Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 26

Lão Dương Đầu nằm ở bệnh viện một tuần, rốt cục cũng ra viện, trước khi xuất viện còn phải làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói không còn vấn đề gì, bất quá phải chú ý ẩm thực, dù sao đau dạ dày chủ yếu cũng là do cách ăn uống.

Lão Dương Đầu cười híp mắt đáp lại, Thẩm Phục và Lâm Thục Ý thu thập đồ đạc xong ba người an vị trên xe về nhà.

"Ai nha, một tuần không về nhà, làm sao cảm giác đã rất lâu rồi vậy?!”

Lão Dương Đầu đứng ở cửa nhà mình cảm thán.

"Đó là bởi vì ông quá yêu thích nơi này."

Thẩm Phục thuận miệng cười nói tiếp.

Lão Dương Đầu gật gật đầu, đưa tay lấy chìa khóa mở cửa, cảm khái nói rằng.

“Đúng vậy, ông sống ở nơi này đã mấy thập niên rồi làm sao có thể không yêu thích. Nhà này chứng kiến nửa đời người vui sướng đau buồn của ông, là nhà của ông”

Giống như Triệu Tuyết Mai nói, cái nhà này cũ như vậy, đúng là đã rất nhiều năm rồi.

Nhà ở một gian tại nơi này coi như là rất hiếm thấy, trong thành phố địa phương khác đã bị khai phá lên xây nhà cao tầng, chỉ có nơi này vẫn không có động tĩnh chỉ nói muốn quy hoạch kiến trúc, lại không biết tại sao vẫn không có bắt đầu, cứ như vậy liền ảnh hưởng đến giá nhà ở đây. S thị giá nhà mấy năm qua khắp nơi đều nước lên thì thuyền lên, cũng chỉ còn chỗ này tuy rằng tăng nhưng lại tăng không nhiều, cũng đúng như Triệu Tuyết Mai nói nhà này có bán cũng không ai muốn.

Người trẻ bây giờ đều muốn chuyển vào thành phố, mua nhà cũng sẽ không mua vùng ngoại thành này, mà người lớn tuổi thì lại không nguyện ý rời đi địa phương mình đã sinh sống rất nhiều năm, người trung niên thì lại càng không mua nhà cũ không có giá trị.

Nơi này đối với Lão Dương Đầu chính là một mảnh thiên đường, nấu các món ăn, chăm sóc rau củ, lúc thường mở tiệm cơm, rảnh rỗi đi câu cá, nhưng đáng tiếc vợ ông qua đời sớm, nếu không phải như thế dù có cho ông cái gì, ông cũng không đánh đổi.

Trong nhà tuy có chút cũ nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp, đại khái vợ Lão Dương Đầu mất sớm, Lão Dương Đầu chỉ có mình Dương Kiến Quốc phải vừa vừa làm cha vừa làm mẹ, nên đã sớm rèn luyện được một tay nghề tốt,

việc nhà đều có thể làm được, cho nên tùy rằng nhà ở có chút cũ kĩ nhưng thoạt nhìn rất ấm áp.

Từ khi Dương Kiến Quốc bọn họ chuyển ra ngoài, cái nhà này liền trống, trong đó hai gian phòng đều bị bỏ không, đồ vật cũng bị dọn đi hết, chỉ còn lại một cái giường cùng một cái tủ quần áo kiểu cũ,

bởi vì bộ dáng quá xấu, nên bị Triệu Tuyết Mai để lại.

Tuy vậy, nhưng Lão Dương Đầu vẫn thường thường dọn dẹp vì nghĩ cả nhà ba người bọn họ khi về nhà thì sẽ có chỗ nghỉ ngơi. Nhưng dù dọn dẹp một lần cũng không có phát huy được tác dụng, thời điểm tết đến bọn họ cũng không trở lại, Lão Dương Đầu lên thành phố sống không quen đành phải quay về, mà ba người bọn họ lại không ai nguyện ý trở lại, Triệu Tuyết Mai ngại nơi này, muốn mua cái gì ăn cái gì đều không tiện, Dương Tiếu ngại nơi này không có mạng, không có máy vi tính, Dương Kiến Quốc muốn trở về nhưng Triệu Tuyết Mai không cho vừa khóc nhị nháo tam thắt cổ dần dần ông ta cũng không muốn về nữa còn cho đó là chuyện đương nhiên.

Một tuần không trở về, trong nhà vẫn sạch sẽ, Lão Dương Đầu nuôi hai con rùa đen nhỏ, cũng đã thay đổi nước, lúc này nằm dưới ánh mặt trời đưa cổ dài tắm nắng.

Là bà nội Tiểu Uyển muốn cầm chìa khóa, nói với bọn họ khi không có ở nhà đến giúp đỡ dọn dẹp lại một chút.

Tiệm cơm đã chừng mấy ngày không mở cửa, bất quá cũng không nóng lòng, nghe nói Lão Dương Đầu đã xuất viện trở về, mấy người hàng xóm sống gần đây đều đến thăm nói muốn làm tiệc đón gió mới tẩy trần đi bệnh khí, Lão Dương Đầu ở đây ngày thường quan hệ với hàng xóm rất tốt, thường thường cũng cùng bọn họ tụ tập tại nhà Lão Dương Đầu, tùy tiện làm ít đồ ăn, sau đó đến cửa hàng mua thêm món, chuẩn bị tối liên hoan.

Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý làm món ăn, Thẩm Phục phụ trách hai tay đút túi nói hắn thích ăn cái này thích ăn cái kia.

Lão Dương Đầu cười híp mắt không nói lời nào, Thẩm Phục nói hắn thích ăn cái gì, Lão Dương Đầu liền lấy món đó, Lâm Thục Ý ngược lại là không hài lòng, âm thầm trừng hắn vài lần.

"Thích ăn thì tự mình làm, anh chỉ biết nói thôi!”

Thẩm Phục làm ra bộ dáng vẻ ủy khuất hướng Lâm Thục Ý nhún vai

"Tôi nói đều là món ăn kiện tì nuôi dạ dày.”

Lâm Thục Ý quay lại nhìn, quả nhiên, cà rốt, củ khoai, cải bó xôi, dạ dày bò, đều là đồ ăn thích hợp với Lão Dương Đầu, Lâm Thục Ý không khỏi nhíu mày, bác sĩ nói phải chú ý thức ăn, xem ra Thẩm Phục đều nhớ rõ.

Thấy Lâm Thục Ý không nói, Thẩm Phục lại tiến lên đi trêu chọc.

"Thế nào? Tôi tốt lắm đúng không?!”

Lâm Thục Ý nhìn hắn ưu nhã khinh thường một cái, cùng Lão Dương Đầu đi.

Thẩm Phục đứng tại chỗ một tay đút túi một tay xoa xoa môi, chà chà, này là khinh thường hắn hả?

Buổi tối Lâm Thục Ý làm chưởng muỗng, Thẩm Phục ở bên cạnh hỗ trợ, vì Lão Dương Đầu mới ra viện, hai người cũng không thể gọi ông, nhưng Lão Dương Đầu không biết làm sao chính mình lại không ngồi không được, liền dời cái ghế ngồi ở bên cạnh giúp gọt rau quả. Ba người vừa làm vừa nói tình cảnh quả thực hoà thuận vui vẻ.

Lão Dương Đầu ăn cay, bất quá đau dạ dày không thể ăn, cho nên món Lâm Thục Ý làm thích hợp với Lão Dương Đầu đều là vị thanh đạm, khoai cắt nhỏ xào, miến trộn cải bó xôi, dạ dày bò hầm cà rốt, những thứ này đều không cay, rau trộn món ăn cũng chỉ là cho ít giấm chua, bảo trì thức ăn nguyên nước nguyên vị, cũng tránh khỏi kích thích đối với dạ dày Lão Dương Đầu, thấy vậy Lão Dương Đầu liền nói ông không có yếu ớt như thế.

Còn dư lại thức ăn thì làm món khẩu vị khác nhau, dù sao có khách, cũng không thể nấu theo khẩu vị của chính mình.

Không đợi được rau trộn xong, thị bò ra khỏi nồi, mọi người đều đã tới, trong tay nhấc theo không ít đồ vật, nhìn thấy Lão Dương Đầu liền hỏi.

“Ông khỏi bệnh chưa? Đã đỡ hay là khỏi hẳn rồi?”

Nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ở trong phòng bếp bận rộn, mấy người bọn họ ngược lại là cũng không nghi hoặc, dù sao hai đứa bé này hiện tại dưới cái nhìn của bọn họ cùng cháu trai ruột của Lão Dương Đầu không khác là bao, hẳn là so với cháu trai ruột Lão Dương Đầu nhận được yêu thích nhiều hơn.

Tiểu Uyển cũng tới, trong phòng khách đều là người lớn tuổi hơn cô, người nhỏ tuổi hơn thì cùng với cô kém nhiều lắm, cô cũng không có người để nói chuyện, liền tiến vào nhà bếp đi theo Thẩm Phục bọn họ nói chuyện, thấy bộ dạng Lâm Thục Ý thái rau đầy chuyên nghiệp, ngưỡng mộ đến mức không ngậm miệng vào được.

“Anh Tiểu Ý, anh quả nhiên là một người đàn ông tốt, nấu ăn thôi cũng đẹp trai như vậy, sau này ai gả cho anh quả thực hạnh phúc chết mất”

Thẩm Phục bên cạnh, cũng phá lệ đeo cái tạp dề hoạt hình buồn cười, một người cao mét tám mấy đứng ở trong phòng bếp chiếm diện tích rất lớn, vốn là đã bị Lâm Thục Ý đuổi ra ngoài cửa, nghe vậy liền đi tới, dựa vào tủ đựng bát bên cạnh cười híp mắt nói.

“Đúng rồi, bộ dạng cậu ấy như cô dâu nhỏ hiền lành như thế, có cưới ai thì cũng rất hạnh phúc”

Lâm Thục Ý, phóng tới mấy ánh mắt sắc như đao về phía Thẩm Phục, Thẩm Phục cười híp mắt coi như không nhìn thấy, Tiểu Uyển bị Thẩm Phục đùa ngửa tới ngửa lui.

Lâm Thục Ý cuối cùng cũng minh bạch, Thẩm Phục người này, cậu không thể cùng hắn tỏ ra thật thà,càng thật thà thì hắn càng đùa hăng say, vì vậy thà coi hắn không tồn tại.

Thường ngày liên hoan Lão Dương Đầu đều không thể thiếu muốn uống hai chén rượu, nhưng lần này không chờ ông lấy cốc, mọi người liền nói, ngày hôm nay không được uống rượu, chỉ ăn cơm, một buổi tối này Lão Dương Đầu đều mang khuôn mặt tươi cười, phảng phất như ra trẻ vài tuổi, nói

"Vậy không được, thật vất vả tụ họp một lần, không uống rượu sao được đâu? Bất quá tôi không uống rượu, tôi uống sữa bò Tiểu Ý mua, các người uống rượu, chúng ta không say không về."

Lão Trần sát vách nở nụ cười

“Ông rất khôn khéo nha, bất quá cũng được, tôi chính là hướng bình rượu ngon trong tủ nhà ông kia mà tới.”

Lão Dương Đầu cười ha ha,

“Được được mở rượu đi!”

Trong phòng ánh sáng ấm áp, một đám người tiếng cười truyền thật xa khu nhà nhỏ này, thực sự đã lâu không có náo nhiệt như thế, Lão Dương Đầu cảm thấy được chính mình quyết định đúng, đem cái nhà này bán, từ nơi nào tìm được hàng xóm tốt như vậy, đứa trẻ tốt như vậy, ông không nỡ, ông thực sự là không nỡ.

Mà một bên khác trong thành phố, Triệu Tuyết Mai bọn họ cũng vừa từ nhà mẹ trở về, trong nhà khóa cửa, trong phòng không có bất kỳ ai. Triệu Tuyết Mai kêu Dương Tiếu hai tiếng, không ai đáp ứng, liền gọi Dương Kiến Quốc,

“Anh gọi điện thoại cho con trai xem, không phải nói ngày hôm nay chúng ta trở về sao? Làm sao lại không ở nhà, giờ này rồi không biết ăn cơm chưa nữa?"

Dương Kiến Quốc mệt mỏi, không nghĩ động, những ngày qua hai người đều chen trong phòng bệnh nhỏ của bệnh viện, Triệu Tuyết Mai nằm ở cạnh giường bệnh, ông cũng chỉ có thể nằm ra đất nghỉ ngơi, bất quá nằm vài ngày như vậy vẫn là rất khó chịu.

“Nó lớn như vậy rồi, cô còn coi nó là trẻ con, không thể đến việc ăn cơm cũng không biết

Triệu Tuyết Mai trừng mắt,

“Bảo anh gọi thì nhanh chóng gọi đi, nói nhảm nhiều như vật làm cái gì.”

Dương Kiến Quốc cau mày, đi trong phòng lấy điện thoại di động.

Gọi ba lần, Dương Tiếu mới không nhận, cũng không hề vội vã.

“Này, ai vậy?”

Âm thanh còn có chút táo bạo

"Ba đây! Con ở chỗ nào vậy?"

Điện thoại bên kia rất huyên náo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng người đàn ông hô to kêu to, sau đó thứ gì bị đẩy ngã, soạt một tiếng, có người ở bên kia nói rằng,

"Trả tiền trả tiền! Tôi thắng rồi Hahaha!”

Dương Tiếu vẫn không trả lời vấn đề của Dương Kiến Quốc vấn đề, trước hết xổ một câu thô tục,

"Mẹ nhà nó! lại thua rồi!”

Dương Kiến Quốc đã đoán được con mình đang làm gì, lửa giận ở trong lòng đốt cao tám trượng

"Dương Tiếu mày đang đánh bài?!! "

Dương Tiếu lúc này mới ý thức được điện thoại di động còn đang ghé vào lỗ tai gã, nghe đến cha gã gầm lên giận dữ, tâm lý ý thức được lần này nguy rồi, vội vã cười làm lành.

“Chính là đang cùng mấy đứa bạn đang đáng bài nhỏ thôi ạ, ba đừng nói khó nghe như vậy mà.”

Dương Kiến Quốc không nghe gã giải thích, bên kia loạn thành như vậy, tại sao có thể là cùng bạn bè đánh bài nhỏ, tám phần mười là đánh cược lớn, lửa giận đè ép liền áp xuống rốt cục cũng ngăn chặn, nói rằng.

"Dương Tiếu, mày lập tức cút trở lại cho tao!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Dương Tiếu phát giận bỏ xuống điện thoại, trong lòng lửa giận không chỗ phát tiết, ngày hôm nay gã thua rất nhiều, trở lại hoàn còn bị mắng, đây là đạo lí gì?

Đối diện người đàn ông kia thô cổ họng gọi.

"Dương Tiếu, nhanh lên một chút, trả tiền chỉ còn mày thôi đó”

Dương Tiếu một bên đưa tay lấy ra túi vừa nói,

"Nhanh nhanh cái gì, cũng không phải thiếu mày tiền mày gấp cái gì”

Kết quả sờ túi mới phát hiện, miệng túi của hắn đã trống rỗng rồi, không khỏi lại mắng một tiếng,

"Thua sạch rồi, thật con mẹ nói xui quá!”

Nghe gã nói không có tiền, người đàn ông đối diện cũng không giận, hướng Dương Tiếu bên người nhìn một chút, mang Dương Tiếu tới nơi này chơi, bạn bè cũng không phải quên thuộc, cúi đầu nói

“Không có tiền sao? Tôi đây còn có, có muốn mượn hay không?”

Dương Tiếu nghe vậy ánh mắt sáng lên, gã thua nhiều như vậy, mới vừa này cầm được bài tốt rồi, lại bị người khác nhanh chân đến trước, gã thật sự là không cam lòng, muốn mượn một ít tiền, nói không chắc còn có thể kiếm trở về, ngứa tay chuẩn bị tiếp tiền lại nhớ tới tiếng rống giận của cha gã, lúng túng nói.

"Tính toán một chút, ngày hôm nay không chơi nữa cha tôi gọi điện thoại cho tôi gọi tôi trở lại đây."

Người đàn ông sắc mặt có chút khó coi, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, cũng không có để Dương Tiếu nhìn ra, liền cười híp mắt nói

"Được, vậy chúng ta đi về trước." Nói xong quay đầu về phía người đàn ông thô to cùng ngồi phía đối diện Dương Tiếu đối diện.

"Anh Hắc, vậy chúng em đi về trước, Dương Tiếu thiếu tiền em sẽ trả lại anh sau, chúng em lần sau trở lại."

Người đàn ông phất tay một cái.

"Tính toán làm gì, cũng không bao nhiêu, anh còn định mời mấy cậu uống nước”

Mới vừa lúc nãy gã thua khá nhiều, anh em nói giúp gã trả tiền, người này lại nói không muốn, Dương Tiếu cảm thấy được gã thực sự là gặp người tốt, đưa tay nắm vai người đàn ông bên cạnh

"Anh em tốt!"

Người đàn ông cười cười,

"Hai chúng ta đâu cần phải khách khí”

Dương Tiếu còn nói,

"Chính là hai ngày nay tôi thua, thật có lỗi với anh cho tôi mượn tiền."

Người đàn ông nhếch miệng,

"Đừng nói như vậy, ai cũng có lúc vận may không tốt cậu xem cậu vừa mới bắt đầu không phải thắng tốt vô cùng sao? Lúc này mới mấy ngày thôi, ngày sau còn dài."

Dương Tiếu gật gật đầu, cảm thấy được đúng như thế, hai ngày nay vận may của gã nhất định không tốt, hai ngày nữa khẳng định có thể thắng trở về.

"Đúng, ngày sau còn dài."

Hết chương 26.
Bình Luận (0)
Comment