Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 964: Npc Nói Đạo Lý

Trang 482# 1

 

 

 

Chương 964: NPC nói đạo lý
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Phải, là ta!"

Vương Vũ không phải là người thích giở trò dối trá, rất thẳng thắn thừa nhận đáp lời.

"Tốt lắm!" Ánh mắt của Esther lạnh lẽo, cô ta nhấc thanh kiếm khổng lồ trong tay lên, đặt xuống bả vai Vương Vũ.

"Ngưu huynh cẩn thận. . ."

Mọt Sách Nhỏ Bé thấy thế, giật nảy cả mình, nhịn không được kêu lên. Nhưng mà Vương Vũ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười không nhúc nhích tí nào.

"Các hạ vì sao không tránh đi?" Esther dường như là lần đầu tiên nhìn thấy dạng người chơi như Vương Vũ, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Vương Vũ cười cười nói: "Tại sao ta phải tránh? Ta cũng không có làm chuyện gì xấu, thủ vệ của Thần sẽ không vô duyên vô cớ tàn sát bình dân đi?"

"Ha ha!" Esther mỉm cười, thu hồi cự kiếm đáp: "Không sai, ngươi nói rất đúng, thủ vệ của Thần chỉ ra tay với người lòng mang ý xấu mà thôi."

"Bà mịa nó! Chuyện này cũng có thể hả?" Mọt Sách Nhỏ Bé nghe vậy, mặt mũi tràn đầy vẻ kính nể.

Esther với tư cách là “danh lam thắng cảnh” của thành Hy Vọng, người nhìn lén cô ta dĩ nhiên là không ít, người không có việc gì làm đi tìm chết càng nhiều không đếm xuể. Mọt Sách Nhỏ Bé còn chưa từng thấy ai có thể sống sót, nhìn thấy Vương Vũ lăn lộn dễ dàng như vậy, Mọt Sách Nhỏ Bé kinh ngạc không thôi, vội vàng nói chuyện riêng với Vương Vũ: "Ngưu huynh, cô ấy vì sao không giết ngươi?"

"Ha ha" Vương Vũ cười nói: "Đây chính là Kỵ sĩ Bàn tròn, ngươi cho rằng đám người bên ngoài kia là lưu manh sao? Bọn họ coi trọng nhất là nói đạo lý, ta không sợ hãi, không có né tránh tấn công chứng tỏ trong lòng ta không có ý xấu, cô ta đương nhiên sẽ không giết ta!"

"Phải vậy không? Nếu như lúc ấy ngươi tránh thì sẽ như thế nào?" Mọt Sách Nhỏ Bé buồn bực hỏi.

"Điều đó đồng nghĩa với việc nói cho cô ta rằng trong lòng ta có quỷ, đương nhiên là bị giết chết rồi." Vương Vũ đáp.

"Bà mịa nó, lợi dụng phản xạ có điều kiện của người chơi để giết người, hệ thống quả thật là không biết xấu hổ!" Mọt Sách Nhỏ Bé nghe vậy hoảng sợ một trận.

Bị người chém, sau đó tránh né là chuyện bản năng, là người bình thường thì đều sẽ tránh né mà, hệ thống ngụy biện kiểu này thật đúng là lừa đảo.

Nghĩ tới đây, Mọt Sách Nhỏ Bé đột nhiên hoảng sợ quay đầu lại hỏi Vương Vũ: "Nhưng Ngưu huynh sao ngươi lại không tránh?"

"Bởi vì ta biết cô ta sẽ không giết ta chứ sao." Vương Vũ cười.

"Vì sao?"

"Cô ta không có sát khí!" Vương Vũ giải thích.

"Cái gì? Ngưu huynh ngươi xác nhận đang nói tiếng Trung đấy chứ?" Mọt Sách Nhỏ Bé nghe được hai chữ “sát khí” thì càng thêm mờ mịt. Xem ra không chỉ có mình hệ thống ngụy biện.

Lúc này, Esther lại hỏi Vương Vũ: "Các hạ gọi tên của ta không biết có chuyện gì? Chắc hẳn các hạ cũng biết đây là nơi trang nghiêm không thể đề cập đến vấn đề riêng, nếu như muốn thêm bạn bè với ta các hạ phải đợi ta tan làm mới được."

Không hổ là NPC mỗi ngày bị người quấy rối đến n lần, cô ta tương đối hiểu rõ đức hạnh của đám đàn ông. Cô gái này vậy mà cũng xem Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé như gã bỉ ổi.

"Vậy ngài lúc nào tan tầm?" Mọt Sách Nhỏ Bé chen miệng hỏi.

Esther lời nói chính đáng đáp: "Thân là Kỵ sĩ mà Thần coi trọng nhất, trách nhiệm của ta rất trọng đại, ngày đêm không thể rời khỏi thần điện." Mọt Sách Nhỏ Bé suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ý của ngài chính là ngài không thể tan tầm phải không?"

"Ngươi kết luận rất chuẩn xác." Esther nói.

". . ." Mọt Sách Nhỏ Bé không nói nên lời. So với những phụ nữ chỉ haha từ chối cho có lệ với đám đàn ông mà nói, Esther dùng Thần làm lá chắn cũng thật là cao cấp.

Vương Vũ lúng túng nói: "Thực không dám giấu giếm gì, ta tìm ngài là có chút chuyện riêng. Không biết ngài có thể bớt chút thời gian nói chuyện với ta một lát được hay không?"

"Có thể!" Tính cách của Esther cũng già dặn như ngoại hình của cô ta vậy. Trước thỉnh cầu của Vương Vũ cô ta vậy mà đáp ứng không chút do dự.

"Các hạ là một người trong lòng không ý xấu chắc hẳn sẽ không cùng ta nói loại chuyện vô dụng gì. Các hạ cứ nói ngay tại đây đi!" Esther nói.

"Không phải ngài mới nói nơi này không thể thảo luận việc riêng sao?" Mọt Sách Nhỏ Bé bĩu môi.

"Tùy từng người mà thay đổi!" Esther dùng một câu chặn lại tất cả lý do thoái thác của đám người Mọt Sách Nhỏ Bé.

Hết cách rồi, hệ thống chính là hệ thống, cứ gian lận trắng trợn như vậy đấy.

"Vậy ta sẽ nói thẳng!" Vương Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngài có biết một loại đạo cụ gọi là Linh Hồn Tượng Thần không?"

"Có, ta biết!" Esther gật nhẹ đầu hỏi: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Nếu ngài đã biết thì dễ nói chuyện rồi." Vương Vũ trong lòng vui mừng nói: "Ngài có biết rõ lai lịch của Linh Hồn Tượng Thần đó không?"

"Biết rõ!" Esther đáp.

"Linh Hồn Tượng Thần hiện tại ở nơi nào?" Vương Vũ hỏi tiếp.

"Ở trên người ta!" Esther không hổ là Kỵ sĩ Bàn tròn, biểu hiện của đức tính thành thật và chính trực trên người cô ta được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

"Vậy tốt! Xin ngài cho ta đem vật trả về chủ cũ." Vương Vũ kích động nói.

Mặc dù Vương Vũ luôn luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nhưng kỳ thật hắn là một người rất nói lý lẽ. Chỉ có đối với những người ngang ngược không nói đạo lý, Vương Vũ mới chuyển sang dùng vũ lực.

Dạng NPC nói đạo lý trong game như Esther có đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy. Vương Vũ thật vất vả mới gặp được một NPC như vậy hỏi sao hắn không kích động cho được.

Ai ngờ ngay khi Vương Vũ nghĩ là có thể tránh chiến đấu mà cầm được tượng Thần đi thì Esther lại lạnh lùng nói: "Không được! Đây là đồ vật Thần ban cho ta, tức là người mà Thần lựa chọn. Ta không thể tuỳ tiện giao đồ vật Thần ban cho người khác được."

"Đồ vật Thần ban cho ngài là của Simba, hắn dặn dò ta đi tìm về cho hắn." Vương Vũ kiên nhẫn giải thích cho Esther.

"Nhưng mà Simba đã tự mình từ bỏ Linh Hồn Tượng Thần, sau đó Thần ban nó cho ta. Ngươi không có quyền thu về." Esther nói.

"Chuyện kia, giờ người ta lại muốn không được sao?" Vương Vũ vội la lên.

"Hừ!" Esther có chút không vui nói: "Ngươi cho rằng Thần cách là cái gì? Nghĩ ném là ném nghĩ muốn là muốn hả? Simba đã tự động từ bỏ Thần cách. Hắn cả đời này cũng sẽ không có được sự công nhận của Thần, cho dù ngươi có mang Linh Hồn Tượng Thần về cũng vô dụng!"

"Chuyện này. . . Ngươi nói cũng có lý. . ." Vương Vũ vốn định nói lý lẽ với Esther sau đó lại phát hiện Esther nói chuyện càng có lý.

Đích thực là Simba đã từ bỏ Linh Hồn Tượng Thần, quyền sở hữu đã không thuộc về Simba nữa. Giờ đến yêu cầu người giữ đồ vật hiện tại rõ ràng là làm khó nhau mà.

Vương Vũ vốn là có phê bình kín đáo đối với nhiệm vụ này, lúc này nghe Esther nói vậy trong lòng hắn càng thêm không muốn làm nhiệm vụ đó nữa.

Được rồi, cứ như vậy đi, cùng lắm thì nói mình không đủ sức.

Ngay tại lúc Vương Vũ quyết định từ bỏ nhiệm vụ này, Mọt Sách Nhỏ Bé ở bên cạnh đột nhiên lại hỏi: "Nếu như chúng ta nhất định phải mang Linh Hồn Tượng Thần đi thì sao?"

"Ai ai ai. . . Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy?" Vương Vũ nghe vậy vội vàng ngăn lại Mọt Sách Nhỏ Bé quá đáng, nhưng mà đã trễ rồi, Esther đã nghe thấy lời Mọt Sách Nhỏ Bé nói.

Với thân phận của Esther, cô ta tự nhiên sẽ không đi so đo với Mọt Sách Nhỏ Bé. Nghe thấy Mọt Sách Nhỏ Bé nói lời vô lý như vậy, Esther cũng không có tức giận mà chỉ cười nói: "Muốn mang Linh Hồn Tượng Thần đi? Trừ phi chính ta từ bỏ Thần cách hoặc là bị các ngươi giết chết! Sao này, bằng vào các ngươi cũng muốn giết ta sao?"

Nói xong, Esther cắm thanh cự kiếm trên mặt đất, mũi kiếm đâm sâu xuống nham thạch nửa thước, uy thế khá doạ người.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment