bị người ta xạ kích thì cho dù có là người mở to mắt cũng khó có thể tránh thoát được, chứ đừng nói là Vương Vũ đang bị dính trạng thái mù.

Chỉ trong chốc lát, mũi tên đã bay tới trước người Vương Vũ.

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Vũ đột nhiên ra tay, hai tay trái phải đẩy ra, mũi tên bị đánh văng thi nhau rơi xuống đất.

"Hả?" Lợi Quần thấy thế kinh hãi không thôi, hắn ta vội vàng lui về phía sau hai bước, một lần nữa bắn tên về phía Vương Vũ.

Vài mũi tên lao tới mang theo tiếng gió rít gào, lần này Vương Vũ không có tránh né, cũng không có đánh rơi mũi tên, mũi tên của Lợi Quần bắn vào thân người Vương Vũ, trực tiếp xuyên qua người hắn.

"Rào rào. . ." Một tiếng pha lê vỡ vụn, Vương Vũ biến thành mảnh vỡ.

"Là tàn ảnh!" Thấy cảnh này, Lợi Quần kinh hãi, vội vàng lui về phía sau sử dụng Né Tránh, quay người về sau bỏ chạy, kết quả hắn ta vừa mới chạy được một bước, lập tức đụng phải một vật mềm mềm.

Lợi Quần hoảng sợ ngẩng đầu nhìn kỹ, Vương Vũ đang từ trên cao nhìn xuống hắn ta, mà Lợi Quần đụng vào, chính là thân thể cường tráng của Vương Vũ.

"Ngươi đụng vào ta, mau xin lỗi đi!" Vương Vũ hai mắt bị mù, hết sức hùng hồn nói.

"Được. . . Thực xin lỗi." Lợi Quần kinh hoảng nói tiếng xin lỗi, sau đó lại rất ngây thơ mà hỏi: "Giờ ta có thể đi được hay chưa?"

"Nghĩ hay lắm!" Vương Vũ duỗi tay ra, bàn tay to lớn giữ lấy đầu Lợi Quần như bắt bóng rổ.

Đừng nhìn Cung thủ tay dài chân dài, lại có công kích sắc bén, nhưng thật ra họ được đánh giá là có lực phản ứng yếu nhất trong tất cả các nghề nghiệp, thậm chí còn không bằng Võ sư vô dụng.

Bị loại bậc thầy như Vương Vũ đứng ở khoảng cách gần bắt lấy, Lợi Quần có thể chạy đi đâu được, dù cho liên kích Vương Vũ đánh ra không thành, thì Lợi Quần cũng không tìm được cách nào để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Vương Vũ.

Vương Vũ là một người cao lớn và vạm vỡ, cánh tay lại dài, cánh tay của hắn duỗi ra phía trước, bàn tay nắm lấy đầu Lợi Quần, mặc cho Lợi Quần khoa tay múa chân vung quyền loạn như thế nào, đều không đụng tới Vương Vũ một chút nào.

"Má nó!" Lợi Quần cũng cảm nhận được ác ý của Vương Vũ, hắn ta lập tức thẹn quá hoá giận, tiện tay rút ra một con dao găm lóng lánh sắc vàng, chém lên cánh tay Vương Vũ.

Vương Vũ buông tay tung ra một chưởng, đổi tay bắt lấy cánh tay Lợi Quần vặn về phía sau, ngón tay cong lại búng một cái lên chuôi dao găm của Lợi Quần, dao găm tuột khỏi tay Lợi Quần, rơi trên mặt đất cách đó không xa.

Vương Vũ lập tức đạp một cước ở sau lưng Lợi Quần, giẫm hắn ta dưới lòng bàn chân.

"Má nó, có bản lĩnh thì ngươi cho lão tử chết dễ chịu một chút đi!" Lợi Quần nằm dưới bàn chân Vương Vũ, một bên giãy dụa một bên gầm thét.

"Ta không vội!" Vương Vũ nói: "Ngươi chính là kẻ vừa rồi dùng chân giẫm lên người Cung thủ Mario Quay Cuồng đúng không?"

"Ngươi. . . Ngươi không có mù hả?" Nghe Vương Vũ nói vậy, Lợi Quần giật nảy cả mình.

Thời điểm mới cùng chiến đội Xích Viêm chiến đấu, tên của Lợi Quần không có hiển thị, cho nên theo lý mà nói, chỉ cần Vương Vũ không nhìn thấy mặt mũi của mình, hắn sẽ không biết Lợi Quần là tên nào. Hiện tại Vương Vũ đã mù hai mắt, vậy mà lại nhận ra được Lợi Quần, dĩ nhiên khiến hắn ta rất kinh ngạc.

Vương Vũ thở dài nói: "Ta mù, còn mấy phút nữa mới có thể giải trừ đây, nếu không người cho rằng ta cùng ngươi nói mấy lời nhảm nhí này để làm gì."

Vương Vũ trong hiện thực cũng không phải người mù, coi như hắn có tinh thông vận dụng khí tức như thế nào, rốt cuộc cũng không quen được với việc chiến đấu khi khuyết thiếu tầm nhìn, hắn lúc này kéo dài thời gian như vậy chỉ là để giải trừ trạng thái mù mà thôi.

Đây thực ra cũng là ý muốn của Lucifer, dù sao thì Vương Vũ có hay không có tầm nhìn cũng khác nhau không lớn, nếu như không có kí hiệu dính trạng thái mù, tuyển thủ lên thi đấu cũng không vì thế mà khinh địch.

"Ngươi đã mù hả? Vậy làm sao ngươi biết là ta?" Lợi Quần suy nghĩ mãi vẫn chưa hiểu vì sao Vương Vũ lại nhận ra hắn ta.

"Chiêu thức và cách tấn công của người rất quen thuộc, ta cảm giác được." Vương Vũ lại nói chuyện phiếm.

"Cảm giác được?"

Nghe Vương Vũ nói vậy, không chỉ có Lợi Quần, mà những người ở dưới đài khác cũng đều mờ mịt, vì cảm xúc của người chơi nên hệ thống cảm giác trong trò chơi rất thấp, giờ Vương Vũ dùng từ cảm giác trong hoàn cảnh này rõ ràng không thích hợp chút nào. Vương Vũ dùng cảm giác đã có thể phán đoán được chiêu thức và cách tấn công của người khác, điều này quả thực quá huyền ảo đối với những người tầm thường.

Lợi Quần dĩ nhiên sẽ không tin lời nói dối này của Vương Vũ, nhưng đang bị người ta khống chế, Lợi Quần cũng không dám chỉ vào mặt Vương Vũ nói hắn ba hoa, khoác lác. Hắn ta chỉ sửng sốt một lúc lâu sau đó mới oán hận hỏi: "Trước đó có nhiều đối thủ như vậy, vì sao ngươi chỉ bắt nạt một mình ta."

"Chuyện này sao. . ." Vương Vũ không e dè nói: "Bởi vì ngươi dễ bắt nạt nhất, những người khác ta đều đè không được, ta mù nên cũng không tiện bắt bọn họ."

". . ."

Từng câu nói của Vương Vũ như đâm vào tim người ta, bạn học Lợi Quần im lặng nghẹn ngào.

Lực phản ứng của Lợi Quần thấp hơn so với Vương Vũ, lại bị Vương Vũ dễ như trở bàn tay tóm lấy, hắn ta muốn chạy cũng chạy không được. Vương Vũ nửa ngồi giẫm lên lưng Lợi Quần, hai người một ngồi trên một nằm sấp, nói bậy nói bạ chuyện khắp trời nam biển bắc, một lúc sau, trạng thái mù của Vương Vũ rốt cục được giải trừ.

Nhìn thấy được ánh sáng một lần nữa khiến Vương Vũ càng thêm trân trọng vẻ đẹp trước mắt.

"Chà, nói chuyện phiếm cùng ngươi thật vui vẻ." Vương Vũ buông tay Lợi Quần ra, đứng dậy.

Lợi Quần mừng rỡ: "Vậy ngươi có phải hay không muốn. . ."

"Ầm! !"

Ba chữ cuối Lợi Quần còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một cước mang theo lôi quang của Vương Vũ đánh xuống, đầu Lợi Quần nháy mắt bị giẫm nát.

"Ơ? Vừa rồi mình xuống tay nhanh quá, hắn định nói cái gì vậy?" Vương Vũ sờ sờ sau gáy, mặt mũi đầy nghi hoặc tự hỏi.

Lợi Quần ngây thơ bị truyền tống về trận doanh, nước mắt lưng tròng, oán giận nói: "Đau quá, ngay cả một câu cũng không cho người nói xong."

Nhìn thấy thủ hạ của mình mất mặt như vậy, Lucifer xém nữa bị làm cho tức điên, nhưng việc đã đến nước này rồi không có biện pháp nào xoay chuyển.

Đối thủ lượt đánh thứ năm của Vương Vũ là một Pháp sư tên Ngọc Khê. Ngay cả Lucifer là Thánh kỵ sĩ cũng đánh không lại một Võ sư bị mù như Vương Vũ, thì càng không thể trông cậy gì vào Pháp sư này.

Nhìn thấy Vương Vũ trên sân thi đấu sau khi giết chết Lợi Quần thì chạy tới điểm sinh ra của chiến đội Sa Tăng ôm cây đợi thỏ, Lucifer dường như đã thấy được kết cục của trận đấu thứ hai.

Bây giờ kết quả trận thứ hai đã định, cho dù trận thứ ba chiến đội Sa Tăng toàn thắng thì cũng không xoay chuyển được cục diện này.

Nhưng mà trước đó Lucifer và Vô Kỵ đã nói với nhau, đấu đến không chết không thôi, ai đầu hàng trước người đó là cháu trai, dám đổi ý chính là giống rùa đen khốn nạn.

Làm cháu trai hay làm đồ rùa đen khốn nạn? Đây là một vấn đề khó khăn. . . Kết quả tốt nhất dĩ nhiên là cái gì cũng không làm.

Hai trận đầu đã bị người ta đánh cho không lấy được điểm nào, trận thứ ba nhất định không thể thua thảm như vậy.

Phải biết rằng, trước kia chiến đội Sa Tăng mặc dù thanh danh không tốt, nhưng ít nhất mọi người cũng biết đến thực lực của bọn họ, nếu như trận thứ ba vẫn không lấy được một điểm nào, danh tiếng của chiến đội Sa Tăng sẽ bị hủy hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, Lucifer cắn răng kêu Quả Cau bên cạnh lại đây rồi nói: "Ngươi đi một chuyến đến nhà kho của Công hội, lấy trang bị của anh ta đem ra đây."

"Chuyện này. . . Chuyện này không được đâu." Nghe Lucifer nói vậy, toàn thân Quả Cau chấn động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn trận thứ ba bị người ta đánh cho không vét được điểm nào sao?" Lucifer chờ đợi Quả Cau nói.

"Không được đâu. . ." Quả Cau liều mạng lắc đầu.

"Nhanh lên đi!" Lucifer giục.

Quả Cau kinh hoảng nói: "Ta sẽ bị đánh chết. . ."

"Không có việc gì!" Lucifer cam đoan: "Xảy ra chuyện ta gánh cho ngươi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment