Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 89

Đối với cái nhà mới này, quá trình thích ứng của hai đứa trẻ rất nhanh, đặc biệt là Đào Đào, bởi vì bản thân khá nhỏ, lại ở viện mồ côi trong lớn lên cho nên đối với hoàn cảnh thích ứng rất mạnh, chỉ qua một buổi chiều, liền đối với Thẩm gia, cụ ông, ông nội, bà nội, bác trai, đều quen thuộc, ai ôm cũng được, không có chút nào không nhận thức, cùng ai cũng đều rất thân thiết.

Mẹ Thẩm quả thực đối với cháu trai trắng trắng mềm mềm này yêu thích không buông tay, ôm tới ôm lui

Ba Thẩm cũng ghé vào trước mặt, từ bên trong một đống lớn đồ vật mẹ Thẩm mua, kiếm ra đồ chơi cho Đào Đào, miệng vẫn luôn nở nụ cười không ngậm vào được.

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng rất cao hứng, bọn họ thực sự không nghĩ tới, ba Thẩm mẹ Thẩm đối với trẻ con yêu thích như thế.

Thẩm lão gia tử đối với việc ôm bánh bao nhỏ không có kinh nghiệm, sẽ không tranh ôm Đào Đào, ngược lại đem Tiểu Ngộ, cháu trai lớn hơn gọi vào bên người, nghe Tiểu Ngộ gọi ông một tiếng cụ ông, trên mặt không bày tỏ cảm xúc gì nhưng trong nội tâm cao hứng vô cùng, Thẩm cô cô cũng muốn ôm Đào Đào, nhưng bởi vì cô đang mang thai, mọi người nhất trí không đồng ý, vậy nên cùng Tiểu Ngộ vây quanh trước mặt Thẩm lão gia tử, ông một câu, cô một câu, hỏi thăm tình hình lúc ở viện mồ côi của Tiểu Ngộ.

Lâm Thục Ý và Thẩm Phục nhìn nhau, cảm thấy khung cảnh này thật sự là quá ấm áp.

Mẹ Thẩm mua đồ vật còn để ở trên ghế sô pha, Lâm Thục Ý từ bên trong tìm kiếm, phát hiện vẫn thiếu không ít thứ, bởi vì không biết đứa trẻ nhận nuôi trở về là con trai hay con gái, cũng không biết bao nhiêu tuổi, cho nên cần phải mua quần áo cũng một cái không có mua, hai người thương lượng một chút, quyết định lại đi siêu thị một chuyến, mua cho hai đứa bé chút nhu yếu phẩm cần thiết.

Tiểu Ngộ quyết định cùng bọn họ đi, Đào Đào bởi vì mẹ Thẩm không nỡ lòng bỏ liền quyết định trước tiên để ở nhà.

Xem ông nội bà nội đối với Đào Đào tốt như vậy, Tiểu Ngộ cũng không có cái gì không yên lòng, chỉ là lo lắng bệnh của Đào Đào, vì vậy bảo Lâm Thục Ý ngồi xuống, Tiểu Ngộ ghé vào lỗ tai cậu nói hai câu.

"Ba ba, Đào Đào bị bệnh không thể quá hưng phấn, chơi nhiều lập tức buồn ngủ."

Lâm Thục Ý đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ngộ, khích lệ nói

"Ở trong điện thoại đã cùng ông bà nội nói rồi, ba sẽ nói lại cho bà nội một lần nữa, Tiểu Ngộ đúng là anh trai tốt!”

Tiểu Ngộ có chút ngượng ngùng cười, Thẩm Phục cũng cười.

"Tiểu Ngộ không cần lo lắng, ba đã mời bác sĩ chuyên môn cho Đào Đào sáng sớm ngày mai sẽ đến, họ sẽ cẩn thận chăm sóc Đào Đào.”

Tiểu Ngộ đưa tay nhỏ kéo lại ngón tay Thẩm Phục, cảm thấy được bé thật sự vui vẻ.

"Con yêu thích ba ba, yêu thích ông nội bà nội, cụ ông bà cô, ông dượng đều yêu thích, con yêu thích cái nhà mới này."

Bé nhỏ giọng tại trong lòng mình thầm thì, sau đó khóe miệng liền giương lên một chút, đem bàn tay nhỏ kéo bàn tay lớn nắm thật chặt.

Lâm Thục Ý đi tới trước mặt mẹ Thẩm, Đào Đào còn đang ôm dây chuyền ngọc thạch trên cổ mẹ Thẩm khanh khách cười không ngừng.

“Đào Đào không thể quá hưng phấn, chờ sau đó để bé nghỉ ngơi một chút mới tốt ạ.”

Mẹ Thẩm nhìn một chút tiểu bánh bao trắng trắng mềm mềm trong lồng ngực, trên mặt nghiêm chỉnh.

"Được mẹ biết rồi, không đùa nó nữa, chờ sau đó dỗ nó ngủ”

Đào Đào quá hoạt bát, làm cho bọn họ đều suýt nữa quên mất bé bị bệnh tim bẩm sinh.

"Tiểu Phục nói tìm được bác sĩ, kiêm bảo mẫu? Vậy bao giờ họ đến?”

"Ngày mai ạ, đại khái qua giờ ăn sáng thì tới."

Mẹ Thẩm gật gật đầu, bọn họ đến cùng không phải người chuyên nghiệp, muốn tìm một người chuyên nghiệp chăm sóc Đào Đào, bọn họ mới có thể an tâm, tiểu bánh bao khả ái như thế, bọn họ thật sự không đành lòng để cho nó chịu đau đớn.

"Vậy chúng con mang Tiểu Ngộ đi mua đồ."

Mẹ Thẩm liền gật gật đầu,

"Đi đi, mẹ sẽ trông Đào Đào thật kỹ."

Sau đó quay đầu hướng Tiểu Ngộ cười híp mắt phất tay,

"Tiểu Ngộ bye bye ~ "

Tiểu Ngộ lộ ra răng nanh nhỏ,

"Tạm biệt bà nội, tạm biệt ông nội~”

Sau đó lại cùng Thẩm lão gia tử Thẩm cô cô, từng người chào hỏi, rồi cùng Thẩm Phục ra ngoài.

Thẩm Phục lái xe, Lâm Thục Ý cùng Tiểu Ngộ ngồi ở phía sau.

Thẩm gia đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Tiểu Ngộ, nhưng thời điểm bé ngồi ở trước mặt ba Thẩm mẹ Thẩm cũng không có quá nhiều căng thẳng lúng túng, trái lại thật biết điều không hỏi không nhìn, đứa bé lớn như vậy vẫn có tính tò mò, Tiểu Ngộ lại như là một chút hiếu kì cũng không có, cũng không hỏi một câu, coi như là thật tò mò, Lâm Thục Ý không chủ động nó cho bé, bé cũng chỉ có thể thận trọng nhìn, cũng không có tìm tòi ý tứ đến cùng. Bé cẩn thận như vậy lại khiến Lâm Thục Ý đau lòng.

"Tiểu Ngộ, không cần quá mức gò bó, nơi này sau này chính là nhà của con, con sẽ có phòng riêng của mình, thích cái gì, muốn cái gì có thể nói cho ba ba, không cần cảm thấy không tiện, cũng không cần quá cẩn thận từng li từng tí một, nếu như con làm sai, ba ba sẽ dạy con làm sao cho đúng, ba hi vọng con biết chúng ta sau này sẽ là người một nhà."

Tiểu Ngộ xoay người ôm lấy Lâm Thục Ý.

"Ba ba là hi vọng Tiểu Ngộ nói ra ý nghĩ của bản thân mình sao?”

Lâm Thục Ý gật đầu, cậu không hy vọng Tiểu Ngộ gò bó, dù sao lấy cho nó họ Lâm, cũng là một người trong nhà cậu.

Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên, lộ ra răng trắng nõn, đem chính mình chôn ở trong lồng ngực Lâm Thục Ý ôm chặt lấy.

"Con biết tất cả mọi người rất yêu thích con và Đào Đào, con cũng rất yêu thích mọi người, con biết nhà Thẩm ba ba có tiền, nhưng con không để ý đến tiền, chỉ cần có thể để Đào Đào chữa bệnh là tốt rồi, còn dư lại chỉ cần con có thể ở cùng hai ba ba, con đã rất cao hứng, con cảm thấy đây là một ngày hạnh phúc nhất, trong suốt cuộc đời của con"

Lâm Thục Ý rốt cục bật cười, xoa bóp gương mặt trắng noãn của Tiểu Ngộ.

“Con mới lớn được bao nhiêu, cả đời còn rất dài, sau này con sẽ có càng nhiều ngày hạnh phúc hơn nữa.”

Tiểu Ngộ híp mắt không phản bác, bé biết, coi như sau này bé sẽ có càng nhiều ngày vui vẻ, bé vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày hôm nay, bởi vì bé biết, ngày hôm nay rất ý nghĩa, về sau bé nhận được hạnh phúc cũng sẽ liên quan đến ngày hôm nay.

H thị có rất nhiều trung tâm thương mại, chiếm diện tích cực lớn, kinh doanh các mặt hàng đa dạng, trên căn bản một trung tâm thương mại, đi dạo cũng có thể mua được rất nhiều thứ cần thiết.

Thẩm Phục đem xe của mình đến trung tâm thương mại, to lớn nổi danh nhất H thị.

Tuy rằng những đồ cần mua ở đâu cũng có, nhưng cũng là ở trung tâm thương mại h thị bán đồ tốt nhất, giá cả cao nhất, nếu như là Thẩm Phục chính mình, đại khái cũng sẽ không lưu ý này đó, nhưng bây giờ có hai đứa con trai, hắn ngược lại là sinh ra tư tưởng muốn cho bọn nhỏ được hưởng những thứ tốt nhất.

Thẩm Phục đem xe đỗ vào bãi đậu xe, sau đó cùng Lâm Thục Ý một tay dắt theo Tiểu Ngộ, cùng tiến vào thang máy, thang máy thẳng lên lầu bốn, lầu bốn chính là nơi bán đồ dùng cho trẻ em, bọn họ muốn mua đều có hết.

Ba người như vậy có chút quái dị lại có suất khí kiêu ngạo, tổ hợp đi vào liền hấp dẫn phần lớn người chú ý, nhân viên hướng dẫn nhất thời có chút mộng, căn bản không làm rõ được quan hệ của ba người, bất quá nếu là đi tới nơi này, như vậy nhất định là mùa đồ cho đứa bê nhỏ kia, đứa bé nhỏ mặc quần áo trên người tuy rằng rất dễ thấy, nhưng nhìn ra được hai vị kia quần áo trên người tuy rằng không nổi bật, trên thực tế đều là hàng hiệu giá trị không hề nhỏ, ánh mắt lại càng toả sáng, xem ra tháng này có hi vọng trích thêm phần trăm rồi.

Vì vậy liền bắt đầu hướng Tiểu Ngộ đứng ở giữa, dùng sức khen.

“Cậu bé nhỏ thật đẹp trai, đôi mắt tròn như thế, lông mi cũng rất dài, thật là đẹp mắt, hai vị là muốn mua quần áo cho bé sao.”

Ngữ khí khoa trương có chút quá, cơ mà những lời ca ngợi kia dùng trên người Tiểu Ngộ, ngược lại một điểm cũng không có trái lương tâm, bình tĩnh mà xem xét, tuy Tiểu Ngộ tuổi còn nhỏ, bất quá hiện tại bộ dạng mi thanh mục tú tướng mạo dễ nhìn, sau này lớn rồi nhất định cũng là soái ca khí chất bức người, bên cạnh còn hai người không biết là anh trai hay là ba ba, hay là quan hệ khác, nhưng cũng đều là đàn ông đẹp trai. Nhân viên hướng dẫn mua hàng, hai mắt si mê, bất quá làm việc ở cửa hàng bán đồ hiệu, cũng phải có quy củ, không quá càn rỡ ánh mắt đặt trên người hai người lớn, nhưng lại bỏ công sức đặt trên người Tiểu Ngộ, dù sao cũng quan hệ đến tiền lương của cô.

Thẩm Phục gật gật đầu, nếu đến, vậy trước tiên mua quần áo cho Tiểu Ngộ trước, Tiểu Ngộ lớn như vậy cần phải thử đồ, còn Đào Đào chỉ nói chiều cao đại khái là được rồi, còn dư lại hoàn toàn có thể giao cho nhân viên hướng dẫn.

Nhân viên hướng rất hưng phấn giống như hít phải thuốc lắc, hướng trên người Tiểu Ngộ, thử từng cái một, cái này cũng nói dễ nhìn, cái kia cũng nói dễ nhìn, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy cũng không tệ, Thẩm Phục liền vung tay lên để Tiểu Ngộ đi vào thử, Tiểu Ngộ mím môi môi túm túm góc áo Lâm Thục Ý.

"Con không cần nhiều như vậy, quá lãng phí."

Lâm Thục Ý cười cười,

“Quần áo của con rất ít, tắm rửa thay quần áo đều rất miễn cưỡng, mua nhiều vài món cũng không sao, tiết kiệm là đức tính tốt, cần tiết kiệm thì vẫn phải làm, bất quá ăn no mặc ấm là hàng đầu, yên tâm sẽ không lãng phí."

Tiểu Ngộ lúc này mới cái hiểu cái không gật gật đầu, đi vào thử quần áo.

Thẩm Phục nguyên bản chỉ cần Tiểu Ngộ thử thích hợp liền đều mua, nghe Lâm Thục Ý vừa nói như thế, ngược lại là cảm thấy được chính mình có chút không biết dạy con.

Lâm Thục Ý biết đến hắn muốn nói điều gì, nhìn hắn cười.

"Là bà ba tốt, bất quá không phải dạy con như thế."

Thẩm Phục tại lúc nhân viên hướng dẫn không thấy, xoa bóp tay Lâm Thục Ý.

"Không phải là còn có em sao sao?"

Lâm Thục Ý lườm hắn một cái, nhìn thấy Tiểu Ngộ đã thử xong đi ra, không nói nữa

Áo len cao cổ màu đen, áo khoác lông màu vàng đậm, phối hợp với quần bò màu vàng nhạt, cùng giày ống cao martin màu nâu, cậu bé đẹp trai, môi hồng răng trắng, toàn bộ bộ dạng có thể thừa sức đem đi chụp hình tạp chí. Nhân viên hướng dẫn đứng ở bên cạnh khen không dứt, khen Lâm Thục Ý ánh mắt tốt, lại khen Tiểu Ngộ trưởng thành tốt, mặc cái gì cũng dễ nhìn.

Tiểu Ngộ vóc dáng so với đứa trẻ cùng lứa mà nói xem như là cao hơn, tỉ lệ rất tốt, eo nhỏ chân dài, mặc quần áo cũng đặc biệt dễ nhìn, Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào con trai của mình, Lâm Ngộ, Thẩm Đào, đây là con trai của hắn và Lâm Thục Ý, thật quá tốt.

Thẩm Phục chứng nào tật nấy, suýt chút nữa liền đem câu nói "Tất cả đều bọc lại” nói ra khỏi miệng.

Lâm Thục Ý liếc hắn một cái, hắn mới nhanh chóng im lặng.

Lâm Thục Ý từ đống đồ được chọn ra, giữ lại mấy bộ quần áo mùa đông, và giầy, để nhân viên hướng dẫn gói lại, còn dư lại thì đem treo trở lại,

Tiểu Ngộ đôi mắt thấu hiểu nhìn Lâm Thục Ý, cảm thấy ba ba làm rất đúng, bé không cần quá nhiều quần áo, tiền còn lại còn phải để giải phẫu cho Đào Đào.

Mặc dù bọn họ không có lấy hết, có thể một lần mua nhiều như vậy đã coi như là không ít, huống hồ Lâm Thục Ý đối với Tiểu Ngộ giáo dục, nhân viên hướng dẫn cũng nhìn ở trong mắt, vì vậy cũng không chào hàng nhiều, mặt mày hớn hở thỉnh bọn họ lần sau trở lại.

Sau đó là quần áo cho Đào Đào.

Đào Đào bây giờ còn chưa biết đi, phòng trẻ em cho bé, có trải thảm mềm mại, bé có thể yên tâm ở trong đó chơi, ở nhà cũng không cần mặc quá dầy, ảnh hưởng đến động tác của bé, Lâm Thục Ý hiện tại mua cho Đào Đào là quần áo nhỏ, có hình động vật đuôi dài đáng yêu, có hình nhân vật phim hoạt hình dễ thương, nghĩ đến bộ dạng Đào Đào mặc vào, tâm đều trở nên manh hoá.

Mua vài món quần áo cùng giày, giày đều là giày tất mềm, thuận tiện tháo ra.

Sau đó ba người liền tiến vào khu đồ dùng chuyên dụng giành cho trẻ em, hai người mua đồ vệ sinh cho hai đứa bé, như là khăn mặt, chậu tắm cho Đào Đào, bàn chải kem đánh răng cho Tiểu Ngộ, thìa nhỏ cho Đào Đào, mẹ Thẩm đã mua, lúc mua cũng tránh khỏi để không lặp lại.

Cuối cùng thời điểm đi ra, ngoại trừ Tiểu Ngộ chỉ cầm gấu bông nhỏ cho Đào Đào, Thẩm Phục và Lâm Thục Ý hai tay xách đầy túi.

Nguyên bản là có dịch vụ giao hàng tới nhà, nhưng có nhiều đồ mua về muốn dùng ngay, sợ thời gian không kịp, Lâm Thục Ý liền quyết định tự mình cầm về, ngược lại trước lúc đi cậu đã dọn dẹp cốp sau để có chỗ để đồ.

Hai người trước tiên đi một chuyến tới đem đồ dùng xếp gọn, sau đó liền tay không dẫn Tiểu Ngộ đi siêu thị.

Nghe nói Lâm Thục Ý tay nghề nấu ăn vô cùng tốt, Tiểu Ngộ đôi mắt đều sáng lên, lại nghe nói bà nội biết nướng các loại bánh ga tô nhỏ,

Tiểu Ngộ cao hứng sắp muốn nhảy lên, rốt cục lộ ra tính trẻ con mà một đứa bé nên có.

"Con có thể ăn ba cái không ạ?"

Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lấp lánh.

Lâm Thục Ý mím môi.

"Nếu như ăn xong, con phải làm bé ngoan đánh răng."

"Con nhất định sẽ làm bé ngoan đánh răng, ba ba con yêu ba."

Tiểu Ngộ cao hứng nhảy lên, tại trên mặt Lâm Thục Ý nhẹ nhàng hôn một cái, Lâm Thục Ý cả ngườ đều ngây ngẩn.

Thẩm Phục có chút ghen, một nửa là bởi vì Lâm Thục Ý bị con trai hôn, một nửa là bởi vì Tiểu Ngộ chỉ hôn Lâm Thục Ý không có hôn hắn.

"Sau này chỉ có thể hôn ba ba, Lâm ba ba chỉ có ba mới được…”

Lâm Thục Ý mặt tối sầm lại đánh gãy lời nói Thẩm Phục lôi kéo Tiểu Ngộ không rõ gì cả, hướng ra ngoài thang máy.

“Đi chúng ta đi mua việt quất, để bà nội làm bánh chiffon việt quất cho con.”

Tiểu Ngộ trong nháy mắt bị lôi đi, lực chú ý cũng không còn, thật cao hứng đi cùng Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý quay đầu lại trừng Thẩm Phục liếc mắt một cái, Thẩm Phục sờ sờ đôi môi, thừa dịp Tiểu Ngộ không chú ý, bước nhanh đi lên phía trước cũng ở trên mặt Lâm Thục Ý hôn một cái, đúng chỗ Tiểu Ngộ vừa hôn qua, vừa chạm liền tách ra, mặt đầy ý cười.

"Lần này hài lòng."

Lâm Thục Ý hận không thể đưa cái người không đàng hoàng này ném ra ngoài, nửa bên mặt bị hôn qua lập tức đỏ lên.

"Ba ba, ba ba nóng sao?"

Quay mắt về phía Tiểu Ngộ mặt mũi ngây thơ chất phác. Lâm Thục Ý chỉ có thể đem tâm tình thu vào bụng, cười híp mắt.

"Không nóng, đi thôi, mua xong đồ vật về nhà, Đào Đào còn đang ở nhà chờ đây."

Tiểu Ngộ nặng nề gật gật đầu, bé nhất định sẽ đem bánh ngọt của mình cho Đào Đào ăn một chút.

Hết chương 89
Bình Luận (0)
Comment