Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 46

"Có gì cần nói sao? Nói đi."

Trần Phóng nghe Thẩm Phục nói như vậy ngược lại nở nụ cười.

"Làm sao cậu lại có bộ dạng không có chút nào lo lắng như thế?”

Thẩm Phục ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Lâm Thục Ý đã đi qua cầu thang vào phòng, mới nói,

"Có cái gì cần lo lắng?"

Trần Phóng "Chà chà" hai tiếng, nói rằng.

"Chỗ này của tớ tuy rằng bí ẩn, bất quá cũng chỉ có thể ở hai ngày thôi, mấy ngày sau Thẩm lão gia mà tìm tới cửa thì cậu tính thế nào?”

Thẩm Phục thích ý híp mắt,

"Tớ vốn là dự định dẫn cậu ấy trở về, tại sao lại sợ ông nội tìm tới cửa?"

Trần Phóng bị Thẩm Phục nói làm cho sững sờ.

“Cậu không phải còn chưa theo đuổi được người ta sao?!!”

Thẩm Phục ngồi thẳng lên.

"Vậy thì thế nào? Không cho cậu ấy biết không được sao, có thể chậm rãi theo đuổi mà, nhất định phải để lão gia nhà tớ biết trước.”

Trần Phóng cảm thấy hắn không theo kịp suy nghĩ của Thẩm Phục.

Nếu không phải là bởi vì Thẩm Phục yêu thích đàn ông cũng sẽ không bị Thẩm lão đánh nó đòn, hiện tại không phải nên tránh né sao? lại còn dám chạy đến trước mặt. Chả lẽ bị Thẩm lão gia đánh thành ngốc nghếch rồi?

"Tớ biết thái độ của cậu, cũng biết cậu nghiêm túc, bất quá Thẩm lão gia với cái tính tình kia, cậu không sợ chọc giận ông ấy, ông ấy liền cho cậu một gậy đuổi Lâm Thục Ý ra ngoài hả?”

Thẩm Phục nheo mắt lại.

"Lão gia không phải người như vậy, nếu như tớ nói người tớ thích là cậu, ông ấy có thể một gậy đánh cậu, nếu như là Lâm Thục Ý.... Lão gia nhà tớ sẽ không bạo lực như vậy."

Đây là người mấy tháng trước bị đánh sao? Thật sự không giống nhau. Trần Phóng liếc mắt nhìn trời.

Thẩm Phục lại đột nhiên cười xấu xa cong lên khóe miệng, đứng lên ôm vai Trần Phóng.

“Cậu nói xem nếu tớ dứt khoát nói với lão gia tớ yêu thích cậu, ngược lại chúng ta còn là thanh mai trúc mã nữa, ghê gớm nhất là cậu bị đánh một trận, ông ấy cũng sẽ không chấp nhận cậu, cậu làm bộ đá tớ, tớ không phải sẽ quang minh chính đại mạng Tiểu Ý về sao, thời điểm đó lão gia một lời cũng không dám nói.”

Trần Phóng nghe Thẩm Phục nói như thế, liền nổi da gà đầy người, đem tay Thẩm Phục kéo xuống, buồn nôn nói.

“Lăn đi, tớ xen vào chuyện của hai người chính là rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm.”

Cùng Thẩm Phục nghiêm chỉnh nói chuyện, ai dè chính mình lại tức giận.

Nói xong quay người liền lên lâu, Thẩm Phục ở phía sau cười to.

"Đừng đi mà, tớ cảm thấy kế hoạch này rất tốt nha.”

Trần Phóng đã đi mất rồi.

Thẩm Phục lúc này mới ngưng cười, đường hoàng ra dáng nói

"Cậu nguyện ý, nhưng tớ cũng không muốn đâu.”

Hắn chính là muốn nhanh chóng theo đuổi Lâm Thục Ý, trong nhà đối với hắn mà nói căn bản không có gì trở ngại, hắn không muốn bởi vì giải quyết sự tình dễ dàng, mà gây ấn tượng xấu với Lâm Thục Ý, nói này đó chẳng qua đùa Trần Phóng mà thôi, hai người bọn họ cũng không ai tưởng thật.

Uống quá nhiều nước quả ngọt, Lâm Thục Ý hiện tại trong miệng bắt đầu có chút đắng, vốn là muốn đi ra ngoài uống ngụm nước, kết quả ra khỏi cửa liền thấy Thẩm Phục ôm vai Trần Phóng, hai người vừa nói vừa cười không biết đang nói cái gì, tư thế mập mờ không rõ, Trần Phóng lại không tránh ra mà cứ để như vậy.

Lâm Thục Ý trong đầu hơi hồi hộp một chút, tự nghĩ chính mình đã biết được bí mật lớn của Thẩm Phục.

Thì ra Thẩm Phục thích... Dĩ nhiên là hảo hữu chí giao của mình!

Không trách bị ông nội hắn đánh cho một trận, thỏ không ăn cỏ gần hang, Lâm Thục Ý lại liếc mắt nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy Trần Phóng gạt tay Thẩm Phục, cau mày nói câu gì, Thẩm Phục vẫn là bộ dạng cười híp mắt, Lâm Thục Ý lại hiểu được, không khỏi thay Thẩm Phục chua xót, xem ra là hắn đơn phương người ta, chà chà, thật đáng thương!

Sau đó Trần Phóng quay người chuẩn bị lên lầu, mặc dù là vô ý nhìn lén nhưng dù sao cũng là phi lễ chớ nhìn, bất lịch sự chớ nghe, cậu vẫn nên tránh đi thì hơn, kẻo lại gây hiểu lầm thì nguy, dù sao cậu cũng vừa mới biết bí mật động trời như vậy mà.

Lâm Thục Ý nghĩ xong liền lui trở về phòng.

Trần Phóng đi trong chốc lát, Thẩm Phục cũng cùng lên lầu, bất quá hắn không vội vã ngủ, mà là gõ cửa phòng Lâm Thục Ý

“Cậu ngủ chưa?"

Lâm Thục Ý đáp ứng một tiếng, ra hiệu cậu chưa ngủ, sau đó nghĩ Thẩm Phục bởi vì Trần Phóng nên mới chịu kích thích, hiện tại là cần an ủi đi, vì vậy cậu càng không thể ngủ, cố gắng chống đỡ cơ buồn ngủ ngồi dậy.

"Vào đi, tôi chưa ngủ."

Thẩm Phục mở cửa đi vào.

Lâm Thục Ý nhìn biểu tình Thẩm Phục, lại cảm thấy tựa hồ không nghiêm trọng đến mức phải an ủi.

"Anh... Rất khó chịu sao?”

Thẩm Phục trợn mắt lên, không rõ vì sao.

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy cần phải đem sự tình nói cho Thẩm Phục, dù sao cậu đã nhìn, làm bộ hoàn toàn không thấy tựa hồ có chút khó.

"Cái kia... Còn nhớ lúc trước tôi nói đi, cố lên!"

Thẩm Phục cảm thấy chính mình tựa hồ là bỏ lỡ nội dung vở kịch rồi, làm sao hai người họ tựa hồ không ở cùng một không gian thế này?

"Cậu nói cái gì?"

Lâm Thục Ý ngồi ở trên giường, thấy Thẩm Phục đi đến vỗ vỗ vai cậu.

"Tôi thấy được, anh cùng anh ta rất xứng đôi..."

Lâm Thục Ý không yêu thích qua người nào, cũng không biết lời này đến cùng nên nói như thế nào, chỉ là Thẩm Phục cũng coi như là bạn tốt duy nhất của cậu, cậu không để ý hắn thích đàn ông, an ủi một chút giúp hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Thẩm Phục nheo mắt lại cảm thấy tựa hồ câu nói này quá tinh túy.

Sau đó Lâm Thục Ý liền nói,

"Tuy rằng anh ta là bạn của anh, ông nội anh không đồng ý, mà yêu thích là thứ không thể cưỡng cầu cũng không thể thay đổi, cho nên anh cố lên!”

Thẩm Phục chậm rãi phản ứng lại, sau đó đôi mắt trừng lớn, cuối cùng không chịu nổi cười ra tiếng.

"... Cậu là nói tôi yêu thích Trần Phóng..."

Lâm Thục Ý cảm thấy được Thẩm Phục vì yêu đơn phương nên bất đắc dĩ có hành động điên rồ.

Thẩm Phục nở nụ cười một hồi lâu mới dừng lại, muốn cùng Lâm Thục Ý giải thích căn bản không phải như cậu nghĩ, nhưng mà con ngươi xoay chuyển một chút, lại nghĩ đến một cái biện pháp khác, đem nụ cười trên mặt thu về.

"Làm sao cậu biết?"

