Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 43

Đi H thị, sự tình mặc dù đã quyết định, bất quá Thẩm Phục không có ý định mang Lâm Thục Ý về nhà ngay, dù sao Thẩm Phục không nghĩ tới sẽ thuyết phục được Lâm Thục Ý đến nhà bọn họ, hơn nữa cứ như vậy thản nhiên mang Lâm Thục Ý về nhà, khó bảo toàn ông nội hắn không bị kinh sợ, nói ra những lời không nên nói.

Dù sao Lâm Thục Ý chỉ mới mười tám tuổi, ra tay thật sự là có chút quá sớm.

Nhưng nếu không đánh ý trước, Lâm Thục Ý bị lừa gạt thì làm sao bây giờ, cho nên Thẩm Phục đã nghĩ ra chủ ý khi Lâm Thục Ý còn chưa kịp yêu người khác, hắn trước hết nên tỏ tình với cậu ấy, đem cậu ấy cho vào trong túi, như vậy có thể không biết xấu hổ, an tâm chờ đợi cuộc sống hạnh phúc

Thẩm Phục cảm thấy ý tưởng này quả thực rất hạnh phúc.

Lâm Thục Ý ngược lại cũng không gấp gáp ra ngoài chơi, dù sao ở trong lòng cậu, tiệm cơm Tây Tần bây giờ là chuyện quan trọng nhất, nhưng tiệm cơm Tây Tần cũng không phải ngày một ngày hai làm xong, cậu không ở nhà cũng sẽ không có chuyện gì, nên liền đồng ý với Thẩm Phục, ngày thứ hai sẽ đi H thị.

Lão Dương Đầu biết bọn họ ngày thứ hai sẽ đi, liền bắt đầu bận này bận kia nghĩ xem nên thu thập những thứ gì, Thẩm Phục tuy rằng cảm thấy căn bản cái gì cũng đều không cần, nhưng nhìn Lão Dương Đầu cười híp mắt thay bọn họ thu thập hành lý, lại cảm thấy mang đi cũng không sao, ngược lại hắn cũng tự lái xe, mang nhiều hay ít đồ vật cũng không đáng kể.

Lão Dương Đầu cũng không biết chỗ Thẩm Phục muốn đi là nơi hắn ở, còn đang suy nghĩ hai người bọn họ sẽ đi du lịch theo tour.

Đồ vật thu thập một nửa, chạy đến hỏi Thẩm Phục.

“Các cháu đặt tour du lịch nào? Đi xe mấy chỗ? Tập hợp ở nơi nào?

Thẩm Phục đang cầm điện thoại di động cùng ai đó gọi điện thoại, mặt mày đều là ý cười lộ liễu, nghe Lão Dương Đầu gọi hắn, một bên quay đầu lại, vừa hướng đầu bên kia điện thoại nói rằng,

"Chờ, ngày mai tới rồi đón gió”

Sau đó tắt điện thoại

"Ông nội, ông mới vừa nói cái gì vậy ạ, cháu không nghe thấy."

Lão Dương Đầu không ngại phiền phức nói lại một lần.

"Các cháu không phải ngày mai sẽ đi sao? Sao còn chưa đặt tour du lịch”

Thẩm Phục nở nụ cười

"Ông nội, chúng cháu không đi cùng đoàn, cháu là muốn mang Lâm Thục Ý đi H thị, nhà cháu ở nơi đó, không cânf đặt tour, xung quanh cháu đều rất quen thuộc."

Lão Dương Đầu trợn mắt lên,

"H thị?"

Thẩm Phục gật gật đầu.

H thị ở Thiên Triều tuy rằng không phải thủ đô, nhưng nó nằm ở cửa biển, là nơi tài chính buôn bán sầm uất kề vai sát cánh cùng thành phố lớn, chủ yếu là vận tải đường thủy, cho nên không phải thủ đô, nhưng so với thủ đô phồn hoa hơn một chút.

Thượng Hải, cũng là nơi có nhiều nhà tư bản nhất, nghe đâu trên đường tùy tiện gặp mười người thì hết tám người đều là người có tiền, cho nên Thẩm Phục nói nhà nó ở đó, Lão Dương Đầu cũng hiểu rõ lai lịch của Thẩm Phục.

Nhưng tại sao Thẩm Phục lại muốn mang Lâm Thục Ý đi chỗ đó?

Lão Dương Đầu hơi nghi hoặc một chút.

"Vậy các cháu ngày mai ngồi xe đi?"

Thẩm Phục lại lắc đầu

"Lái xe ạ, ngược lại cũng không xa mấy."

S thị cùng, H thị xác thực không xa, từ nơi này xuất phát, lái xe cũng bất quá cũng hai, ba tiếng

Lão Dương Đầu gật gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng là nghĩ đến chuyện không đúng cho lắm, lại hỏi

"Cháu... Về nhà sao?"

"Dạ, đi lâu như vậy cũng nên trở về một chuyến."

"Mang Tiểu Ý cùng đi?!"

Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục nếu như dựa theo lời nói, căn bản cũng không tính là thâm giao, bất quá là Lâm Thục Ý cũng từng giúp đỡ Thẩm Phục, hai người ở chung thời gian dài cũng có một chút giao tình, nhưng một chút giao tình ấy còn chưa đến mức để Thẩm Phục mang Tiểu Ý đi gặp cha mẹ mình. Dù sao như lời Thẩm Phục nói, ba mẹ hắn cũng không phải người bình thường, Lâm Thục Ý cùng bọn họ khác nhau một trời một vực, cứ tùy tiện mang đi gặp mặt như vậy có chút không tốt.

Thẩm Phục nghe Lão Dương Đầu vừa hỏi, bộ dạng giống như chuyện đương nhiên gật gật đầu

"Đương nhiên, ông nội cứ yên tâm đi, cháu sẽ chiếu cố tốt cậu ấy ạ."

Lão Dương Đầu lắc đầu một cái

"Ông cũng không phải lo lắng cái này, ông là lo lắng cho cháu thản nhiên mang Tiểu Ý về nhà vậy, ba mẹ cháu có thể không thích hay không?”

Loại tâm tình này thấp thỏm làm sao vẫn có chút quỷ dị?

Nhà người có tiền đều có quy củ, tuy rằng Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý quan hệ không tệ, nhưng cũng không có nghĩa ba mẹ Thẩm Phục ba mẹ sẽ yêu thích Lâm Thục Ý a...

Chờ chút, tựa hồ có chút quỷ dị hơn, sao lại cảm giác như con dâu gặp bố mẹ chồng thế này, có chút không đúng thì phải?

Quả nhiên, Thẩm Phục cũng cười.

“Ông nội không cần lo lắng, ba mẹ cháu đều là người rất tốt, huống chi, Tiểu Ý đã cứu cháu, ba mẹ cháu cảm kích cậu ấy còn không kịp, làm sao lại làm khó cậu ấy được.”

Với lại có hắn chỗ dựa, ai dám làm khó Tiểu Ý

Lão Dương Đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy được chính mình quả nhiên lo xa rồi, hai đứa cũng chỉ là bạn bè thôi sẽ không có gì đâu.

Cơ mà nghĩ như vậy, Lão Dương Đầu vẫn là thu thập không ít thứ, đều là đặc sản ông mua.

“Ông nội, không cần chuẩn bị nhiều như vậy đâu ạ.”

Thẩm Phục dở khóc dở cười.

"Nếu Tiểu Ý đi nhà cháu, trong tay cũng nên có ít quà chứ, cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, ba mẹ cháu không ghét bỏ là được.”

Thẩm Phục chuyển động con ngươi, cảm thấy có lý, cũng không ngăn trở, ba mẹ hắn nhất định sẽ không ghét bỏ.

Lâm Thục Ý đi ra ngoài một chuyến, trở về liền bị bao lớn bao nhỏ Lão Dương Đầu thu thập, không khỏi sợ hãi.

"Ông nội, cháu đi mấy ngày mà thôi, mang nhiều đồ như vậy làm gì ạ?"

Lão Dương Đầu đem đồ vật hướng bên trong nhét vào, đem dây kéo kéo lên.

"Tiểu Phục lái xe mà, cũng không nên tay không mà đi, mang nhiều một chút mới tốt”

Lâm Thục Ý còn tưởng rằng Lão Dương Đầu nói là đồ ăn vặt trên đường, có chút kỳ quái, nhưng là đồ ăn Lâm Thục Ý thì vĩnh viễn không chê nhiều, cuối cùng cũng không hề nói gì, xoay người hỏi Thẩm Phục,

"Anh lái xe? Là cái lần trước mượn bạn sao?

Thẩm Phục gật gật đầu.

Lâm Thục Ý đôi mắt liền sáng,

"Đúng rồi, anh lần trước còn bảo dạy tôi lái xe đó”

Tuy rằng biết đại khái nguyên lí vận hành ô tô, nhưng Lâm Thục Ý đối với đồ vật chỉ có bốn bánh này dựa vào xăng có thể chạy rất nhanh, liền có chút ngạc nhiên. Lần trước Thẩm Phục nói muốn dạy cậu lái xe tuy rằng quên mất nhưng nhớ lại vẫn rất là hưng phấn

Thẩm Phục suy nghĩ một chút,

"Nếu cậu yêu thích lái xe, vậy lúc nào dẫn cậu đi câu lạc bộ xe, cho cậu mở rộng tầm mắt.”

Lâm Thục Ý làm nóng người.

"Được."

Thẩm Phục cười híp mắt đi đến ôm vai cậu

Vậy hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta chúng ta xuất phát sớm, còn có thể theo kịp giờ cơm trưa, dẫn cậu đi ăn ngon."

"Ăn cái gì?"

Lâm Thục Ý đôi mắt sáng lấp lánh, đôi môi hồng phấn, ướt át tươi đẹp, cũng không phải biểu tình câu dẫn, lại khiến Thẩm Phục cảm thấy được cổ họng có chút căng thẳng, sau đó liều mạng khống chế nghiêng đầu sang chỗ khác.

Còn chưa đến lúc, còn chưa đến lúc, còn chưa đến lúc!!!

Mặc niệm rất nhiều lần, mới rốt cục buông Lâm Thục Ý ra,đứng sang bên cạnh một chút, vừa mở miệng âm điệu có chút nghẹn.

"Cái kia, đi rồi cậu sẽ biết."

Dù sao thời gian cũng nhiều, hắn tha hồ mà lợi dụng bằng hữu của mình.

H thị cái gì cũng không nhiều, nhiều nhất là người và đồ ăn.

Thẩm Phục thần sắc quái dị, nhưng Lâm Thục Ý lại không nhìn ra, cùng Lão Dương Đầu chào hỏi sau đó liền lôi Thẩm Phục cùng nhau về nhà.

Buổi tối Thẩm Phục ít có quấy rối, mà đợi khi Lâm Thục Ý tắm xong, liền ngoan ngoãn đi buồng tắm, ở trong đó rất lâu không đi ra, bất quá khi đó Lâm Thục Ý đã ngủ rồi, cho nên cũng không biết.

Sau đó đi ra sau đó liền thả người nằm trên ghế sô pha.

Cứ tiếp tục như thế, hắn cũng không nhịn được

Ngày thứ hai, hai người cùng nhau dậy sớm, Lão Dương Đầu cũng vậy rất sớm đã tỉnh rồi, đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn họ.

"Tiểu Phục, xe của cháu ở nơi nào?"

Lão Dương Đầu xem Thẩm Phục bây giờ còn chưa lái xe tới đây, hơi nghi hoặc một chút.

"Dạ còn chưa có đi lấy, chờ ăm sáng xong cháu sẽ đi, Tiểu Ý ở chỗ này chờ cháu, cháu sẽ đi lấy xe tới đón cậu ấy."

Lão Dương Đầu làm cháo gạo nứt đen khoai lang tím, thịt bò xào hành hoa, cùng bánh bao chiên, vỏ bánh mỏng nhân bánh lớn, hương vị tươi mới, mùi thơm khắp nơi khiến Lâm Thục Ý ăn xong liền no căng bụng.

"Tuy rằng nơi này đến H thị thật gần, nhưng phải đi trên đường cao tốc, tuy cũng có cửa hàng nhưng vẫn là ăn nhiều một chút.”

Lão Dương Đầu biết trên đường cao tốc sẽ có chỗ ăn cơm, nhưng ông cảm thấy đồ ăn không sạch sẽ, lại tốn kém, ăn cũng không có lợi, nên trước tiên cứ ở nhà ăn no trước, dọc đường cũng không cần phải ghé vào quán cơm, mua đồ ăn ở siêu thị, ngồi trong xe ăn tạm là được.

Thẩm Phục không biết đi nơi nào lấy xe, cũng không bao lâu đã quay lại, vẫn là chiếc xe tầm thường lúc trước, Lão Dương Đầu đem đồ vật để vào cốp sau, hai người cùng Lão Dương Đầu chào hỏi xong, liền lên xe đi.

Thời gian tới nơi này đã lâu, cơ mà đi xa nhà vẫn là lần đầu tiên, Lâm Thục Ý tuy rằng ngồi ngay ngắn ở vị trí kế bên tài xế, nhưng thủy chung chống đỡ đầu hướng mặt ra ngoài cửa sổ xem.

Thế giới này, quả thật là thật lớn, cho dù có hàng vạn công cụ đi chuyển, nhưng vẫn không thể trong một đời người đi hết được nó.

"Đường cao tốc có đẹp không?"

Thẩm Phục cười nhẹ trêu chọc, người này từ khi lên xe cũng không hề liếc hắn một cái.

Lâm Thục Ý quay đầu lại liếc hắn một cái, lại quay lại nhìn ra cửa sổ

"Chuyên tâm lái xe của anh đi!”

Lái xe không thể phân tâm, lại phải lái thời gian dài như vậy thì càng cần phải tuân thủ luật giao thông.

Thẩm Phục nhún vai, một lúc sau quay đầu lại mới phát hiện Lâm Thục Ý đang ngủ rồi.

Thẩm Phục chậm lại tốc độ xe, đem áo khoác của mình đắp lên người Lâm Thục Ý, sau đó đem cửa sổ hai bên đóng chặt, vặn nhỏ âm nhạc xuống thuận tiện để Lâm Thục Ý ngủ thoải mái hơn một chút.

Điện thoại di động lại vào lúc này vang lên.

Thẩm Phục lập tức nhận, cũng may Lâm Thục Ý chỉ nhíu nhíu mày, không có tỉnh lại.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Trần Phóng bạn hắn.

"Đến chỗ nào rồi, bọn họ đã chuẩn bị tiệc đón gió cho cậu cùng với vị kia rồi.”

Thẩm Phục liếc mắt nhìn ngủ Lâm Thục Ý, nhếch miệng lên.

"Chờ, còn một giờ nữa đến nơi."

Trần Phóng tựa hồ là cùng người khác bên ngoài tuyên bố tin tức này, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, âm thanh của Trần Phóng cũng có ý cười.

"Ở chỗ cũ, cậu dẫn vị kia đến là được."

Thẩm Phục lại nhíu nhíu mày,

"Chỗ cũ? Không đi."

Trần Phóng sửng sốt,

"Làm sao vậy?"

“Chỗ đó ồn ào, lung tung lắm, miễn đi, tìm cho tớ nhà hàng yên tĩnh để ăn cơm, đừng làm mấy thứ vô dụng, thời điểm cậu ấy nhìn thấy thì càng phiền lòng.”

Trần Phóng ngẩn người một chút cười ha hảm

"Biết rồi, đây không phải là mở tiệc cho cậu sao, cậu trước đây tuy rằng không thích nhưng cũng không mâu thuẫn như thế đâu.”

Biết Trần Phóng hiểu ý tứ của hắn, Thẩm Phục cũng cười,

"Hiện tại và trước đây không giống nhau, khi đó tớ chỉ có một mình, không ngại cùng bọn họ điên, hiện tại tớ có gia đình rồi đó.”

“Thôi đi, bát tự còn chưa có xem, còn dám nói là người có gia đình, ông nội cậu khó tính vậy không chửi cậu sao? Được rồi để tớ tìm cho cậu chỗ yên tĩnh, cậu thật đúng là để cho bọn họ tới đây mất công.”

Nói xong lại nói hai câu, liền cúp điện thoại.

Chỗ cũ kỳ thực không phải nơi không đứng đắn, chỉ là các cậu ấm thiếu gia cùng tụ chung một chỗ, đương nhiên hắn cũng ở trong số đó.

Bất quá hắn cũng không thích đến nơi đó, giờ có thêm Lâm Thục Ý, hắn lại càng không đi.

Tắt điện thoại, Thẩm Phục ngồi thẳng người, nhấn chân ga một chút, sau đó hướng H thị đi thật nhanh.

Hết chương 43.
Bình Luận (0)
Comment