Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 100

Cả ngày thứ sáu, Thẩm Phục trên căn bản đều là nhìn đồng hồ trong phòng để vượt qua,ngay cả trong cuộc họp vẫn duy trì tần suất mười phút lại nhìn đồng hồ một lần, làm cho giám đốc báo cáo kế hoạch nghiệp vụ không khỏi lo lắng, có phải kế hoạch của mình làm bết bát không? Tại sao lãnh đạo liên tục nhìn đồng hồ, biểu tình tựa hồ cũng càng ngày càng nóng nảy.

Trời mới biết lãnh đạo âu phục giày da trước mặt này căn bản trong đầu không hề nghĩ đến công tác công việc gì hết.

Hắn chỉ là đang chờ bọn họ đem kết quả công việc tháng này báo cáo xong, sau đó có thể quang minh chính đại sớm về nhà với vợ và con trai.

Mãi mới chờ đến cuộc họp thảo luận kết thúc, cố tình còn có người tới tổ chức hoạt động.

"Giám đốc, buổi tối mọi người cùng nhau đi liên hoan, anh cùng đi chứ?!"

Phòng tài vụ có mấy cô bé mới tới, vừa vào công ti, liền bị lãnh đạo trực tiếp mê hoặc, lúc thường bận rộn công việc cũng không tiện, sự tình này đó cùng công tác không quan hệ, thật vất vả gặp cuối tuần, liền giựt giây lẫn nhau muốn mời Thẩm Phục cùng đi chơi, vốn là hẹn trực tiếp lãnh đạo có chút không hợp quy củ, nhưng là không chịu nổi Thẩm Phục tuổi trẻ mà lại đẹp trai tài giỏi như vậy, các cô gái liền đánh bạo.

Thẩm Phục giao tiếp xử sự rất thân thiết, ở cùng với Lâm Thục Ý lâu ngày tính tình cũng ngày càng ôn hòa, thoạt nhìn không hề lạnh lùng, thời điểm cười lên giống như là phóng điện, khiến cho người khác mê hoặc cũng không có gì kỳ quái, các cô gái cũng không sợ hắn.

Thẩm quản lý theo thường lệ vẫn là nở nụ cười ôn nhu.

"Không được, tan ca xong tôi còn phải có việc ra ngoài một chuyến, các cô cứ đi chơi đi."

Cô gái cố gắng lắm mới lấy được dũng khí, nghe vậy không khỏi ủ rũ, còn không quên hỏi một câu.

“Anh đi hẹn hò với người yêu ạ?!"

Thẩm Phục sững sờ, sau đó liền nhớ tới Lâm Thục Ý, cười nói.

"Coi như thế đi."

Mấy cô bé này mới tới, còn chưa biết đến xu hướng tình dục của Thẩm Phục, cũng chưa kịp biết đến hắn đã sớm công bố người yêu của mình, nghe hắn nói như thế không khỏi buồn rầu, thẳng thắn nói một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, ai cũng có chút tâm tư không đúng, bây giờ nghe hắn nói mình đã có người thích, các cô gái buồn bực không thôi.

Bất quá các cô cũng chỉ là có chút ái mộ mà thôi, cũng không có tâm tư gì sai trái, tuy rằng người lãnh đạo đẹp trai như vậy rất hiếm, cũng không có nghĩa các cô sẽ theo đuổi, dù sao thời đại này người thông minh vẫn là biết mình biết người.

Làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người ta, cũng chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình trên ti vi.

Đóng cửa lại đi ra, cô gái buồn bực cùng mọi người lắc đầu một cái.

"Cự tuyệt?"

Cô gái gật gật đầu.

"Hẹn hò."

Mấy cô gái cùng tới đều trợn mắt lên.

"Có bạn gái rồi hả? Thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì, các cô tâm lý cũng chỉ dám yy một chút, nếu để các cô làm thật các cô có dám sao?”

Mấy cô bé liếc nhìn nhau không nhịn được cười.

"Không dám, vừa nhìn là biết người như vậy chúng ta không thể trèo cao rồi."

"Vẫn là biết thế, nhưng vẫn thấy tiếc.”

"Đừng như vậy, chúng ta chỉ cần ngắm thôi cũng đủ thỏa

mãn rồi mà.”

"Không biết bạn gái của sếp là ai, có thể có được người đàn ông chất lượng tốt như vậy chắc cũng đẹp lắm... ngày nào đó thực sự nhìn..."

Vừa đi vừa nói trở về phòng làm việc của mình.

"Không mời được à?"

Mấy tiền bối sớm tiến vào công ti, một bên cười một bên hỏi, nụ cười không rõ còn có mấy phần thần bí.

"Không ạ, bị cự tuyệt."

Người phụ nữ ba mươi tuổi

rốt cục nhịn không được cười ha ha.

"Từ chối là đúng rồi, tôi nói các cô không xem báo tài chính kinh tế, ngay cả tin tức thường ngày cũng không xem sao?!"

Mấy cô gái hai mặt nhìn nhau, không biết tiền bối nói là có ý gì.

"Các cô cũng không biết, người lão đạo trực tiếp của chúng ta chính là nhị thiếu gia tập đoàn Thẩm thị à?"

Mấy cô bé mắt choáng váng,

"A?!! Vậy đây không phải là công ty của anh ấy sao?"

"Nhị thiếu gia Thẩm gia, nghe tới quen quen..."

Người phụ nữ cười càng vui vẻ hơn.

"Người ta chẳng những có người yêu, còn tuyên bố muốn kết hôn rồi."

"A?!!

Quả thực không nghe nói.

Các cô bé đối diện vài lần, đối với “cô gái may mắn” cưới được anh chàng cao phú suất, tò mò không thôi.

“Chị Lưu chị gặp qua rồi ạ?”

Người phụ nữ suy nghĩ một chút nhớ lại buổi họp báo lúc trước, nhìn chàng trai giống như cọng hành nhỏ xanh miết kia, cười nói.

“Cũng coi như là thấy đi.”

Cô gái đôi mắt đều mở to, vội vàng hỏi.

"Thế nào? Thế nào? Đẹp mắt không? Có phải là đặc biệt có khí chất không?”

Nữ nhân có chút buồn cười,

"Thật đẹp mắt, rất đẹp trai.”

"Đẹp trai?!!"

Các cô bé hai mặt nhìn nhau, không biết đây là có ý gì.

Mấy người phụ nữ lớn tuổi rốt cục không nhịn được bắt đầu cười lớn.

"Các cô không có một người xem qua cái tin tức kia?"

"Tin tức gì?"

"Thẩm nhị thiếu là người đồng tính luyến ái, mấy tháng trước mở họp báo nói rõ xu hướng tình dục của mình, đồng thời quyết định cùng người yêu ra nước ngoài kết hôn, đã chiếm được công nhận của Thẩm gia cùng tất cả mọi người."

"Cái gì?!!!"

Âm thanh như muốn lật tung cả phòng lên, cằm của mọi người đều sắp rơi xuống đất, miệng nhét quả trứng gà cũng thừa sức.

Ngoại trừ người phụ nữ, những người còn dư lại trông phòng đều đồng loạt bật cười.

"Cho nên nói đừng suy nghĩ, các cô từ lúc mới bắt đầu đã không có cơ hội rồi."

Tất cả mọi người cười ngửa tới ngửa lui, các cô bé rốt cục hậu tri hậu giác hiểu được, mặt đỏ bừng.

"Vậy sao chị còn bảo chúng em dũng cảm lên, chị chơi xấu!"

Chị Lưu cười nói.

"Chị nghĩ mấy cô đều biết, ai biết mấy cô thật sự không biết đâu.”

Tất cả mọi người không nhịn được cười, các cô bé chính mình cũng bật cười, lần này tốt rồi, đừng có tâm tư suy nghĩ lung tung gì nữa, an tâm làm việc đi.

Thư ký giám đốc Anna từ cửa đi ngang qua, đẩy cửa ra, trên mặt biểu tình có chút nghiêm cẩn.

"Có gì đáng cười, có thể cùng tôi chia sẻ một chút không?!"

Mọi người vội vã ngưng cười, tan tác như chim muông.

Thẩm Phục đã ngồi trên xe, chuẩn bị đi về Thẩm gia lấy một chút đồ vật, sau đó liền đi S thị.

Ngày hôm qua cùng Thẩm ca ca đi tiệm bán quần áo, chính hắn không mua cái gì ngược lại không tự chủ được mua cho Lâm Thục Ý cùng hai tiểu bánh bao không ít đồ vật, nhìn Thẩm ca ca trợn tròn mắt còn cho là hắn là cố ý ở trước mặt anh ân ân ái ái.

Thẩm Phục quả thực là rất oan uổng, rốt cuộc là ai ân ái khiếm người ta ghen tỵ, rõ ràng là anh ấy mỗi ngày đi sớm về trễ ra ngoài hẹn hò, để cho mình ở trong công ty một người làm việc của hai người, ngay cả thời gian gọi điện cũng phải tranh thủ từng chút một.

Bất quá những câu nói này Thẩm Phục cũng không muốn nói, hắn nhiều lần muốn biết người yêu Thẩm ca ca là ai đều không có kết quả, hiện tại cũng không muốn hỏi nhiều, ngược lại đến lúc đó tự nhiên sẽ mang về nhà, vợ hắn còn lo không xong mà, làm gì có tâm tưởng quan tâm vợ người khác.

Thời điểm đi ngang qua tiệm bánh, Thẩm Phục lại liếc mắt nhìn trúng bánh ngọt bên trong, liền dừng xe ở cửa, đi bên trong mua một túi lớn, trong nhà có ba người đều hảo ngọt, tuy rằng Lâm Thục Ý vẫn quy định hai đứa bé không thể ăn quá nhiều, bất quá Thẩm Phục vẫn là muốn mua nhiều một chút, dù sao trong nhà có người lớn so với hai đứa trẻ yêu thích hơn nhiều.

Bánh phô mai chuối tiêu, phô mai có vị ngọt ngậy béo, thế nhưng bỏ thêm chuối tiêu liền có mùi vị trái cây, mặt trên còn rắc hạt vừng, bên ngoài giòn giòn bên trong mềm mại như là kẹo bông vừa vào miệng liền tan ra.

Không hổ là tiệm bánh ngon nhất toàn quốc, vừa nghĩ tới thời điểm Lâm Thục Ý ăn bánh ngọt đến nheo mắt lại Thẩm Phục liền bắt đầu cảm thấy tâm tình đều khoan khoái vô cùng.

Xe Thẩm Phục còn chưa đi tới cửa, xa xa liền nghe được tiếng cười của trẻ con, Thẩm Phục sững sờ, cảm thấy chính mình có phải nghe lầm hay không.

Mà càng chạy gần, tiếng cười lại càng rõ ràng, hơn nữa Thẩm Phục đã hoàn toàn có thể nghe ra, đây chính là âm thanh Đào Đào nhà bọn họ.

Thẩm Phục ánh mắt lóe lên, ba bước cũng thành hai bước liền đẩy cửa biệt thự ra.

Mẹ Thẩm đang dẫn Đào Đào nhìn bươm bướm trong sân, Đào Đào không bắt được hồ điệp nhưng cũng cao hứng cười khanh khách không ngừng, nghe đến cửa bên này truyền đến động tĩnh, liền vội vàng quay đầu qua.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Đào Đào đột nhiên liền tránh tay mẹ Thẩm ra, lảo đảo nghiêng ngả hướng lồng ngực ba ba mình đi tới, vừa đi vừa vô cùng phấn khởi gọi,

"Ba ba! Ba ba ~

Thẩm Phục giật mình đem tiểu bánh bao đang loạng choà loạng choạng hướng chính mình chạy tới ôm chặt lấy, Đào Đào bẹp một tiếng hôn một cái lên trên mặt hắn, biểu tình cao hứng không thôi.

"Bọn họ tới đây lúc nào vậy ạ?

"Con không biết sao, mẹ còn tưởng rằng con biết chứ. Tiểu Ý không phải nói gọi điện thoại cho con à? Bọn họ đã tới đây được một giờ rồi."

Thẩm Phục híp mắt, khóe miệng cũng hơi câu lên

"Mẹ, mẹ ôm Đào Đào một chút, con vào xem xem."

Mẹ Thẩm gật gật đầu, hướng Đào Đào đưa tay ra.

“Đào Đào đến nơi này cùng bà nội, bắt bươm bướm nhé.”

Đào Đào cười híp mắt liền hướng về mẹ Thẩm đưa tay.

Thẩm Phục ôm lấy khóe miệng, sải bước hướng trong nhà đi đến.

Tiểu Ngộ ở trong phòng khách cùng Alan hai người chơi bắn máy bay, thấy Thẩm Phục tiến vào, cũng cao hứng chạy tới.

"Ba ba!"

Thẩm Phục tiện tay đem Tiểu Ngộ bế lên, Tiểu Ngộ cũng duỗi ra tay nhỏ trắng mềm, ôm cô Thẩm Phục.

"Ba ba, con rất nhớ ba."

Thẩm Phục ở trên mặt đứa con nhà mình dùng sức hôn một cái, cười nói.

"Ba cũng nhớ các con.”

Tiểu Ngộ suy nghĩ một chút còn nói,

"Lâm ba ba cũng nhớ ba, con lén lút nói cho ba, ba không thể được nói cho Lâm ba ba."

Thấy Tiểu Ngộ thần thần bí bí hướng hắn nháy mắt, Thẩm Phục nở nụ cười, tiến đến bên tai bé nhỏ giọng nói rằng,

"Con nói đi, ba sẽ không nói cho Lâm ba ba."

Tiểu Ngộ nhìn chung quanh nhìn một chút, không phát hiện Lâm Thục Ý, lúc này mới yên tâm ở bên tai Thẩm Phục nói rằng.

"Lâm ba ba ngày đó nhớ ba còn khóc nữa, mấy ngày trước buổi tối con thấy ba ấy từ buồng tắm đi ra, đôi mắt hồng hồng, mặt cũng hồng hồng."

Thẩm Phục

“….”

Cứ việc Tiểu Ngộ miêu tả rất thuần khiết, thế nhưng Thẩm Phục vẫn hiểu rõ ràng, mặt đỏ này không phải mặt đỏ kia, khó chịu này cũng không phải khó chịu kia, hắn làm sao nói với Tiểu Ngộ, những thứ này đều là do sinh lý, cùng tâm lý không quan hệ.

Bất quá Tiểu Ngộ vừa nói như thế, Thẩm Phục lại cảm thấy trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa.

Hắn nhẹ nhàng đem Tiểu Ngộ thả xuống, đang há miệng chuẩn bị nói chuyện, Tiểu Ngộ liền hiểu.

"Ba ba là muốn đi xem Lâm ba ba? Mau đi đi, ba ấy ở trên lầu trong phòng ngủ đấy ạ, Lâm ba ba nói, chúng ta lén lút đến không nói cho ba chính là muốn cho ba một sự ngạc nhiên."

Thẩm Phục cong lên khóe miệng, thật sự đúng là một niềm vui bất ngờ lớn!

Thời điểm đi vào phòng ngủ Lâm Thục Ý quả nhiên ở bên trong, đang đứng bên cạnh tủ chỉnh lý quần áo, Thẩm Phục rón rén đi lên phía trước, không làm kinh động người trước mắt, sau đó đem cậu ôm vào trong lòng.

Lâm Thục Ý sợ hết hồn, không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau rốt cuộc là ai, cười nói.

"Sao lại về sớm như vậy, em cho là..."

Căn bản không kịp đợi cậu nói xong, lời còn lại đã bị Thẩm Phục toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, Thẩm Phục nâng mặt Lâm Thục Ý lên, hôn thật sâu giống như muốn đem người ăn vào trong bụng.

Lâm Thục Ý muốn phản kháng cũng không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể mặc cho Thẩm Phục hôn, sau đó trong cổ họng không khí càng ngày càng mỏng manh, cảm giác tê dại mê man từ thấp tới cao, cuối cùng chỉ có thể bị động bị Thẩm Phục ôm, dán thật chặt trên tủ quần áo

Môi răng xé cọ xát rất lâu, Thẩm Phục mới chậm rãi ngừng lại, nhẹ nhàng hôn nhẹ đôi môi sưng tấy của Lâm Thục Ý, sau đó nhỏ giọng khàn khàn nói rằng.

"Thật sự là quá kinh hỉ."

Rõ ràng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm Phục lại cảm thấy giống như đã xa cách rất lâu, vì vậy Lâm Thục Ý chủ động đem chính mình đưa đến bên cạnh hắn, đặc biệt khiến Thẩm Phục vui vẻ.

"Ban ngày ban mặt, bọn họ đều ở phía dưới chờ, nếu không phải anh thật muốn hiện tại liền ăn em.”

Lâm Thục Ý không lên tiếng quay mặt đi, bên tai ửng đỏ.

"Nhớ anh rồi?"

Thẩm Phục đùa giỡn nói.

Không chờ Lâm Thục Ý gật đầu thừa nhận, Thẩm Phục liền cười rộ lên.

"Tiểu Ngộ nói em rất nhớ anh."

Lâm Thục Ý đột nhiên liền cảm thấy không ổn, quả nhiên, Thẩm Phục nói rằng,

"Nói em nhớ anh nghĩ tới đôi mắt đều đỏ, ở trong phòng tắm trầm thấp khóc..."

Người trước mặt bộ dạng bên tai đỏ ửng, thật sự là nặng nề lấy lòng Thẩm Phục, sửa sang lại quần áo cho Lâm Thục Ý, trong lòng nghĩ làm thế nào đem em ấy đặt ở dưới thân xâm phạm, Thẩm Phục cong khóe miệng nói ra vài câu cuối cùng, sau đó thành công khiến Lâm Thục Ý cả người đều đỏ.

"Là đang khóc? Hay là tại anh nghĩ ý dâm... Rốt cuộc là nơi nào nhớ anh?... Hả?"

Một chữ cuối cùng thả nhẹ sau đó cao lên, giống như một dòng điện, tê tê dại dại đâm thẳng vào trái tim, Lâm Thục Ý cả người vô lực tựa đầu dựa vào vai Thẩm Phục nghĩ, người này càng ngày càng biết nhiều chiêu quyến rũ cậu? Là ở nơi nào học vậy?

Hết chương 100.
Bình Luận (0)
Comment