Tiểu Lưu rốt cục xác định một chuyện, anh trai Lâm Thục Ý có thù với hắn, mức độ thù oán tăng cao hay không là do khoảng cách của hắn và Lâm Thục Ý, nếu như hắn quá gần Lâm Thục Ý, mức độ thù oán của người kia sẽ tăng mạnh, sau đó sẽ bắt đầu công kích hắn, khiến hắn tử thương khốc liệt.
Đối với cái kết quả này, Tiểu Lưu lệ rơi đầy mặt. Giờ thì hắn mới biết được người kia thì ra là một tên yêu quý em trai quá mức a!
Vì vậy Lâm Thục Ý hậu tri hậu giác phát hiện:
“Tại sao kiến trúc sư gần đây lại trốn tránh tôi?”
Thẩm Phục hai tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên,
"Không thể nào, hẳn là gần cậu ta bận việc."
Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn xem Thẩm Phục, luôn cảm thấy việc này cùng hắn tựa hồ không tránh khỏi có quan hệ.
Bất quá Lâm Thục Ý cũng không để ý lắm, bởi vì chuyện nên làm cũng đã làm gần xong rồi, coi như là tiểu Lưu cố ý trốn tránh cậu, cũng không sao cả.
Bảo Thẩm Phục đi mua đồ vật, quả thực đều là hàng hiệu danh tiếng, giá cả cũng không đắt vô cùng, ngược lại chính là rất có lời.
Mua về cùng ngày, liền lập tức bố trí, nhà bếp cũng thu thập không sai biệt lắm, còn dư lại cái gì, Lâm Thục Ý liền bảo Thẩm Phục cùng đi mua đồ trang trí phòng ăn.
Trong thành phố có một chỗ bán đồ nội thất trang trí rất lớn, nếu muốn mua thì ở nơi đó có giá cả phải chăng nhất.
Lâm Thục Ý dự định sẽ đi tới đó, nhưng Thẩm Phục lại thần thần, bí bí, nói không đi chỗ đó, hắn có nơi tốt hơn, đồ vật bên trong đẹp mắt, giá cả lại tốt, Lâm Thục Ý bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn là đi theo.
Theo lẽ thường vẫn là Thẩm Phục lái xe, Lâm Thục Ý kỳ thực đối cái này vẫn luôn rất có hứng thú, bất quá lại bận quá không có thời gian để học, Thẩm Phục vẫn luôn chuẩn bị tinh thần dạy cậu, nhưng Lâm Thục Ý thật sự là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, nói không lấy được bằng lái, kiên quyết không lên xe, tuyệt đối không làm sát thủ đường cái, với lại ở phố Triều Dương không có chỗ trống để Thẩm Phục dạy cậu lái xe, cho nên chuyện này vẫn là để sau.
Thẩm Phục lái xe đến trong thành phố, nhưng không phải chỗ bán đồ trang trí nội thất lớn kia, mà đi một đường khác không nổi mắt, ở đường này cũng không có mấy nhà mở cửa hàng, đa phần đều là khu dân cư.
Lâm Thục Ý bụng đầy nghi hoặc, nhưng không đợi cậu thắc mắc, xe Thẩm Phục đã ngừng, cười híp mắt chỉ vào một nhà bên cạnh không phải cửa hàng.
"Chính là chỗ này, vào xem một chút đi."
Lâm Thục Ý ở trong lòng làm tư tưởng công tác nửa ngày, xác định Thẩm Phục hẳn là sẽ không đùa giỡn cậu, sau đó cũng xuống xe, đi vào nhà.
Không chỉ có bên ngoài không có gì đặc biệt, bên trong cũng không có gì đặc biệt, trên tường treo mấy chữ thoạt những không có gì đẹp mắt, bất quá đồ vật cậu muốn mua lại chứ thấy đâu.
Có một đứa bé trai, tám chín tuổi, vén rèm cửa lên đi ra, ngẩng đầu lên xem Lâm Thục Ý.
"Anh trai, anh muốn cái gì?"
Lâm Thục Ý không nói ra được, cậu mặc dù biết mình cần phải mua cái gì, nhưng bây giờ ngay cả đồ vật cũng không thấy, cậu làm sao nói được muốn mua cái gì, huống chi nơi này thoạt nhìn không giống chỗ bán đồ vật.
"Em cũng đừng coi khinh nơi này."
Thẩm Phục không biết cái gì, thời điểm mở cửa xe đi xuống, đứng sau lưng Lâm Thục Ý, lúc nói chuyện còn hơi cúi đầu, nhiệt khí còn phả vào lỗ tai của Lâm Thục, khiến cậu hơi ngứa, Lâm Thục Ý xoay qua chỗ khác hận hận hai mắt trừng hắn.
Thẩm Phục không thèm để ý tiếp tục nói
"Nơi này chính là nơi làm ra không ít thứ tốt."
Sau đó quay người nhìn cậu bé
"Cam, mau nói với ông nội, bọn anh tới rồi.”
Cậu nhóc kia là gọi là Cảm, vừa nhìn Thẩm Phục đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhào tới lồng ngực Thẩm Phục, Thẩm Phục xoa xoa đầu cậu bé, vừa ôm vừa hôn cậu bé trong lồng ngực hắn.
"Chú Thẩm đã lâu không đến rồi, ông nội ở phía trên chờ chú đấy."
Cậu nhóc lôi Thẩm Phục lên lầu, sau đó Thẩm Phục cũng kéo Lâm Thục Ý.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng anh đi lên xem một chút, đồ vật em muốn mua đều ở lầu hai. "
“Anh trai này là bằng hữu của chú ạ?”
Cậu bé quay đầu lại dò hỏi nhìn Thẩm Phục lại đánh giá Lâm Thục Ý một chút
Thẩm Phục
“….”
Một người thì gọi anh trai, một người lại gọi chú, bối phận thật khác xa.
Thẩm Phục trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thời điểm nghe cậu bé nói cũng gật đầu, chú thì chú đi, tuy rằng rất lớn tuổi, bất quá cũng may mặt hắn còn trẻ, Thẩm Phục không biết xấu hổ nghĩ.
Lâm Thục Ý lúc này mới cùng đi lên lầu, kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, toàn bộ lầu hai lại là một phòng lớn, không ngăn cách như lầu một, ngoại trừ mấy cây cột ra thì không có đồ nội thất, nhưng không có đồ nội thất, bàn lại có thật nhiều, mặt trên là đồ vật có phong cách phóng khoáng, độc nhất vô nhị, món nhỏ để lên bàn, món lớn thì trực tiếp để dưới đất, mới nhìn giống như thị trường hàng hoá lung từng lộn xộn.
Cam vừa đi lên, đã bắt đầu kêu to
"Ông nội, ông nội, chú Thẩm mang theo khách tới mua đồ.”
Bên trong góc truyền đến một tiếng âm thành trung khí mười phần nói
"Biết là có khách rồi, cháu không cần không có quy củ như thế!”
Cam le lưỡi một cái, hướng bên trong góc chạy đi.
Thẩm Phục cũng cùng hướng bên kia đi tới, bị Lâm Thục Ý kéo lại.
Thẩm Phục quay đầu lại nhìn cậu, thấy Lâm Thục Ý trên mặt hơi nghi hoặc một chút, liền giải thích.
“Em muốn làm đồ vật đặc thù đúng không, nếu là vật độc nhất vô nhị, nơi này đại khái cũng có”
Sau đó vừa cười vừa sờ sờ mặt Lâm Thục Ý, khóe miệng cong cong
"Đừng sợ, anh sẽ không bán đứng em, đâu ~ "
Lâm Thục Ý
“.....”
"Đến rồi, còn ở nơi đó thì thầm cái gì đấy, còn không nhanh chóng lại đây!"
Thẩm Phục kéo Lâm Thục Ý, một bên cười một bên hướng bên kia đi.
"Đến đây, lão tiên sinh gấp cái gì chứ"
Một ông lão râu tóc bạc trắng, đứng ở trong góc nhỏ, tuổi nhìn cũng không nhỏ, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, phấn chấn cầm trên tay một cây bút lông, rồng bay phượng múa vẽ vài nét trên giấy trắng.
Lâm Thục Ý nghĩ ở phía dưới lúc đi ngang qua thấy những chữ kia, chắc chắn là do ông lão này viết.
Hai người đi tới trước mặt, lão gia tử cũng không có ngẩng đầu lên nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Mãi cho chữ trên giấy cuối cùng một bút viết xong, mới vừa đỡ ống tay áo đem bút để xuống, ngẩng đầu lên quan sát một chút Lâm Thục Ý, sau đó đưa mắt đến trên người Thẩm Phục.
"Đã lâu không đến rồi, hôm nay tới muốn cái gì?"
Thẩm Phục kéo tay Lâm Thục Ý, đẩy cậu về phía trước đi một bước
"Hôm nay người muốn mua đồ không phải cháu mà là cậu ấy.”
"Ồ?"
Lão gia tử lúc này mới tỉ mỉ liền quan sát Lâm Thục Ý một lần, sau đó khoát tay chặn lại
"Vậy thì tự chọn đồ đi."
Thẩm Phục nở nụ cười,
"Lão gia tử ông tiếp tục viết, chọn xong cháu tới tính tiền cho ông."
Sau đó lôi kéo Lâm Thục Ý đến đại sảnh tìm đồ.
Tiệm cơm Tây Tần trang trí theo phong cách cổ điển, đồ vật lựa chọn không chỉ muốn bổ sung lẫn nhau, còn muốn trở nên đẹp mắt hấp dẫn, cậu xưa nay cũng không cảm thấy mở tiệm cơm nên đơn giản, ngược lại cậu lại thấy hương vị thức ăn tuy trọng yếu, nhưng quang cảnh cũng rất quan trọng.
Cho nên Lâm Thục Ý mới có thể nghĩ đem tiệm cơm Tây Tần làm thành một nhà hàng gia đình có đặc sắc riêng biệt.
Vì vậy đồ nội thất cũng rất quan trọng.
Đồ vật bên trong từ lớn đến nhỏ phạm vi đều rất rộng, có khí cụ hình thức cổ điển kim ngân, có gốm sứ hoa văn kỳ lạ, còn có các loại con vật nhỏ cổ quái, Lâm Thục Ý liếc mắt liền nhìn trúng rất nhiều thứ.
Ví dụ như cái lọ hoa thô to, bụng bự,cao bằng nửa người bên trên điểm xuyết vài đoá hoa mai Lâm Thục Ý nghĩ bên trong sẽ cắm một cành trúc, đặt ở trước cửa phòng nhỏ lầu hai đặc biệt thuận mắt.
Còn có con ngựa lông đen làm bằng gốm kia, xem bộ dạng ngựa vươn cao người hí dài, đặt tại quầy thu tiền ở lầu một rất được.
Còn có mấy món trang trí nhỏ, đèn vàng, đĩa bạc, bộ dạng cổ điển, đặt ở trong mỗi phòng ăn, cũng đặc biệt thu hút.
Lâm Thục Ý vừa đi vừa chỉ, ngạc nhiên không thôi, chỉ cảm thấy Thẩm Phục thực sự là tìm được chỗ tốt, nơi này mỗi một thứ, đều thích hợp với tiệm cơm Tây Tần.
Thẩm Phục cười híp mắt theo ở phía sau đem Lâm Thục Ý, nhớ kỹ các vật, chờ sau đó thông báo người đến lấy.
"Tại sao mỗi một cái đều không giống nhau?"
Ngoại trừ một đôi cá biệt, các vật khác đều không giống nhau.
Thẩm Phục cười chỉ chỉ bên trong góc chỗ lão gia kia đứng nở nụ cười.
"Bởi vì những đồ này đều là lão gia tử chính mình làm."
Lần này Lâm Thục Ý đều đối với lão gia tử nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nơi này bày nhiều đồ sứ như vậy, đều là lão gia tử tự mình làm? Hơn nữa Thẩm Phục dường như có quen ông ấy
"Chọn xong rồi?"
Lão gia tử đột nhiên lên tiếng, nhìn một chút đồ vật Lâm Thục Ý chọn, gật gật đầu, không sai biệt lắm, ngược lại những thứ đồ này, nhiều hơn một chút thiếu đi một ít cũng cũng không được, bất quá dùng để trang trí, những thứ kia lại đẹp mắt như vậy, liền bất tri bất giác chọn rất nhiều.
Thẩm Phục nhìn về phía Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý gật gật đầu, Thẩm Phục liền hướng lão gia tử gọi.
"Chọn xong rồi ạ"
"Chọn xong liền đến trả tiền."
Bé Cam híp mắt cười, thay ông nội đem lời còn lại nói xong.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cùng đi qua, lão gia tử cũng không thèm nhìn tới số lượng Lâm Thục Ý chọn.
Đưa ba ngón tay cái.
Thẩm Phục nheo mắt lại, nửa ngày, nở nụ cười
"Lão gia tử, ông không phải cố ý chứ?"
Lâm Thục Ý cũng không biết lão gia tử duỗi ra ba cái ngón tay biểu thị bao nhiêu tiền, xem Thẩm Phục, Thẩm Phục cũng không có muốn nói, Lâm Thục Ý liền dự định chính mình mở miệng hỏi.
Ai biết lão gia tử liếc cậu một cái, lên tiếng
"Đề cho ông vài chữ trên mặt giấy, những thứ này ông sẽ cho các cháu.”
Lâm Thục Ý trợn mắt lên, không rõ vì sao.
Thẩm Phục lại nhìn ra rồi, lão già là đang cố ý làm khó dễ Lâm Thục Ý, sau đó tiến tới nghĩ đến sự tình Thẩm lão gia tử đã nói với hắn, chẳng lẽ lại là sự thật, vậy thì cũng thật là chính mình bất cẩn rồi.
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
"Tặng không cháu cũng không dám nhận, lão gia tử vẫn là lấy tiền đi, bao nhiêu tiền ạ?"
Thẩm Phục che mặt, cuối cùng thở dài.
"Lão gia tử, thay mặt cháu đổi đề tài được không ạ?!”
Lão gia tử trừng hai mắt liếc Thẩm Phục một cái, không nói.
Lâm Thục Ý coi như là trì độn cũng nhìn ra lão gia tử là muốn làm khó dễ cậu, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng... Như trước trực giác chuyện này có liên quan với. Thẩm Phục
Lâm Thục Ý nhìn bút lông trong tay lão gia tử.
Thẩm Phục còn tưởng rằng ông là đang làm khó dễ, liền đưa tay đem Lâm Thục Ý kéo ra phía sau, sau đó cùng lão gia tử nói.
"Lão gia tử, ông nội cháu nói với cháu lời nói không phải là thật sao, cần gì phải làm khó cậu ấy, có chút không thỏa đáng đi."
Sau đó đem thẻ móc ra, dặn dò bé Cam đi lấy máy quét.
"Lão gia tử nói xong rồi cái giá này cũng không thể đổi ý."
Lão gia tử cùng Lâm Thục Ý đồng thời trợn mắt lên, Lâm Thục Ý từ sau lưng Thẩm Phục chui đầu ra.
"Rất nhiều tiền đúng không, nếu không tôi không lấy nữa.”
Cũng không phải không thể không cần, tuy rằng yêu thích, nhưng nhìn lão gia tử làm khó dễ Thẩm Phục, trong lòng cậu liền là lạ, huống chi tựa hồ lão gia tử cùng Thẩm Phục có nhận thức.
Thẩm Phục lại không muốn như vậy, cũng không phải có bao nhiêu không nỡ những thứ đồ này, cũng có thể tới nơi khác mua, trọng điểm là hắn đem Lâm Thục Ý mang tới nơi này, không ngờ lại làm cho Lâm Thục Ý bị làm khó dễ, hắn tự nhiên không muốn.
Lão gia tử mặt không thay đổi nhìn hai người bọn họ, chính là không nói lời nào, bé Cam ngồi ở một bên, nhìn Thẩm Phục cũng có chút nóng nảy, hiển nhiên là không biết tại sao ông nội đột nhiên đối với chú Thẩm như thế.
Mắt thấy Thẩm Phục phải trả tiền, Lâm Thục Ý cuối cùng từ phía sau Thẩm Phục, đưa tay ra cầm lên bút lông nắm ở trong tay, sau đó nhấc lên đôi mắt đen kịt xem lão gia tử.
"Có phải chỉ cần đề tự liền tặng không cho chúng tôi không?"
Lão gia tử hơi híp mắt lại, không giận tự uy.
"Chỉ cần ông thấy hài lòng, tự nhiên tặng không."
Lâm Thục Ý đem bút chấm chút mực, sau đó đem mặt quạt cầm tới, mặt trên vẽ ra mấy toà núi, một loan xuân thủy, cũng không phải cảnh họa có ý nghĩa gì, nếu như nói muốn đề từ đối với cậu ngược lại là đơn giản, nhưng chỉ sợ không làm ông ta thoả mãn, bởi vì vốn là cố ý làm khó dễ, cậu làm sao có tâm trí nghĩ ra đề tài gì.
Lâm Thục Ý mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó đem mặt quạt đè lại, hạ bút viết.
Chữ viết như rồng bay phượng múa, leng keng mạnh mẽ, làm liền một mạch.
Cuối cùng dấu móc câu vừa thu lại, bút thả xuống, đem mặt quạt đưa cho lão gia tử.
Lâm Thục Ý ôm lấy khóe miệng cười có chút lạnh sưu sưu, nói
"Lão gia tử từ từ xem, đồ vật ta cũng không cần, Thẩm Phục chúng ta đi."
Thẩm Phục cách khá xa, bóng lưng Lâm Thục Ý liền chặn lại, cho nên cũng không biết Lâm Thục Ý viết cái gì, thấy bộ dáng này của cậu còn tưởng rằng là viết không tốt, lúc này đồ vật cũng không đoái hoài tới, liền đi ra cùng Lâm Thục Ý chuẩn bị an ủi cậu.
Ai biết hai người mới vừa đi được hai bước, lão gia tử liền ở phía sau bắt đầu cười lớn.
Sau đó nói.
“Đồ vật hai đứa mới vừa chọn, đem đi đi, ông một cái cũng không muốn.”
Lâm Thục Ý vẫn không quay đầu lại, ngược lại là Thẩm Phục sợ ngây người, hắn thực sự là muốn nhìn một chút Lâm Thục Ý viết cái gì!
Lão gia tử không ngờ lại chọc Lâm Thục Ý sinh khí, càng cười lớn tiếng hơn.
"Tính ra, Thẩm Phục còn phải gọi ông một tiếng ông nội, là lỗi của ông, với hai cháu tính toán quá chi li, mong hai đứa bỏ qua cho.”
Lâm Thục Ý lúc này mới dừng lại, quay người nhìn lão gia tử, cuối cùng cúi người xuống.
"Là cháu mất lễ nghi mới phải."
Lão gia tử nheo mắt lại, gặp biến không sợ hãi thong dong rộng lượng đúng mực, đúng là mầm mống tốt.
"Đây là lễ vật của ông,cháu dù sao cũng nên nhận đi?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Cảm tạ ông, bất quá cháu không thể nhận."
Lão gia tử nhíu mày một cái, bất quá cuối cùng vẫn là triển khai, nở nụ cười.
"Được, không nhận không, vẫn là bỏ tiền ra mua được chưa."
Sau đó nhìn về phía Thẩm Phục.
"Còn không đem thẻ ra, quẹt!"
Chỉ là cuối cùng nhiều đồ như vậy gộp lại, lão gia tử cũng chỉ nhận ba trăm, cũng giống như tặng đồ vậy, phải biết mới bắt đầu lão gia tử cùng Thẩm Phục muốn chính là giá trên trời, đồng thời nếu dựa theo giá trị thực tính, so với giá trên trời kia cũng không thiếu bao nhiêu.
Về phần Thẩm Phục tò mò muốn chết rốt cục chữ đề trên quạt kia là gì, đến cuối vẫn không nhìn thấy, cũng chỉ có thể hỏi Lâm Thục Ý viết cái gì.
"Em đề cái gì bên trong quạt vậy?”
Có thể làm cho Văn lão gia tử thoả mãn, cũng coi như là tương đối lợi hại.
Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu liếc hắn một cái.
"Trước tiên nói một chút về quan hệ của anh với lão gia tử kia đi.”
Đang yên đang lành lão gia tử lại làm khó dễ cậu?
Thẩm Phục sắc mặt lập tức có chút lúng túng, sau đó bắt đầu nói rõ ràng từng chút một.
"Kỳ thực người này là bạn tri kỷ của ông nội anh, yêu thích làm đồ cổ đồ sứ các loại, cảm giác em cũng sẽ thích, liền mang em tới thôi."
Lâm Thục Ý một bên nghe một bên nhìn Thẩm Phục, ra hiệu hắn tiếp tục.
“Thật ra, ông ấy còn có cháu gái nhỏ hơn anh vài tuổi, hiện tại đang ở nước Mỹ, quãng thời gian trước ông nội anh nói muốn đem cô cháu gái đó giới thiệu cho anh, anh cho là ông nói đùa không nghĩ là thật.”
Cho nên nói hiện tại, bộ dạng Thẩm Phục mới lúng túng, hắn không nghĩ là thật, lão gia tử người ta lại tưởng thật, tuy rằng sự tình cuối cùng giải quyết, nhưng có thể khiến lão gia tử kia không vừa lòng.
Lâm Thục Ý vẫn là mím môi môi không nói lời nào, Thẩm Phục khởi điểm còn tưởng rằng Lâm Thục Ý đang tức giận, cuối cùng chăm chú nhìn thêm, nở nụ cười, đưa tay đem Lâm Thục Ý kéo lại, lông mày đều nhếch lên
"Em ghen?!!"
Lâm Thục Ý trừng hắn, thế nhưng thẳng thắn mà nói, nghe đến Thẩm Phục nói như vậy, cậu thật là có chút xíu không cao hứng.
Không biết đến cùng chỗ nào không cao hứng, ngược lại chính là không cao hứng.
Thẩm Phục cười đôi mắt cong lên đến, nhìn Lâm Thục Ý khẽ mím môi môi, hận không thể đem cậu ấn vào trong lồng ngực, nhưng đáng tiếc hiện tại trước mặt xe đến người đi, nếu hắn thật sự làm như vậy Lâm Thục Ý nói không chắc sẽ làm thịt hắn.
"Đúng rồi, em bây giờ nên nói cho anh, em viết cái gì trên mặt quạt đi?”
Lâm Thục Ý híp híp mắt,
"Muốn biết? Không nói cho anh."
Thẩm Phục
“….”
Nói cẩn thận trao đổi đâu? Người với người cơ bản nhất tín nhiệm đâu? Hắn thế nào cảm giác chính mình nhặt được báu vật, đồng thời cảm thấy người này dường như càng ngày càng phúc hắc vậy!
Hai người bọn họ đi xa, Văn lão gia tử mới lại đem quạt lấy ra nhìn qua, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại đô đô vang lên hai tiếng, Thẩm lão gia tử mới nhận
"Trở về rồi?"
"Không có, ông đoán xem tôi ngày hôm nay gặp ai?"
Thẩm lão gia tử không hiểu,
"Gặp ai? Ông không nói tôi làm sao biết?"
“Cháu dâu ông!"
Thẩm lão gia tử lúc đầu chưa kịp phản ứng, chờ đến khi phản ứng lại cháu dâu là chỉ ai, âm thanh đều cao mấy độ,
"Ông gặp đứa bé kia?"
Văn lão gia tử gật gật đầu, sau đó mới phản ứng được Thẩm lão gia tử không nhìn thấy, liền vừa hừ một tiếng.
"Thế nào? Thế nào? Trưởng thành tốt lắm đúng không? Tôi liếc mắt một cái cảm thấy được đứa bé này mặt mũi lớn lên rất đẹp trai, là một đứa bé tốt.”
Nghe vậy, Văn lão gia tử khinh thường hừ một tiếng.
"Tôi mới không tin mê tín này đó, bất quá cậu nhóc này đúng là không tệ, ông còn chưa biết đề quạt, người ta lại biết hơn nữa còn làm rất tốt.”
Thẩm lão gia tử mở to hai mắt.
"Đề chữ gì, đề chữ gì, mau đọc cho tôi xem xem.”
Văn lão gia tử đem mặt quạt tỏa ra, đem thơ phía trên đọc.
"Người đương thời chớ ở bên trong cái ao nhỏ, thiển nơi không ngại có ngọa long ""Này là đang bảo chúng ta không nên nhìn thấp nó đây."
Văn lão gia tử cười cười,
"Đúng mực, làm khó dễ cậu ấy cũng không thù dai, là một mầm mống tốt."
Thẩm lão gia tử trợn mắt lên.
"Ông làm khó dễ nó?! Làm sao làm khó dễ nó?!"
Văn lão gia tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng
"Này còn không phải là tại mấy người, các người từng người một làm đau lòng đứa cháu bảo bối của tôi.”
Thẩm lão gia tử ngượng ngùng, cảm thấy có chút không thể mất mặt mũi, còn nói.
“Không phải tôi cũng đau lòng Tiểu Phục hay sao?”
"Cũng đúng!"
Văn lão gia tử liền hừ lạnh một tiếng, không nói.
"Đúng rồi, cháu dâu ông ra mắt tôi, tôi đã tặng nó mấy triệu đấy, đợi đến khi cháu gái tôi kết hôn, ông tự mình làm đi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Thẩm lão gia tử.
“…..”
Được rồi, trọng điểm đều ở đây.
Nên giao phó đều giao phó xong, hai người cùng nhau về nhà, đồ vật mua ở chỗ lão gia tử không bao lâu sẽ đưa tới, thời điểm đó bày vào là xong rồi.
Hai người cũng không về nhà, mà là trực tiếp đi đến chỗ của Lão Dương Đầu, Lão Dương Đầu đang cùng bà nội Tiểu Uyển và Tiểu Uyển ba người đánh bài, ước chừng là vận may không tốt, thua thảm, dán đầy một đầu toàn là giấy, bất quá không có nửa điểm không vui, ngược lại rất cao hứng, còn cười đến vui vẻ.
Lâm Thục Ý đứng ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ông nội, cùng bà nội Tiểu Uyển gần đây ở chung hơi nhiều.
Trong lòng cậu có loại trực giác là lạ, cảm thấy ước chừng sẽ thành sự thật, nhưng nếu thành sự thật, Lâm Thục Ý cảm thấy được cũng tốt vô cùng.
Thấy hai người bọn họ lại đây, liền hỏi có ăn cơm hay chưa, Thẩm Phục lắc đầu nói chưa ăn, Lão Dương Đầu từ trong phòng bếp bưng ra hai bát thịt dê sủi cảo.
"Bây giờ khí trời lạnh, ăn chút thịt dê, đại bổ."
Thịt dê thơm ngon, cũng không có vị tanh nồng, băm nhỏ hành tây cùng gừng, thêm vào các đồ gia vị, để trong vỏ sủi cảo tạo thành hình nguyên bảo nho nhỏ, nhìn là muốn ăn, phối hợp với mỡ ớt chua của lão Trần, chua cay khai vị, còn không tanh mùi vị tuyệt hảo.
Đợi đến cơm nước xong, những đồ vật mua cũng đến.
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ đều đến xem, thấy Lâm Thục Ý mua được những thứ đồ này đều kinh ngạc không thôi.
"Tiểu Ý, cháu mua những thứ này bao nhiêu tiền?”
"Ba trăm ạ."
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy giá tiền này thật không đúng lắm, nhưng bọn họ cũng không hiểu, cho nên đến cùng giá trị nhiều ít cũng không nói được, ngược lại là Tiểu Uyển nhìn những thứ đó trợn mắt lên.
Lần trước cô đi đến nhà bạn học liền thấy một cái lọ hoa giống của Lâm Thục Ý nghe nói là có người đi cửa sau đưa, mười mấy vạn lận, nếu như những thứ này đều là thật...
Vậy giá trị bao nhiêu tiền!
Cuối cùng Tiểu Uyển chỉ có thể thôi miên chính mình, chỉ tốn ba trăm đồng tiền không thể nào là thật.
Nhưng là ba trăm đồng tiền, thật có thể mua nhiều như vậy? Tiểu Uyển liền không tự chủ đem tầm mắt chuyển đến trên người Thẩm Phục.
Tại sao cô luôn cảm thấy, chuyện này liên quan đến Thẩm Phục.
Thẩm Phục
“…”
Thật không liên quan cầu buông tha!
Hết chương 56.