Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 62

Cơm nước xong, Thẩm lão gia tử cùng Thẩm Phục hai người tiến vào phòng ngủ của Lâm Thục Ý, hai người ở bên trong nói một lúc lâu, thời điểm đi ra, trên mặt Thẩm Phục đều viết “tôi cao hứng, tôi đang rất cao hứng.”

Lâm Thục Ý tò mò một chút, thế nhưng chuyện này thứ nhất cùng cậu có liên quan, thứ hai cũng không thể tránh khỏi quan hệ với Thẩm Phục, nếu không hỏi thì sẽ cảm thấy có lỗi với biểu tình cao hứng của hắn.

Bất quá Thẩm lão gia tử nói ông phải đi, Lâm Thục Ý cũng chỉ có thể trước tiên đem hiếu kỳ giữ trở lại, tiễn Thẩm lão gia tử ra cửa.

Phòng Lâm Thục Ý thật sự quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ chính, giường còn bé đến đáng thương.

Cho nên căn bản không thể lưu Thẩm lão gia tử ở lại đây ngược lại nhà Lão Dương Đầu, nơi đó là có thể ở. Thẩm lão gia tử nghe nói Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu có quan hệ, lại cảm thấy chính mình đến đây quá vội vã, chưa đi thăm hỏi Lão Dương Đầu được, đặc biệt nghe Thẩm Phục nói hai người bọn họ có quan hệ thân thích, liền hận chỉ muốn nhéo lỗ tai Thẩm Phục một cái, nói chờ lần sau sẽ đến bái phỏng cẩn thận.

Vì vậy hai người liền nhìn Thẩm lão gia tử lên xe, đèn xe cũng đã bật lên, cửa sổ xe lại hạ xuống, Thẩm lão gia tử hướng Thẩm Phục vẫy tay, Thẩm Phục nhanh chân đi lên phía trước.

Thẩm lão gia tử nhìn một chút Lâm Thục Ý, khuôn mặt muốn nói lại thôi.

Thẩm Phục cao hứng, cho nên cũng không hề để ý sắc mặt của Thẩm lão gia tử nói,

"Ông nội còn có chuyện gì?"

Thẩm lão gia tử suy nghĩ một chút, cảm thấy được vẫn cần phải nói ra

"Giường nhỏ như vậy, hai đứa ngủ làm sao?!”

Nói xong cũng không quay lại nhìn Thẩm Phục.

Xe kêu lên một tiếng rồi đi mất, Thẩm Phục mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Giường quá nhỏ? Lão gia tử vẫn cho là hắn cùng Lâm Thục Ý ngủ chung? Ngủ chung sao?

Thẩm Phục giơ tay che mặt, đối với ý nghĩ của ông nội biểu thị không đành lòng nhìn thẳng.

Kỳ thực Thẩm lão gia tử cũng rất oan ức, dù sao ai có thể nghĩ tới tiểu thiếu gia Thẩm gia, giường lớn mềm mại lại không ngủ, cư nhiên lại chạy đến ghế sô pha ngủ, thậm chí còn ngủ đến nghiện.

Nhưng kỳ thực Thẩm Phục cũng không phải ngủ trên ghế sô pha nghiện, chỉ là tạm thời không bò lên giường của Lâm Thục Ý, mới phải ra hạ sách này.

Lâm Thục Ý không biết Thẩm lão gia tử nói cái gì, nhưng Thẩm Phục một mặt biểu tìng quỷ dị, thật sự là làm cho cậu lưu ý, hơn nữa Thẩm lão gia mới vừa nãy cùng Thẩm Phục nói gì đó, Lâm Thục Ý nghĩ mình phải cùng Thẩm Phục đàm luận.

Thẩm Phục đi tới bên người Lâm Thục Ý theo thói quen ôm vai cậu.

Lâm Thục Ý nửa điểm không thèm để ý tùy ý để hắn ôm vai, đi vào phòng ở, sau đó mở miệng hỏi.

"Ông Thẩm đã nói gì với anh? Sao anh cao hứng như thế?"

Thẩm Phục cười híp mắt,

"Hả? Rất rõ ràng sao?"

Lâm Thục Ý lườm một cái, đâu chỉ rõ ràng, miệng đều sắp muốn ngoác đến mang tai rồi kia kìa.

Thẩm Phục cười nhẹ đưa tay ngắt mặt Lâm Thục Ý một cái, sờ một chút liền cảm giác hài lòng, sau đó liền giữ nguyên như vậy, không nghĩ buông tay nới lỏng, trả lời nghi vấn của Lâm Thục Ý nói.

“Sao lại gọi là ông Thẩm, phải gọi là ông nội chứ.”

Lâm Thục Ý sững sờ, có chút không được tự nhiên.

Lúc đó quyết định cùng Thẩm Phục cùng đi xem Thẩm lão gia tử, cậu cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao khi đó giữa bọn họ vấn đề lớn nhất không phải là đối phương, mà là quyết định Thẩm lão gia tử, nhưng bây giờ về phía Thẩm lão gia tử đã hoàn toàn không cần phải lo lắng nữa, quay mắt về phía Thẩm Phục cậu mới hậu tri hậu giác biệt nữu lên.

Lâm Thục Ý vung bàn tay đang ở trên mặt cậu chà đáp xuống.

"Không nói thì tôi đi ngủ."

Sau đó bị lại Thẩm Phục ôm chặt lấy, đè xuống ghế sô pha

Lâm Thục Ý thoáng kinh hoảng, biểu tình của cậu khiến Thẩm Phục hài lòng, Thẩm Phục cười nhẹ khoang ngực rung động, nói.

"Nói thì nói, anh hiện tại sẽ nói cho em nghe.”

Lâm Thục Ý chỉ muốn nói, người này nói thì nói nhưng nhất định phải dùng tư thế này sao?

Thế nhưng Thẩm Phục hiển nhiên rất yêu thích tư thế này, một bên đùa bỡn mái tóc hơi dài của Lâm Thục Ý, một bên không yên lòng nói.

"Ông nội nói đều là thật."

"Ông nói ngày kia tổ chức buổi họp báo, sau đó công khai ang là người đồng tính luyến ái, đồng thời đồng ý để chúng ta kết hôn."

Những câu nói này Lâm Thục Ý lúc trước đã nghe Thẩm lão gia tử nói, bất quá bây giờ từ miệng Thẩm Phục lặp lại lần nữa, cảm giác nghe tới lại đặc biệt không giống nhau.

Nhưng là...

Cậu là ngày hôm nay mới đồng ý Thẩm Phục tỏ tình không sai đi.

Vì vậy Lâm Thục Ý ngừng lại, tay Thẩm Phục vẫn ở trên mặt cậu liên tục làm loạn, đưa tay đẩy Thẩm Phục một cái.

“Anh trước tiên ngồi lên, tôi có lời muốn nói với anh.”

Đừng tưởng rằng cậu không biết Thẩm Phục đang có ý đồ gì, cậu tuy rằng chưa từng động tình với bất kỳ người nào, nhưng phản ứng sinh lý tối thiểu của đàn ông cậu vẫn hiểu được không? Nhất là cái phần đang cứng lên phía dưới của người nào đó.

Thẩm Phục bất động, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Thục Ý, tình dục bên trong không cần nói cũng biết.

Hắn phát thệ, hắn vừa mới bắt đầu thật sự cũng không muốn làm cái gì, thế nhưng... Khoảng cách gần quá khiến hắn có phản ứng và vân vân thực sự là bất ngờ, hơn nữa hắn chưa bao giờ nghĩ cách quần áo ôm không hề làm gì, chỉ ôm nhau như vậy liền cứng rồi.

Thẩm Phục cảm thấy được không có kinh nghiệm thật sự là kiện rất tồi tệ sự tình.

Bàn tay dán của hắn dán vào người cậu càng ngày càng nóng, Lâm Thục Ý trực giác nghĩ nếu tiếp tục như vậy sẽ hỏng mất, tuy rằng cậu cũng không ngại cùng Thẩm Phục phát sinh gì đó, nhưng không phải là hiện tại, bởi vì việc gì đó bước đi cụ thể thế nào cậu thật sự không biết phải làm sao.

Vì vậy Lâm Thục Ý nhìn đôi mắt Thẩm Phục, cổ họng nghẹn một cái nói rằng.

"Tôi muốn đi vệ sinh!”

Thẩm Phục

“….”

Người có ba việc gấp, hắn chỉ có thể nhịn.

Vì vậy hắn đứng dậy, sau đó kéo Lâm Thục Ý lên.

Lâm Thục Ý đứng lên lên sau đó, liền nói chuyện với hắn.

"Anh nói ông nội đồng ý để chúng ta kết hôn đúng không?"

Thẩm Phục không biết cậu muốn nói điều gì, vì vậy gật đầu.

Lâm Thục Ý lùi về sau một chút, rốt cục lùi đến cánh cửa.

"Cơ mà tôi vẫn chưa nói cho anh, ai đồng ý kết hôn với anh chứ?”

Sau đó quay người vào phòng, "Oành!" Đóng cửa, khóa cửa, làm liền một mạch.

Thẩm Phục đứng ở bên ngoài chống đỡ, phía dưới đã căng trướng lên, cả người cũng không tốt.

Lâm Thục Ý mang theo nụ cười âm thanh từ cửa phòng bên trong truyền tới,.

"Tôi nhưng là hôm nay mới đồng ý, quay người liền muốn kết hôn, cũng quá nhanh chóng!!"

Thẩm Phục

“…”

Quả nhiên, quan hệ xác định quá nhanh không phải việc tốt! Thế nhưng để một mình hắn ở bên ngoài chống đỡ túp lều nhỏ phía dưới, cũng thật là không nhân đạo?

Ở trọng phòng tắm đến hơn một giờ, Thẩm Phục buồn rầu đi ngủ.

Kỳ thực hắn không phải không thừa nhận, Lâm Thục Ý nói đúng, kết hôn, không phải là sự tình có thể qua loa, bọn họ còn rất nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên, chuyện của hai người họ, nhất định phải nói cho Lão Dương Đầu biết đến, thế nhưng Lão Dương Đầu không thể nào tiếp thu được, tin tưởng người khó chịu nhất chính là Lâm Thục Ý.

Cho nên chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ càng, mà buổi họp báo ngày kia đã tổ chức, thời gian của bọn họ chỉ có hai ngày, vì vậy chỉ có thể hướng Tiểu Uyển cầu viện.

Tiểu Uyển là người duy nhất biến quan hệ của hai người bọn họ.

Tiểu Uyển nghe bọn họ nói chuyện xong, sau cũng là trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Phục.

“Thời gian chỉ có một buổi tối, anh đến cùng làm cái gì?”

Làm sao nhanh chóng thuận lợi như vậy, còn thuận lợi đến mức muốn truyền tin chiêu cáo thiên hạ rồi!

Thẩm Phục cười không nói,

"Kỳ thực còn cần phải cám ơn em."

Tuy rằng hắn vẫn luôn biết đến Lâm Thục Ý đối với hắn có hảo cảm, chẳng hề bài xích, thế nhưng muốn cho Lâm Thục Ý chính mình phát hiện ra, chuyện này thật sự phải cảm tạ Tiểu Uyển, nếu không phải Tiểu Uyển, tầng cửa sổ giấy này cũng sẽ không nhanh như vậy chọc thủng.

Tuy rằng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng biết mình cũng có công hỗ trợ Tiểu Uyển cảm thấy được tin tức này quá tốt rồi, tuy rằng từ khi cô biết đến quan hệ của hai người bọn họ, đến tiếp thu quan hệ của hai người, thời gian cũng không lâu, nhưng từ thái độ của Thẩm Phục làm cho cô cảm thấy chuyện này căn bản không có gì ghê gớm, tình yêu chân thực quả thực không phân tuổi tác không phân giới tính, cô tin tưởng tình yêu

Cô đại khái cũng biết một chút bối cảnh của Thẩm Phục, cũng biết đồng tính luyến ái ở Thiên Triều không hề dễ dàng cỡ nào, nếu như Thẩm Phục nguyện ý vì Lâm Thục Ý hướng tất cả mọi người công khai, hai người bọn họ muốn cùng nhau, chuyện này cũng không phải là khó khăn để nói?

Liên quan tới sự tình thuyết phục mọi người, Tiểu Uyển biểu thị lời thề son sắt cô nhất định sẽ hỗ trợ, vì vậy trận này liền coi như Hồng Môn yến chuẩn bị bắt đầu.

Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu gọi điện thoại, nói là gọi ông cùng Tiểu Uyển cùng đi ăn cơm, địa điểm đã nói cho Tiểu Uyển, bảo Tiểu Uyển mang mọi người đến nơi.

Lão Dương Đầu ở bên kia cũng hơi nghi hoặc một chút, Lâm Thục Ý gọi ông đi ăn cơm hắn cũng có thể lý giải, nhưng vì cái gì còn muốn gọi Tiểu Uyển dẫn ông đi?

Song sau phát hiện không chỉ có ông, còn có bà nội Tiểu Uyển, ba mẹ Tiểu Uyển, tất cả mọi người đều có dáng vẻ nghi hoặc.

Tiểu Uyển là người duy nhất biết chuyện, thế nhưng ngậm chặt miệng, không quản bọn họ hỏi cái gì, một câu dư thừa cũng không chịu tiết lộ.

Việc này quan hệ đến anh Tiểu Ý bọn họ chuyện đại sự cả đời đó, cô làm sao có thể nói bậy, chỉ là hi vọng thời điểm mọi người biết không cần quá làm khó dễ, giận dữ hai người bọn họ là tốt rồi.

Nguyên bản Lâm Thục Ý muốn nói chuyện này ở tiệm cơm Tây Tần, thế nhưng Thẩm Phục cảm thấy tiệm cơm Tây Tần, là của Lâm Thục Ý chính mình, cũng có chút không lớn, hơn nữa Thẩm Phục còn có cái tâm tư nếu như ở bên ngoài, coi như Lão Dương Đầu không tiếp thu được, cũng sẽ vì mặt mũi sẽ không nói ra lời khó nghe, tuy rằng Lão Dương Đầu đối với Lâm Thục Ý vẫn luôn rất tốt, nhưng chuyện này đặt ở trên người người khác khả năng tất cả mọi người sẽ cảm thấy không có chuyện gì, nếu là đặt ở người thân e rằng? Phải cần có bao nhiêu dũng khí mới có thể thừa nhận đứa trẻ chính mình vẫn luôn chiếu cố, là người đồng tính luyến ái, hắn không phải cảm thấy Lão Dương Đầu sẽ nói ra những lời nói ác độc, mà càng là người thân cận, mỗi một câu nói của ông mới càng có thể đâm đau lòng người, hắn không muốn Lâm Thục Ý chịu đến bất kỳ oan ức nào dù chỉ một chút.

Thời điểm Lão Dương Đầu bọn họ đến nhà hàng, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đã đến.

Hai người ngồi cùng một chỗ, chính đang nói chuyện, thấy tất cả mọi người đến, liền vội vội vàng đứng lên.

Lão Dương Đầu hơi nghi hoặc một chút, trực giác nói cho hắn biết, Lâm Thục Ý nhất định muốn nói với ông chuyện lớn gì đó.

Nếu tinh tế nhìn, kì thực hai người chính là mặc áo tình nhân đều là áo lông cổ chữ V, chỉ có điều một cái màu xám, một cái màu lam nhạt

Lão Dương Đầu ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Thục Ý, nhìn Lâm Thục Ý rồi lại nhìn Thẩm Phục.

"Tiểu Ý, cháu có phải có lời muốn nói với ông không?”

Bà nội Tiểu Uyển cùng ba mẹ Tiểu Uyển đều nhìn về bọn họ, bà nội Tiểu Uyển giống như Lão Dương Đầu đều có nghi hoặc, ba mẹ Tiểu Uyển lại có một chút sáng tỏ.

Lâm Thục Ý cười cười,.

"Dạ, là có lời muốn cùng ông nội nói, bất quá ăn cơm trước đi, món ăn đều đã gọi rồi.”

Nếu như nói, nói không chắc ông Dương liền không ăn được.

Thẩm Phục vẫy tay, món ăn đã được gọi nối đua nhau, một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn ra.

Đều là món ăn phong phú, cá tôm tươi mới, thịt bò, một bàn thức ăn kiểu Trung quốc, sắc hương vị toàn bộ.

Thấy Lâm Thục Ý không chuẩn bị nói, Lão Dương Đầu mang theo nghi hoặc, bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước no nê, ba mẹ Tiểu Uyển đã biết Lâm Thục Ý muốn nói gì rồi, bởi vì một ăn bữa cơm, Thẩm Phục không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Thục Ý, còn cười tủm tỉm, mắt đầy ôn nhu.

Bọn họ tuổi không lớn lắm, lại có hành động như vậy, làm sao lại không thấy được.

Ngay cả bà nội Tiểu Uyển tâm lý cũng cảm thấy được không đúng.

Quả nhiên, chờ mọi người ăn xong, Lâm Thục Ý mới nặn nặn đầu ngón tay, cùng Thẩm Phục đứng lên.

Mặt hướng mọi người

"Cháu và Thẩm Phục cùng nhau!"

Lời này vừa mở miệng, chính là quả bom nặng cận, phát nổ Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển đều ngây ngẩn cả người.

Bà nội Tiểu Uyển coi như phát hiện được chút manh mối, cũng không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ như vậy nói trắng ra như vậy.

Lão Dương Đầu sửng sốt nửa ngày, sau đó nhíu mày, cũng không giống như trong tưởng tượng của Lâm Thục Ý bọn họ trong, nổi trận lôi đình, chỉ là buông đũa xuống.

"Tiểu Ý, lời này là cháu nói thật sao?!”

Lâm Thục Ý tâm lý có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là kiên định gật gật đầu.

Lão Dương Đầu thở dài.

"Mấy ngày trước kỳ thực có người nói với ông,ông còn không tin, tấm hình kia ông cảm thấy cũng không có gì, Tiểu Phục nó vẫn luôn quan hệ tốt với cháu, một tấm hình thôi cũng không biểu thị cái gì,bất quá ông cũng không nghĩ tới đây lại là sự thật.”

Lâm Thục Ý không nói lời nào, rửa tai lắng nghe, cậu biết Lão Dương Đầu muốn tỏ rõ thái độ của mình.

"Tiểu Phục là đứa trẻ tốt, nhưng hai đứa phải nghĩ kỹ, con đường sau này hai đứa đi sẽ rất khó khăn.Tiểu Ý từ sự kiện Tiếu Tiếu kia, sau đó ông vẫn luôn coi cháu là cháu trai ruột, ông biết cháu nói cho ông là tôn trọng ông, ông cũng biết các ngươi nếu chịu nói ra nhất định đã hạ quyết tâm. Nhưng ông trên thực tế là không đồng ý, hai đứa đều còn nhỏ, không biết chuyện như vậy một khi bị mọi người biết đến, sẽ phải chịu bao nhiêu khinh thường, Tiểu Ý, ông không muốn cháu sau này sống cuộc sống mệt mỏi như vậy.”

Lâm Thục Ý tâm trạng một mảnh lạnh lẽo.

Thẩm Phục cầm thật chặt tay Lâm Thục Ý dưới bàn, biết đến cậu hiện tại cần thiết phải đối mặt với người kính trọng nhất, nhưng người đó lại không ủng hộ.

Lão Dương Đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nói.

"Nhưng ông lại nghĩ, con người cả đời này có thể sống được mấy năm, nếu chuyện gì cũng đều vì người khác mà sống, thì cuộc sống này đâu có ý nghĩa gì, chỉ muốn hai đứa đừng để ý người khác nói, người ta nói gì thì mặc kệ người ta.”

Lâm Thục Ý đột nhiên mở mắt, sau đó giống như Thẩm Phục, đem Lão Dương Đầu ôm chặt lấy.

Cậu rất sợ, sợ Lão Dương Đầu không tiếp thụ được, sợ ông sau đó cũng không để ý đến cậu.

Bà nội Tiểu Uyển rốt cục phục hồi tinh thần lại, hấp háy mắt.

"Cho nên hai đứa đây là ở cùng một chỗ?!"

Bị phản ứng của bà nội làm cho giật mình, Tiểu Uyển đưa tay nắm vai bà.

"Đúng ạ, bà nội có phải sẽ không thích anh Tiểu Ý nữa không?"

Bà nội Tiểu Uyển một mặt khiếp sợ.

"Không phải? Nhưng bọn họ đều là đàn ông không phải sao? Cứ như vậy ở cùng một chỗ có được không?"

Mọi người:...

Hết chương 62.
Bình Luận (0)
Comment