Nói thật giống như hắn thật sự yêu thích Trần Phóng vậy.

Lâm Thục Ý thấy hắn rốt cục ngừng cười, mới nói

"Tôi mới vừa đi ra ngoài thấy được, anh ta tựa hồ cũng không biết anh yêu thích anh ta.”

Thẩm Phục liền đi phía trước đi một bước, ngồi ở bên giường Lâm Thục Ý, hoàn toàn thu hồi vẻ thần kinh như vừa nãy, rũ mắt xuống, làm bộ dạng "tôi tỏ tình không thành công, tôi khổ sở lắm" thấp trầm giọng nói

"Vậy cậu nói xem tôi phải làm sao mới có thể cho cậu ấy biết tôi yêu thích?"

Lâm Thục Ý bị hỏi đến sững sờ, bất kể là đời này hay là đời trước, cậu vẫn không hiểu rõ yêu thích một người đến cùng là cái gì, thì làm sao có thể nói cho Thẩm Phục đây nhưng cậu lại cảm thấy Thẩm Phục hiện tại đại khái là cần nhất là an ủi, vì vậy trầm mặc suy nghĩ một chút.

"Kỳ thực cho anh ta biết anh yêu thích anh ta không trọng yếu, quan trọng là... Anh nên nghĩ biện pháp làm cho anh ta thích anh."

Lâm Thục Ý đàng hoàng trịnh trọng thực tại lấy lòng Thẩm Phục, vì vậy Thẩm Phục liền kề sát vào cậu, tại hai má cậu tỏa hơi thở nhẹ nhàng, giống như dụ dỗ nói.

"Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể làm cho cậu ấy yêu thích tôi?"

Vấn đề này Lâm Thục Ý thật sự không biết, vì vậy cậu cũng thể nghĩ kế cho Thẩm Phục, nhìn Thẩm Phục biểu thị một mặt tôi cũng không biết, tôi cũng không có cách nào.

Thẩm Phục thiếu một chút, liền muốn không nhịn được bật cười, đôi mắt đen láy, thật vất vả giữ gương mặt nghiêm túc, tại bên tai Lâm Thục Ý nói.

"Tôi biết rồi, vẫn là cám ơn cậu."

Lâm Thục Ý cảm thấy được chính mình căn bản cũng không giúp đỡ được gì, tiếng cám ơn này có chút đảm đương không nổi, liền vung vung tay

"Không có gì, vẫn là muốn chính anh phải cố lên!"

Thẩm Phục nở nụ cười,

"Tôi sẽ cố gắng!"

Sau đó sờ sờ đầu Lâm Thục Ý. Đi ra ngoài.

Lâm Thục Ý trước khi ngủ âm thầm suy nghĩ một chút, tựa hồ bị Thẩm Phục thích cũng không phải sự tình quá tệ.

Mà Thẩm Phục ra cửa cũng không khống chế được mình, giương lên khóe miệng, nghiêm trang nói Lâm Thục Ý bảo hắn cố lên, vân vân này nọ, quả thực không cần phải dễ thương như thế. Hắn đương nhiên phải cố lên rồi, chuyện này đâu cần phải nói!

Thẩm Phục một đêm mộng đẹp, ngày thứ hai cũng đặc biệt dậy sớm, thần thanh khí sảng tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu liền thấy cô Chu một người đang làm điểm tâm.

"Thẩm thiếu gia dậy sớm như vậy sao? Sao lại không ngủ thêm chút nữa."

"Ngủ đã rồi ạ."

Đồng thời còn có mộng đẹp không ngừng."

“Trần Phóng chưa dậy ạ?”

Cô Chu lắc đầu một cái,

"Thiếu gia có thói quen ngủ trễ, buổi sáng cũng dậy rất muộn, phỏng chừng một giờ nữa mới thức.”

Thẩm Phục gật gật đầu, bốn phía nhìn một chút, sau đó lại hỏi.

"Lâm Thục Ý đâu? Cũng chưa thức dậy?"

"Đúng rồi, cô chưa thấy cậu ấy xuống.”

Thẩm Phục lần này kỳ quái, theo lý thuyết Lâm Thục Ý phải dậy sớm hơn so với hắn mới đúng, bất kể là thời điểm gì, Lâm Thục Ý đều sẽ dậy sớm hơn hắn. Ngày hôm nay thực sự là kỳ quái.

Thẩm Phục lẹt xẹt dép lê đi lên lầu.

Gõ cửa phòng Lâm Thục Ý một hồi lâu mới có người đáp lại, quả nhiên Lâm Thục Ý còn đang ngủ, mắt vẫn còn nhắm, vừa nhìn thấy là Thẩm Phục, bộ dạng lập tức thanh tỉnh, ánh mắt nhìn hai bên một chút nhưng lại không dám nhìn Thẩm Phục.

"Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Lâm Thục Ý tiếp tục trái phải xem.

"Không có, ngủ ngon lắm.”

Thẩm Phục nhìn mặt Lâm Thục Ý tựa hồ có chút tái thợt, thoạt nhìn không giống như lời cậu nói.

"Vậy cậu còn muốn ngủ không?"

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,

"Thôi, không ngủ nữa, đi rửa mặt một chút sẽ tỉnh."

"Cô Chu làm bữa sáng rồi, chúng ta xuống dưới ăn."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, Thẩm Phục vừa đi ra khỏi, liền đóng cửa lại.

Kỳ thực cậu hiện tại kỳ quái như thế đều là do đêm qua nằm mơ, cậu cũng không biết là bởi vì Thẩm Phục tối hôm

qua nói với cậu những lời kia hay là do duyên cớ khác.

Cậu dĩ nhiên mơ tới Thẩm Phục!

Thậm chí mơ tới Thẩm Phục tay nâng hoa tươi cùng cậu tỏ tình...

Quả nhiên là ngày có suy nghĩ đêm sẽ nằm mộng, lại không mơ tới Thẩm Phục cùng Trần Phóng, mà lại mơ Thẩm Phục và cậu, còn có cả hoa tươi, tình tiết y như mấy phim truyền hình tám giờ. Lâm Thục Ý mặt không thay đổi, bản thân lại muốn phun tào, lòng tràn đầy nghĩ tới hôm nay là cái ngày gì không biết.

Cho nên Lâm Thục Ý hiện tại mới không dám nhìn khuôn mặt này của Thẩm Phục, bởi vì trong mộng Thẩm Phục cùng cậu tỏ tình không nói, mà xấu hổ hơn cậu dĩ nhiên lại không có từ chối, đến bây giờ cậu còn nhớ tới rõ ràng biểu tình ôn nhu trên mặt Thẩm Phục, thời điểm đó liền lập tức bị tỉnh lại, sau đó trằn trọc trở mình mãi cũng không thể nào ngủ lại được.

Xem ra thay người ta giải quyết khó khăn cũng không phải sự tình gì dễ dàng, vẫn nên là ít quản chuyện của Thẩm Phục đi thì hơn, Lâm Thục Ý âm thầm nghĩ tới.

Chờ cậu chậm rãi rửa mặt xong xuôi, Trần Phóng cũng đã dậy.

Tóc tai rối loạn, bộ dạng còn buồn ngủ, nhắm mắt lại đi ngang qua trước mặt Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, từ trong tủ lạnh lấy ra bình nước uống một hơi mới thanh tỉnh một chút, thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.

"Làm sao vậy?"

Theo tầm mắt của hai người nhìn xuống phía dưới, phát hiện mình ngủ mơ mơ màng màng, dây áo ngủ nới lỏng, lộ ra xương xương quai xanh trắng như tuyết, Trần Phóng nhanh chóng kéo dây áo lại, trong miệng thầm mắng.

Lâm Thục Ý căn bản chưa kịp thấy cái gì liền bị Thẩm Phục che mắt, Thẩm Phục trừng mắt cắn răng, ý bảo Trần Phóng cút nhanh về phóng đi, Trần Phóng hùng hùng hổ hổ trở về phòng, Thẩm Phục mới buông tay che mắt Lâm Thục Ý ra, song lại phát hiện Lâm Thục Ý biểu tình hiểu rõ nhìn hắn, một mặt không cần giải thích tôi đều hiểu hết.

Thẩm Phục

“…….”

Hắn nói hắn chính là không muốn Lâm Thục Ý nhìn thấy thân thể của người đàn ông khác thôi, liệu có người tin không?

Cô Chu làm xong bữa sáng, từ nhà bếp bưng ra ba đĩa trứng ốp la, lại phát hiện người ngồi bên ngoài thần sắc khác nhau, không khỏi có chút kỳ quái.

Chu Thẩm??

Thẩm Phục...

Trần Phóng??

Lâm Thục Ý!!

Hết chương 46.
Bình Luận (0)
Comment