Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 929 - Chương 931: Chậm Có Chỗ Tốt Của Chậm

Trang 465# 2

 

 

 

Chương 931: Chậm có chỗ tốt của chậm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Tên của nhiệm vụ?" Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe Vô Kỵ nói kiểu này càng mơ hồ hơn.

"Không sai!" Vô Kỵ nói: "Một lòng đoàn kết mà... Rất rõ ràng nhiệm vụ này không phải một người là có thể hoàn thành được, không có chúng ta bọn họ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Hóa ra là vậy." Huyết Sắc Chiến Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra, sợ hãi than, giơ ngón cái về phía Vô Kỵ.

Phương thức hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đã đủ mặt dày vô sỉ, Vô Kỵ ngay cả thủ đoạn vô sỉ như vậy đều có thể nhìn thấu, có thể thấy được trình độ vô sỉ của hắn còn cao hơn ba phần so với hệ thống.

Làm hội trưởng đều thích đứng ở vị trí cao làm ra chút dáng vẻ, càng thích nhất hưởng thụ việc tất cả mọi người đều chú ý đến mình, chờ mong mình.

Sau khi làm rõ yêu cầu của nhiệm vụ, vốn là lúc đầu Huyết Sắc Chiến Kỳ còn cấp bách đến trắng cả mặt giờ thì không có chút luống cuống nào, hắn ta mang theo hai người Vương Vũ và Vô Kỵ ung dung thong thả đi ra khỏi phủ Thành chủ.

"Thiết Ngưu đại ca... Vô Kỵ đại ca, chúng ta chờ nhóm người các ngươi rất lâu rồi."

Ba người vừa ra khỏi cổng lớn của phủ Thành chủ, Một Trang Sách đã lập tức từ một bên sang đón, đi theo đằng sau cô ta là hai hội trưởng.

"Ngươi chờ chúng ta?" Vương Vũ buồn bực nói: "Ngươi sao không đi cùng bọn họ đi?"

"Ha ha!" Một Trang Sách giảo hoạt cười nói: "Đi với các ngươi mới có chỗ tốt chứ."

Một Trang Sách là người đã từng một mình bố trí mai phục Vương Vũ, cô ta không chỉ thông minh mà ánh mắt còn rất độc đáo.

Vào thời điểm làm nhiệm vụ vòng thứ nhất, Một Trang Sách đã nhìn ra Vương Vũ và Vô Kỵ không phải kẻ tầm thường, biết rõ hai người này một người âm hiểm xảo trá, một người có thân thủ vô địch, đi theo bọn thì cô ta dù không kiếm được chỗ tốt, cũng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.

"Ha, ngươi còn rất thông minh đấy, làm sao ngươi biết được đi cùng chúng ta sẽ kiếm được chỗ tốt?" Vô Kỵ có chút ngoài ý muốn mà hỏi.

Một Trang Sách cười nói: "Trực giác của phụ nữ."

Vô Kỵ: "..."

Trực giác của phụ nữ là cái chó má gì! Vô Kỵ mới sẽ không tin tưởng lời nói bậy bạ này, đương nhiên con gái người ta đều đã nói mấy lời như vậy, Vô Kỵ cũng sẽ không không hiểu chuyện mà tiếp tục truy hỏi.

Có điều hành trình từ thành Dư Huy đến thung lũng Lạc Nhật cũng không gần, ba ông lớn cùng đi thì xác thực là không có ý tứ gì.

Lúc này có thêm ba cô gái yêu cầu đi cùng, dáng dấp nhìn lại cũng không tệ, cảm giác cũng coi như tương đối khá, lão già lưu manh Vô Kỵ này dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Hai cô gái Mùa Hạ Ngắm Tuyết và Mùa Đông Ngắm Hoa có tính cách cũng khá hướng ngoại, nói chuyện qua lại dần dần quen thuộc, rất nhanh hai cô đã quên mất đi sự thật Vô Kỵ là một đầu sỏ lưu manh mà nhanh chóng hòa mình với hắn.

Bạn học Vô Kỵ giống như chuột sa chĩnh gạo, vui không khép lại được chân, trên đường đi thẳng thắn nói rằng Vương Vũ có loại anh em như hắn chính là có phúc ba đời.

Vương Vũ và Huyết Sắc Chiến Kỳ thì yên lặng kéo dài khoảng cách với hắn, bày tỏ không quen biết loại mặt hàng này.

Khi cấp bậc của quái trong khu luyện cấp ngày càng cao lên, Huyết Sắc Chiến Kỳ rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng.

Dọc theo đường đi cũng không biết có phải Vô Kỵ cố ý hay không, mà thấy hắn hữu ý vô ý thả chậm bước chân, giống như là khoe khoang đi qua đi lại.

Huyết Sắc Chiến Kỳ là một người hiểu chuyện, dĩ nhiên sẽ không quấy rầy Vô Kỵ lúc hắn đang cao hứng, nhưng bây giờ đã là khu luyện cấp 45, dấu vết của những người chơi khác có lẽ đã sớm mất hết, vậy mà Vô Kỵ vẫn ở chỗ này giữ nhịp chân ung dung chậm rãi, Huyết Sắc Chiến Kỳ không còn gì để nói luôn.

"Lão đại Vô Kỵ, chúng ta đi chậm như vậy có được không đấy?"

Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không ngốc, đến trễ nửa giờ thì gọi là kênh kiệu, còn đến trễ một giờ thì chính là muốn ăn đòn đó... Liên Minh Huyết Sắc cũng không muốn trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.

Vô Kỵ khoát khoát tay nói: "Ngươi không cần làm quýnh lên, bọn họ ở ngay phía trước kia kìa, chúng ta chậm rãi đi theo là được."

"Ồ? Làm sao ngươi biết?" Mùa Hạ Ngắm Tuyết nhìn Vô Kỵ nói năng khẳng định như vậy, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Vô Kỵ bên này còn chưa trả lời, Một Trang Sách đã cười nói: "Các ngươi chẳng lẽ không có chú ý tới chúng ta một mạch đi ngang qua đây, mà lại không gặp bất kỳ một con quái cản đường nào sao?"

"Đúng vậy! Rất thông minh!" Vô Kỵ liếc mắt về phía Một Trang Sách một chút, lộ ra vẻ mặt khen ngợi.

Những người khác thì nhanh chóng phản ứng lại, quả thật là có chuyện như vậy, mặc dù quái ở bãi quái cao cấp này cũng không ít, nhưng con đường mấy người bọn họ đi thì lại thông suốt vô cùng, không có nửa con quái nào.

Bãi quái cấp thấp thì không nói làm gì, trên cơ bản là quái đã bị người chơi diệt sạch sẽ rồi, nhưng ở bãi quái cao cấp lại không gặp một con quái nào, chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

Dù sao hiện tại người chơi có năng lực càn quét quái cao cấp còn rất ít, dĩ nhiên không có năng lực dọn dẹp sạch sẽ quái trên đường.

Cho nên khả năng duy nhất chính là đội ngũ ngay trước mặt mở đường diệt sạch sẽ quái...

Thời gian đổi mới của quái chỉ có không đến mười phút mà thôi, trên đường mọi người đi đều không có gặp được một con quái nào, điều này đủ để chứng minh đội ngũ trước mặt cách bọn họ không xa.

Nghĩ tới đây, Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức vui vẻ.

Đám quái nhỏ cao cấp này cũng không phải nặn ra từ bùn, giết một mạch như vậy khẳng định rất tiêu hao thuốc, bên trong thung lũng Lạc Nhật không chừng còn có thứ gì đó đang chờ mọi người ấy chứ, trên đường lại lãng phí nguồn cung cấp hiển nhiên không phải hành động sáng suốt.

Nhưng bây giờ mọi người đi chậm rãi, người chơi phía trước diệt sạch quái, còn bản thân mình không cần động tay cũng có thể an toàn đi qua, bọn họ coi như đã chiếm được tiện nghi thật lớn.

Quả nhiên, hai tổ đội ngũ của Vương Vũ bên này vừa đi đến thung lũng Lạc Nhật đã đối mặt với đám đội ngũ mới hoàn tất việc diệt sạch sẽ bọn quái. .

Nhìn thấy mấy người Vương Vũ mang theo mấy cô gái cười cười nói nói lằng nhà lằng nhằng đuổi tới, trong lòng mọi người rất tức giận . .

Nhưng mọi người đều biết hai người đứng đằng sau Huyết Sắc Chiến Kỳ là ai, bọn họ không dám trêu vào Huyết Sắc Chiến Kỳ, lại không dám dây dưa với loại người hung ác như Vương Vũ, đành phải khó chịu nhìn ba cô gái kia một chút.

"Ai ui, mọi người đã thăm dò ra cái gì chưa?" Huyết Sắc Chiến Kỳ lớn tiếng hỏi thăm từ xa.

Đoàn người rối rít quay đầu giả vờ như không nghe thấy, rất hiển nhiên, không có tập hợp đủ người, bọn họ muốn vào thung lũng Lạc Nhật cũng không thể vào được.

"Ủa? Sao không nhìn thấy lão khốn kiếp Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đâu nhỉ?"

Huyết Sắc Chiến Kỳ tiểu nhân đắc ý, ý nghĩ quan trọng đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ tới Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ giương nanh múa vuốt một phen, nhưng Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn một lượt, cũng không nhìn thấy thân ảnh Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, hắn ta rất thất vọng.

"Người ta là truyền tống đến, nói không chừng lúc này hắn ta đã trở về rồi." 2012 ở bên cạnh Huyết Sắc Chiến Kỳ bĩu môi nói.

"Không có khả năng!" Huyết Sắc Chiến Kỳ đáp: "Bọn ta còn chưa tới đây, hắn ta khẳng định cũng vào không được..."

"Ngưu huynh... Mau cứu ta."

Huyết Sắc Chiến Kỳ còn chưa có nói xong, đã nghe thấy một tiếng gào rú truyền đến từ phía trên.

Mọi người thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ba người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang đứng trên một tảng đá lớn ở giữa sườn núi, khua pháp trượng và tấm thuẫn xua đuổi đám Ưng Quái đang bay tới.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, tâm tình của Huyết Sắc Chiến Kỳ rất tốt, hắn ta cười hỏi: "Ha ha, tiểu tử kia ngươi làm sao còn chưa ngã xuống hả?”

"Huyết Sắc Chiến Kỳ, ngã cái tiên sư ngươi! Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi." Hiển nhiên tâm tình của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không hề tốt đẹp cho lắm, mở miệng lập tức phun nước miếng.

Huyết Sắc Chiến Kỳ tức giận nói: "Ngưu huynh, bọn họ là đối thủ cạnh tranh của ta, đừng cứu bọn họ."

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe vậy giật cả mình, vội vàng lớn tiếng nói: "Ngưu huynh, ngươi đừng nghe hắn nói, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, ta sẽ cho ngươi một ngàn vàng!"

"Ta cho ngươi hai ngàn vàng, không được cứu hắn!" Huyết Sắc Chiến Kỳ quyết tâm muốn Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cứ như thế đứng ở trên đó.

"Ba ngàn vàng!" So về độ cày tiền, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã sợ qua ai chứ, hắn ta mở miệng tăng giá thêm một lần nữa. Người nghe xung quanh thấy hai hội trưởng của hai công hội lớn cứ tăng giá là lại tăng một ngàn rồi một ngàn, trong lòng khẽ run rẩy.

"Bốn..."

"Được rồi, như thế là được rồi, hắn không xuống thì chúng ta cũng vào không được! Ép hắn nhảy núi tự sát, ngươi vẫn phải đưa tiền ra."

Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa muốn hô bốn ngàn, Vô Kỵ chọc chọc phía sau lưng của hắn nhỏ giọng nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment