Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Cướp Đồ

Trang 49# 2

 

 

 

Chương 97: Cướp Đồ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===

Ban nãy Vương Vũ đánh ba con non, tất nhiên cũng biết hai kỹ năng này, còn Xuân Tường thì nằm rình đám người Trường Ca Vô Đối đánh hồi lâu, đương nhiên cũng nắm rõ kỹ năng tấn công của Niên Thú.

Tiểu quỷ xông lên, Bẻ Cong định thân, phóng độc làm suy yếu.

Thù hận của Niên Thú dính chặt lên người Xuân Tường.

Vương Vũ vung quyền lao tới, Đá Tống Ngang, Băng Quyền, Lên Gối... Đủ mọi loại quyền cước đánh lên người Niên Thú liên tục.

Hai người, một công một thủ, phối hợp nhịp nhàng.

Thanh máu của Niên Thú vốn không còn nhiều, nên không lâu sau nó ầm ầm gục xuống, đánh rơi một rương báu.

Nhìn thấy rương báu, Vương Vũ cảm thấy lòng căng thẳng, bèn nói với Xuân Tường: "Ta dám cá là trong này chẳng có thứ tốt gì!"

Xuân Tường cười nói: "Có điểm tích lũy là được rồi, ngươi có chìa khóa không?"

"Ừ!" Vương Vũ cúi đầu mở ra, hai người nhận được một trăm điểm tích lũy, sau đó Vương Vũ lấy được một pháo hoa cỡ lớn từ trong rương báu.

Pháo hoa cỡ lớn đặc biệt: Nổ mạnh, phát ra tiếng vang thật lớn, đồng thời tạo ra hiệu quả đẹp đẽ chói mắt, chúc mọi người năm mới vui vẻ.

[Hệ thống nhắc nhở: Có đốt pháo không? (Đề nghị đốt vào đêm, hiệu quả càng đẹp hơn).]

Vương Vũ tiện tay nhét pháo hoa vào trong túi, thành Dư Huy này cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều là ánh chiều tà, lấy đâu ra ban đêm.

Xuân Tường nhìn chằm chằm rương báu, sờ tới sờ lui, bực bội nói: "Đúng là chỉ có thứ này... Hệ thống kẹt sỉ ghê!"

"Ta đã bảo rồi mà ngươi không tin..."

Cùng lúc đó, ở khu hồi sinh của thành Dư Huy.

Khuôn mặt 2012 đầy vẻ bực bội, hắn ta là cao thủ nằm trong top 10 của bảng xếp hạng, 10% lượng kinh nghiệm nhiều hơn hẳn những người khác, huống chi lần này lại chết oan ức như vậy.

2012 nổi giận đùng đùng mắng: "Lũ Liên Minh Huyết Sắc đúng là gan chó lắm, dám giết cả ta!"

Tay Mục sư tên là Tàu Noah ở bên cạnh nói: "Không đúng, Liên Minh Huyết Sắc có cao thủ lợi hại như thế sao?"

2012 lạnh lùng nói: "Hừ, dù nói thế nào thì Liên Minh Huyết Sắc cũng là công hội nằm trong top 10 của Trung Quốc, có cao thủ là chuyện bình thường. Nếu chúng ta không bị đánh lén, bọn chúng sẽ không đắc thủ dễ như vậy!"

"Ta vẫn chứ cảm thấy có chút kỳ lạ..." Noah vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

2012 không nhịn được nói: "Mặc kệ nó đi, truyền lệnh của ta, tập hợp mọi người cùng ra ngoài thành, thấy tên nào bên Liên Minh Huyết Sắc là giết sạch, không chừa một ai! Mẹ nó, cái lũ chó này, bố đã muốn xử chúng nó lâu lắm rồi!"

Sau khi đánh xong Niên Thú, Xuân Tường đột nhiên chú ý tới khẩu súng treo trên lưng Vương Vũ. Võ sư là nghề nghiệp dùng hai tay, nên vũ khí phụ được đeo trên lưng.

"Đây là vũ khí phụ à?" Xuân Tường chỉ vào khẩu súng, kinh ngạc hỏi Vương Vũ.

Vũ khí phụ là thứ cực kỳ hiếm khi rớt, tuy cửa hàng trong thành có bán, nhưng loại phi đao công kích có 1 - 1 như thế kia thì người chơi cấp cao như Xuân Tường chướng mắt, loại vũ khí phụ cấp cao như nỏ thì lại càng hiếm. Khẩu súng trên lưng Vương Vũ rõ ràng cao cấp hơn nỏ nhẹ rất nhiều, điều này khiến Xuân Tường thán phục không thôi.

"Ừ!" Vương Vũ gật đầu.

"Để ta nghịch thử được không?" Xuân Tường hâm mộ, bèn hỏi.

Trong trò chơi, trang bị còn đáng giá hơn cả mạng, trừ phi là bạn bè tâm giao vào sinh ra tử với nhau, người bình thường không bao giờ dám hỏi câu này.

Vương Vũ cười cười, lấy một khẩu ra khỏi túi, ném cho Xuân Tường: "Cho ngươi này..."

"Hả..." Vẻ khó tin hiện lên rõ trên mặt Xuân Tường.

Vũ khí phụ cấp cao là thứ mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được, phải mất công sức rất lớn để đi thu gom mới có. Thế mà tên Vương Vũ này lại tiện tay đưa cho người khác.

"Có tiền đúng là khác ghê, mua hẳn hai vũ khí phụ cơ..." Xuân Tường cảm thán.

"Quái rớt đấy!" Vương Vũ trịnh trọng: "Quái Tay Súng Lang Thang rớt thứ này, chỉ là tỉ lệ rất thấp, đã tăng tỉ lệ rớt đồ lên gấp ba rồi mà chỉ rớt có vài khẩu súng."

"Mẹ, ngươi còn nói bí mật này cho ta biết?" Xuân Tường lại lần nữa phải khiếp sợ vì sự vô tư của Vương Vũ...

Vũ khí phụ đã đủ quý gia rồi, bí mật về việc rớt vũ khí phụ há chẳng phải là cái giá trên trời, nếu là người chơi khác, chắc chắn hắn ta sẽ cố giấu giếm bằng mọi cách, sợ bị người khác phát hiện. Vương Vũ thì ngược lại, người ta còn chưa hỏi, hắn đã chủ động nói. Tên này đúng là không có đầu óc mà.

"Ha ha." Vương Vũ cười nói: "Nếu đã là trò chơi, mọi người chơi vui là tốt nhất, loại quái này cũng chẳng phải quái đặc biệt, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi."

Vương Vũ không phải người ngu, đương nhiên biết tầm quan trọng của bí mật này. Hắn sinh ra ở nhà có truyền thống luyện võ, kết bè kết phái còn quá đáng hơn những điều này rất nhiều, chính vì điều đó nên võ học mới dần mai một. Một khu quái rớt vũ khí phụ mà thôi, không cần phải trân trọng đến mức đó.

"Cũng đúng." Xuân Tường gật đầu: "Có thể dẫn ta tới đó xem không?"

Hiện giờ vũ khí phụ là thứ rất quý hiếm, nếu kiếm được vài khẩu thì cũng sẽ có một khoản tiền không tồi.

"Cách nơi này không xa."

Hai người tới khu vực của Tay Súng Lang Thang thì đám quái này đã xuất hiện hết.

Cả khu vực này, số lượng quái tối đa là hai mươi con. May là những con quái này đều có phạm vi thù hận của riêng mình, không thì rút giây động rừng, với thuộc tính bạo kích của chúng nó, ngay cả cao thủ như Vương Vũ cũng không chống đỡ được.

Lúc này, Vương Vũ thấy Xuân Tường đánh quái như thế nào.

Hắn ta triệu hồi bốn tiểu quỷ ra, khống chế một con tiểu quỷ chạy tới giữa đám Tay Súng, sờ đông sờ tây một phen, chỉ chốc lát đã kéo năm Tay Súng tới đây.

Chờ khi lũ Tay Súng đi thành nhóm, Xuân Tường tung một chiêu Bẻ Cong khống chế chúng nó lại, sau đó lại tung từng đám khói độc làm giảm tốc độ của lũ quái này.

Bốn tiểu quỷ bao vây tung chiêu, chỉ chốc lát sau, cả năm Tay Súng bị tiêu diệt sạch sẽ. Khống chế và tung kỹ năng rất chuẩn, làm cho người ta xem mà trầm trồ khen ngợi.

Phương thức đánh quái này có hiệu suất không kém gì quyền đấm chân đá của Vương Vũ.

Đến bây giờ Vương Vũ mới hiểu vì sao hắn tự mình giết nhiều BOSS như vậy, mà vẫn bị Xuân Tường đuổi theo sát sao.

"Xuân huynh lợi hại ghê." Vương Vũ khen ngợi thật lòng.

Xuân Tường cười nói: "Ôi, chế độ mới nên phải thích ứng lại lần nữa, nếu không ta còn có thể đánh hiệu quả hơn thế này nhiều, không giống ngươi, vừa mới tiếp xúc với game online kiểu này, thích ứng có vẻ nhanh hơn."

"Ừ, đúng là như vậy." Vương Vũ nói.

Vương Vũ chưa từng chơi game online sử dụng bàn phím với chuột bao giờ, nên chẳng có nhiều thói quen tật xấu cần thay đổi, so với Xuân Tường thì quả thực hắn thích ứng nhanh hơn. Kiểu chơi mới, cao thủ càng lâu đời thì càng không thể thao tác thoải mái, thời gian thích ứng càng dài hơn.

Hai người vừa tán gẫu vừa đánh quái, sau khi đánh xong ba đợt quái, chẳng thấy rơi lấy một khẩu súng nào... Xem ra khi tổ đội cày quái, tỉ lệ rơi quả nhiên giảm xuống không ít.

"Không thì chúng ta giải tán đội rồi lại cày tiếp một lúc nữa?" Vương Vũ đề nghị.

"Không ổn." Xuân Tường phất tay: "Tỉ lệ rơi này luôn có tỉ lệ nhất định, ban nãy ta nghĩ ra một cách có thể cày được súng một trăm phần trăm."

"Cái gì? Cách nào?"

"Đi cướp!" Xuân Tường nói.

"Cướp? Cướp như nào?" Vương Vũ buồn bực, đồng thời hắn thầm nghĩ: Chẳng nhẽ Xuân huynh xuất thân từ tội phạm cướp bóc? Sao chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được chữ "cướp" vậy.

"Ta nhớ là ngươi từng bắt lấy vũ khí từ tay người khác mà." Xuân Tường nói. Lần trước ở trong quán rượu, Xuân Tường đã tận mắt nhìn thấy Vương Vũ bắt lấy vũ khí của Huyết Sắc Tu La.

"Ngươi bảo ta đi cướp từ tay bọn họ?" Vương Vũ hơi sững người, đột nhiên mỉm cười nói: "Ô hay, sao ta lại không nghĩ ra chứ nhỉ?"

Xuân Tường nói: "Bởi vì ngươi thích ứng với trò chơi nhanh chứ sao..."

"Chẳng biết có làm được không."

"Cứ thử đi, có mất tiền đâu."

Hai người ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lúc, chờ Tay Súng mới sinh ra, Vương Vũ nhìn ngó lựa chọn một Tay Súng ở gần đó, lập tức vọt tới.

Khi hắn bước vào phạm vi thù hận của Tay Súng, nó lập tức hét lên, nhào tới, vung chiếc roi dài trong tay. Vương Vũ nghiêng người né tránh, dùng Băng Quyền xông thẳng tới trước ngực Tay Súng này.

Tay Súng giơ súng lên định bắn, Vương Vũ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy bàn tay cầm súng của Tay Súng kia, ngón tay kẹp vào cò súng, cổ tay đè xuống, súng lập tức rời khỏi tay quái vật.
 

 

 

Bình Luận (0)
Comment