Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 856 - Chương 858: Người Cũ Đã Tiễn Hoàng Hạc Đi, Lần Này Đi Biến Thành Trần Truồng

Trang 429# 1

 

 

 

Chương 858: Người cũ đã tiễn Hoàng Hạc đi, lần này đi biến thành trần truồng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vì nguyên nhân hai người Quả Cau và Bạch Sa là Thích khách, vẫn luôn hành động đơn độc, cũng không hành động theo đoàn, cho nên may mắn thoát khỏi, không bị người của Toàn Chân Giáo bắt được.

Lúc này hai người đã thăm dò được khu vực biên giới của bản đồ, nhìn thấy tin nhắn của Lucifer, hai người liều mạng chạy đến chỗ mai phục của mấy người Toàn Chân Giáo.

Khi bọn họ chạy được đến nơi, Hoàng Hạc Lâu đã bị người của Toàn Chân Giáo cởi đến mức chỉ còn thừa lại một chiếc quần, Danh Kiếm Đạo Tuyết đang sờ túi của Hoàng Hạc Lâu, Hoàng Hạc Lâu đáng thương, dược tề và đạo cụ trong túi đều bị Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ lướt qua một cái lộ hết ra ngoài.

Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa sờ vừa kinh ngạc than thở với Vương Vũ: "Ôi chao, ngươi không nói thì bản thân ta cũng quên mất chuyện này đấy, không thể tưởng tượng được là trong túi mấy người kia còn có nhiều thứ đồ tốt như vậy, mấy người vừa nãy kia cũng hơi lãng phí nhỉ."

Vương Vũ đứng bên cạnh giữ chặt lấy Hoàng Hạc Lâu, gật đầu nói: "Ừ, tiếp tục sờ xem, nhìn xem có cái Ngũ Lôi Quả gì kia không... vàng cũng bắt hắn ta phải móc ra."

Danh Kiếm Đạo Tuyết: "..."

Có câu nói mọi việc phải đặt chú ý lên đầu tiên, trong Trọng Sinh vàng của người chơi không thể trộm cắp hoặc rơi ra được, ngay cả vàng không thể trộm cắp mà Vương Vũ cũng muốn để lại, xem ra trong Toàn Chân Giáo người có tính cướp bóc nặng nhất chính là người này rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Hạc Lâu thê thảm như vậy, trên người hai Thích khách nổi lên một tầng da gà.

Tuy hai người không biết người của Toàn Chân Giáo làm thế nào lột được quần áo của Hoàng Hạc Lâu xuống, nhưng mà sức tấn công thị giác của một thân thịt mỡ trắng bóc của Hoàng Hạc Lâu đối với hai người không thể nói là nhỏ được.

"Bà mẹ nó, may mà không phải bắt được chúng ta." Quả Cau lau mồ hôi lạnh một cái, nhỏ giọng nói chuyện riêng với Bạch Sa, trong lòng vô cùng may mắn.

Phải biết rằng khán giả bên ngoài khán đài kia đều có con mắt của thượng đế, cho dù là Thích khách ẩn thân, khán giả bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được, bị lột sạch quần áo trước mặt nhiều người như vậy, sau này làm gì còn có mặt mũi nào làm người nữa chứ.

Thật cảm khái đám khốn kiếp này cũng biết mất mặt nữa có đấy, khi bọn chúng xé rách quần áo con gái nhà người ta không biết có nghĩ đến một ngày này không nhỉ.

"Đúng vậy đó..." Bạch Sa cũng buồn bã trong lòng nhìn trang bị trên người mình một cái, đây chính là một bộ đồ Ám Kim hoàn chỉnh đấy, nếu như bị người ta lột sạch... Chậc chậc, hậu quả khó mà lường được.

Cùng lúc đó, Hoàng Hạc Lâu bị đè chặt dưới đất đã không còn luyến tiếc gì với cuộc sống, cũng nhìn thấy hai người Bạch Sa và Quả Cau, trong lòng vui mừng, quát ầm lên trong kênh công hội: "Hai người các ngươi còn đứng sững ở đấy làm gì? Mau mau đến giúp đỡ đi chứ!"

"Bà mẹ nó, bọn chúng có hẳn mười người kia kìa, hai chúng ta đánh lại thế nào được, ngươi sắp xếp cho hợp lý xem nào!" Giọng điệu Bạch Sa có chút không hài lòng với Hoàng Hạc Lâu, hoàn cảnh rõ ràng không thuận lợi như vậy, còn ép hai người giúp đỡ, cái này không phải là hãm hại đồng đội à?

Thật ra trong bản đồ này, Thích khách có ưu thế vượt trội nhất, điều kiện che phủ của tự nhiên cộng thêm Thuật Tiềm Hành, Thích khách có yếu hơn chăng nữa cũng có thể phát huy được sức chiến đấu nhất định trong bản đồ này.

Hai Thích khách của chiến đội Sa Tăng cũng là người chơi cao thủ, nếu là lúc bình thường khác, Bạch Sa và Quả Cau trong tình huống bản đồ như thế này đương nhiên sẽ không e ngại vẻn vẹn mười người, nhưng mà vết xe đổ của Hoàng Hạc Lâu vẫn còn sờ sờ ở đó, hai người không ai muốn bước theo vết chân của Hoàng Hạc Lâu cả.

Hoàng Hạc Lâu nhìn tình hình xung quanh, chỉ huy nói: "Thấy hai cô gái kia không, xử lý bọn họ trước đi đã."

Hoàng Hạc Lâu này cũng có mấy phần rèn luyện về chiến thuật, trong nhóm thành viên chiến đấu của Toàn Chân Giáo tổng cộng chỉ có hai cô gái, chính là hai Cung thủ Dương Na và Linh Lung Mộng, Cung thủ da mỏng dễ giết, còn bị Thích khách khắc chế, hơn nữa bình thường mà nói trình độ chiến đấu của người chơi nữ không bằng được với người chơi nam, hai người Dương Na không thể nghi ngờ gì chính là điểm đột phá tốt nhất.

Hai người Quả Cau và Bạch Sa nhìn thoáng qua hai cô gái đeo nỏ một cái, đồng loạt giơ ngón tay cái với Hoàng Hạc Lâu, lặng lẽ đi tới đằng sau Dương Na và Linh Lung Mộng, sau đó rút dao găm ra sử dụng Bối Thứ đâm vào lưng hai cô gái.

Ngay khi hai người sắp thành công, hai cô gái cùng bước lên đằng trước một bước né tránh, hai người Quả Cau và Bạch Sa đồng thời thất bại, cùng lúc đó, trên mặt những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng lộ ra nụ cười kỳ quái.

Hai người Quả Cau và Bạch Sa thấy mình bại lộ mục tiêu, cuống quýt chạy trốn vào làn sương mù dày đặc, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã phát hiện ra bọn chúng đã hoàn toàn bị người của Toàn Chân Giáo bao vây rồi.

"Hả? Tại sao có thể như vậy được?" Thấy một vòng xung quanh đều là người chơi của Toàn Chân Giáo, trong đầu Quả Cau tràn đầy nghi vấn.

Hai người thế nhưng đánh lén, kẻ địch có phản ứng nhanh hơn chăng nữa cũng sẽ không thể bao vây xung quanh hai người nhanh chóng như vậy chứ.

Lúc này, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Hì hì, đứng ở đây lâu như vậy mới ra tay, thật sự là vượt ngoài dự đoán của ta rồi, thật sự là làm khổ đám anh em của ta quá."

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, ông đây suýt nữa cũng không diễn nổi nữa mà đã cười to một tràng rồi." Minh Đô đứng bên cạnh hùa theo, những người khác cười quái dị, cũng gật đầu theo.

"Các ngươi nhìn thấy chúng ta sao?" Quả Cau nhìn đám người Vô Kỵ hoảng sợ nói.

