Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 9 - Chương 9: Gặp Cướp (2)

Trang 5# 2

 

 

 

Chương 9: Gặp Cướp (2)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===

Ai ngờ Vương Vũ tập võ nhiều năm, trong phạm vi 10m, dù chỉ hơi chút gió thổi cỏ lay thì hắn đều có thể cảm giác được, huống hồ là bị người đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm.

"!!!!!!?????"

"Sao chuyện này có thể xảy ra được?"

Thấy Đạo tặc một chiêu không trúng, còn bị người ta đánh cho lộ mặt, tổ bốn tên ăn cướp đều ngẩn ra.

Đạo tặc bị Vương Vũ ném xuống đất kia tên là Chuyên Đâm Cúc Hoa, còn mờ mịt hơn, giống như đang nằm mơ.

Đánh lén hoàn toàn không có tác dụng gì, kỹ năng "Chuyên Chú Nhất Kích" của Cung thủ cũng có thể bị tay không bắt được, chức nghiệp củi mục như Võ sư này đã trở nên trâu bò như thế từ khi nào?

Yên lặng, yên lặng như chết...

"Oa, Sát Sát, thật sự là ngươi sao, không ngờ chúng ta lại được phân vào cùng một thôn tân thủ, thật đúng là có duyên mà!"

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ một nơi không xa, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Theo tiếng kêu nhìn lại, một Mục sư dẫn theo một Chiến sĩ đang đi về phía này, tuy trong lời nói của Mục sư có một loại cảm giác như xa xứ gặp người quen, nhưng trên mặt hắn ta tràn đầy khinh thường và chán ghét.

Vương Vũ hơi khó hiểu, loại nghề nghiệp chiến đấu củi mục như Mục sư, là có khí chất lãnh đạo trời sinh hay sao, tại sao đội trưởng đội nào cũng là Mục sư.

Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn nhìn người vừa đến, mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Chó Vô Kỵ! Ở đây không có chuyện của "Toàn Chân Giáo" các ngươi! Mau cút đi!"

Người Mục sư kia đến trước mặt Sát Sinh Hoàn, vuốt lên đầu cậu ta nói: "Không ngờ được người bạn nhỏ này, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, còn có tâm trạng đi chơi game?"

"Mẹ mày!" Bị Vô Kỵ làm nhục như vậy, Sát Sinh Hoàn giận tím mặt, vung pháp trượng định đánh xáp lá cà với Vô Kỵ, lại bị Chiến sĩ sau lưng Vô Kỵ dùng cán đao nện xuống đất, sau đó Chiến sĩ này một đao cắm vào vị trí yếu hại của Sát Sinh Hoàn.

Mục sư chẳng qua chỉ là nghề nghiệp trưng bày, trước khi trưởng thành, phòng ngự thấp, máu ít, Sát Sinh Hoàn còn là một Mục sư tinh thần, bị đánh thành một vệt sáng trắng ngay tại chỗ.

Con ngươi Vương Vũ co rụt lại, Chiến sĩ này vậy mà cũng đang mở chế độ tự do!

Chế độ hệ thống, chỉ có thể dùng chiêu thức tấn công mà hệ thống đã quy định, giống như Chiến sĩ này, dùng cán đao thi triển kỹ năng "Trọng Kích" của Chiến sĩ, tất nhiên là chế độ tự do, hễ là người từng trải nghiệm chế độ tự do, đều sẽ biết khác biệt ở mặt này.

Thấy anh cả không đỡ nổi một chiêu đã bị giết trong vòng một giây, tất cả mấy người còn lại đều ngây dại, cả đám đứng đờ ra đó, không dám động đậy.

Vô Kỵ cười tủm tỉm nói với mọi người: "Các ngươi cũng là người của Thiên Hạ Mạt Thế?"

Đám người kia hoảng sợ vội vàng lắc đầu: "Chúng ta chẳng qua chỉ là bạn học của Sát Sinh..."

"Ồ!" Vô Kỵ hiểu ra, cười nói: "Anh bạn nhỏ, tuổi còn trẻ đừng đi lầm đường lạc lối, vẫn nên tập trung vào sách vở và học tập, hôm nay chú không muốn bắt nạt các cháu, mau đi đi!"

Đám trẻ kia liên tục gật đầu, khóc nức nở nói: "Cháu biết rồi ạ, biết rồi ạ, cảm ơn chú." Nói xong, mấy đứa trẻ không dám quay đầu lại, chạy thẳng.

Làm xong tất cả, Vô Kỵ xoay người đi đến trước mặt Vương Vũ nói: "Xin chào, ta là Vô Kỵ! Đây là bạn ta, Bao Tam!"

Vừa nói Vô Kỵ vừa đưa tay chỉ vào Chiến sĩ kia.

"Chào hai người, ta là Thiết Ngưu, vừa nãy cảm ơn các người!" Vương Vũ cảm ơn.

Tuy với bản lĩnh của Thiết Ngưu, đương nhiên là hắn có thể dễ dàng dạy dỗ đám trẻ ranh kia, có điều người ta giúp mình thì mình vẫn nên khách sáo một chút.

Vô Kỵ cười nói: "Người anh em Thiết Ngưu, sao lại chọc phải người của Thiên Hạ Mạt Thế vậy?"

Vương Vũ nhức đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm, hình như bọn họ muốn cướp trang bị..."

Vô Kỵ cười nói: "Quả nhiên là phong cách của họ! Người anh em Thiết Ngưu sau này phải cẩn thận, đám người kia rất khó chơi lắm!"

"Một đám trẻ con mà thôi!" Vương Vũ thản nhiên nói, thật ra, Vương Vũ hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, bực bội với một đám trẻ con, mất tư cách đến mức nào chứ!

Vô Kỵ cười nói: "Thế lực của Thiên Hạ Mạt Thế rất lớn, Sát Sinh Hoàn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ! Người anh em Thiết Ngưu không nên khinh thường!"

"Ừ, ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!" Vương Vũ gật đầu cảm ơn.

Vô Kỵ lại nói: "Kết bạn nhé, kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, nếu sau này Thiên Hạ Mạt Thế tìm đến làm phiền ngươi, ngươi chỉ cần gọi ta là được rồi!"

"Được!" Vương Vũ gật đầu, gửi lời mời kết bạn với hai người.

Kết bạn xong, Vô Kỵ rất khách sáo nói: "Như vậy chúng ta cũng không làm chậm trễ người anh em Thiết Ngưu cày cấp nữa!"

"Ừ, hẹn gặp lại!"

Chào tạm biệt hai người, Vương Vũ tiếp tục chạy về giữa bình nguyên Thự Quang.

Nhìn bóng lưng Vương Vũ đi xa, Bao Tam nói: "Võ sư này không đơn giản!"

"Vậy sao?" Vô Kỵ hơi sững sờ, thằng nhóc Bao Tam này rất kiêu ngạo, rất ít khi chịu để ai vào mắt.

Bao Tam gật đầu nói: "Từ bản lĩnh vừa nãy của hắn có thể thấy, hắn giống đệ, cũng là hình thức tự do! Hơn nữa còn đánh một mình, sức mạnh có lẽ còn mạnh hơn đệ một chút!"

"Còn mạnh hơn đệ?" Vô Kỵ mở to hai mắt: "Lừa người sao!"

Bao Tam cười nói: "Không tin, có thể đi theo xem thế nào!"

Căn cứ vào tọa độ Mục Tử Tiên đưa cho, Vương Vũ đọc bản đồ, nhận ra Ngân Lang Vương ở ngay vị trí trung tâm của bình nguyên Thự Quang, một đường vòng qua khu vực Sói Hoang hồi sinh, đi thẳng tới phía cây đại thụ theo lời Mục Tử Tiên nói.

Cây đại thụ này rất cao, tán cây vô cùng rộng, hệt như một chiếc ô khổng lồ, đứng sừng sững ở ngay giữa bình nguyên Thự Quang.

Mười hai con Sói Hoang màu trắng nhìn qua cường tráng hơn Sói Hoang rất nhiều, đang buồn chán nằm dưới bóng cây.

Vương Vũ đứng cách đó không xa, dò xét thông số của bầy Sói Hoang này một chút.

Tám con bên ngoài cấp bậc khá thấp, là quái bình thường.

Ngân Lang Chiến Sỹ (Cấp 12)

HP: 1000

MP: 100

Kỹ năng: Cắn Xé, Cào Xé, Tấn Công

Bốn con bên trong cấp bậc cao hơn một chút, là quái vật tinh anh.

Ngân Lang Thủ Vệ (Cấp 15) Tinh Anh

HP: 2000

MP: 200

Kỹ năng: Cào Xé, Cào Xé, Tấn Công

Trong "Trọng Sinh", không nhìn thấy thuộc tính tấn công của quái vật, nhưng mấy con quái này có thuộc tính mạnh hơn Sói Hoang nhiều như vậy, Vương Vũ cũng biết, bị chúng cắn một cái chắc chắn sẽ rất đau, có điều chuyện đó cũng phải dựa trên điều kiện tiên quyết là có thể cắn được Vương Vũ đã...

Cha của Vương Vũ từng nói: Lực phá hoại không cùng cấp bậc với lực chiến đấu, các môn võ trong thiên hạ, chỉ có tốc độ nhanh là không gì có thể phá được, sức mạnh có lớn đến mấy, không đánh trúng kẻ địch thì hoàn toàn không có tác dụng gì.

Vừa lúc đó, Vô Kỵ và Bao Tam cũng đi theo đến.

"Ở đây thôi, nếu đi tiếp sẽ bị hắn phát hiện!" Bao Tam kéo Vô Kỵ nói.

Vô Kỵ sợ hãi nói: "Nói đùa hả? Xa như vậy... Huynh còn không nhìn rõ được, hắn có thể phát hiện ra sao?"

Hiện tại hai người cách Vương Vũ khoảng mấy chục mét, chỉ có thể nhìn được thấp thoáng.

Bao Tam nói: "Đạo tặc đang ẩn náu mà hắn còn có thể thuận tay lôi ra được, huynh cho rằng một Mục sư như huynh còn khó phát hiện hơn Đạo tặc sao?"

"Ặc... Bây giờ hắn đang làm gì?"

Nhìn thấy Vương Vũ một mình cố gắng đối mặt với mười mấy con Sói Hoang, Vô Kỵ hơi hoảng hốt: "Chắc không phải định một mình quét hết đám Ngân Lang Chiến Sỹ kia đấy chứ?!"

Địa điểm xuất hiện của Ngân Lang Chiến Sỹ ở trên bình nguyên Thự Quang cũng không phải bí mật gì, người chơi thường xuyên đến đây cày cấp cũng biết điều đó, cũng đã từng thử và biết rõ sự lợi hại của những quái vật này.

Tuy lượng máu của Sói Hoang không cao, nhưng tấn công và phòng ngự đều được công nhận là cao, trong giai đoạn hiện nay, loại quái cấp 12 đặc biệt này hoàn toàn không ai có thể đánh được.

"Chắc không đâu..." Bao Tam cũng không dám khẳng định, đều là người theo chế độ tự do, Bao Tam cũng rất tin tưởng vào thao tác của mình, nhưng mà đối mặt với đám Ngân Lang Chiến Sỹ này, hắn ta cũng chịu bó tay, nhất là bốn con Ngân Lang Thủ Vệ này, trong lòng Bao Tam càng thêm sợ hãi.
 

 

 

Bình Luận (0)
Comment