Thuật Tiềm Hành ở thời gian đầu của game cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một khi bị nhìn thấu, phản ứng của đám Thích khách gần như là giống hệt nhau.

Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên có thể nhìn thấy, ngươi nhìn một cái xem dưới chân ngươi là cái gì."

Quả Cau và Bạch Sa nghe thấy thế vội vàng cúi đầu kiểm tra xem xét, chỉ thấy trong bụi cỏ trước mặt, một con sáng ngời rực rỡ, vô cùng châm chọc.

Đúng lúc này, Ký Ngạo và Bao Tam phi người bay ra, hai người ấn Quả Cau và Bạch Sa đè chặt xuống đất.

Thấy hai người bị bắt sống, lúc này đám người Vô Kỵ mởi nở nụ cười hài lòng.

Theo đạo lý mà nói, thực lực của Quả Cau và Bạch Sa trong chiến đội Sa Tăng tuyệt đối không phải là cao nhất, nhưng mà trong hoàn cảnh này, hai tên này còn khó bắt hơn cả tám người kia gộp lại.

Đương nhiên rồi, đánh chết hai người cũng không tính là khó khăn quá, nhưng mà đối với bầy sói đói Toàn Chân Giáo này mà nói, hai bộ đồ Ám Kim của hai người này, làm sao có thể cam lòng tiện tay giết luôn như thế được.

Vô Kỵ sớm đã đoán được một khi Hoàng Hạc Lâu bị bắt, hai Thích khách này sẽ đến để trợ giúp, cho nên đã cắm Nhãn Cầu Thảo trên mặt đất từ lâu, một khắc kia khi hai Thích khách đặt chân vào vòng mai phục, tất cả động tác của bọn họ đều bị vạch trần hết trong phạm vi của Nhãn Cầu Thảo.

Thích khách dù sao cũng là nghề nghiệp nhanh nhẹn, kỹ thuật chạy trốn không thể nói, sở dĩ vừa nãy mọi người vẫn luôn kiềm chế không ra tay, không ngoài mục đích là để hai người Dương Na và Linh Lung Mộng dẫn hai người bọn chúng vào vòng vây của Toàn Chân Giáo, từ đó bắt sống...

Nhìn đến đây, những người xem trên khán đài cũng từ từ nhìn ra ý đồ của mấy người trong Toàn Chân Giáo, khi mọi người thán phục phương pháp của Vô Kỵ thâm sâu, hai chữ nham hiểm lại lần nữa trở thành dấu hiệu của mấy người Toàn Chân Giáo.

Bên kia, Hoàng Hạc Lâu phát hiện mình bị biến thành mồi nhử lần nữa, lúc này đã không còn mặt mũi nào sống được nữa rồi, há miệng chửi ầm lên với Vương Vũ và Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Sau khi hai tên khốn kiếp này sờ sạch cởi sạch hết đồ của Hoàng Hạc Lâu, Vương Vũ đứng dậy một chân giẫm lên đầu Hoàng Hạc Lâu, đưa hắn ta ra khỏi đấu trường.

Trần truồng bước ra, trần truồng bước đi, người cũ đã tiễn Hoàng Hạc đi, phất ống tay áo một cái, Hoàng Hạc Lâu không mang theo một áng mây màu nào, những người xem thấy tình cảnh như vậy, không nhịn được buồn ba rơi lệ.

Hoàng Hạc Lâu giãy giụa lâu như vậy cuối cùng cũng bị chết mà trên người không còn sót lại chút gì, hai kẻ trộm Quả Cau và Bạch Sa đương nhiên cũng không có kết quả gì tốt đẹp cả..

Vương Vũ bước lên tước vũ khí của bọn chúng trước, Danh Kiếm Đạo Tuyết thuần thục lục soát lột đồ sạch sẽ, mọi người cùng ra tay một lúc, hai tên trộm nhỏ cũng theo gót Hoàng Hạc Lâu buông tay nhân gian.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment