11.
Ta không đi theo Sở Lâm Lang đến Đông cung, mà chuẩn bị quay về Quỷ cốc.
Có rất nhiều người ta biết đang ở đó.
Ta kiếm đủ bạc ở chỗ Lục Thanh Y, sau đó đều để lại cho Sở Lâm Lang, nói với nàng: “Đây là của hồi môn muội cho tỷ.”
Nàng nhận tấm chân tình này, đều nhận hết, sau đó trêu tức hỏi ta: “Thanh Y hầu nếu biết số bạc hối lộ cho muội cuối cùng đều đến chỗ ta, sẽ không tức giận đến giậm chân chứ?”
Ta nhớ tới bộ dáng ném* một vạn hoàng kim của Lục Thanh Y, lắc đầu, sau đó nói: “Sẽ không.”
Lục Thanh Y không có giá trị nữa, ta cũng không quan tâm đến hắn nữa, trực tiếp cưỡi ngựa đi về Quỷ Cốc.
Hắn lần này lại thật sự bị tức giận đến giậm chân, một đường cưỡi ngựa không dừng đuổi theo ta, sau đó hỏi ta: “Kỷ Vân Ý, ngươi đây là ý gì?”
Tanghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Hình như là vậy.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta mặc kệ, từ hôm nay trở đi, ta muốn làm khách quý của Quỷ Cốc.” Ta nhướng mí mắt, nhìn về phía hà bao bên hông hắn.
Có thể.
“Bất quá chúng ta nuôi một người rất đắt, một bữa cơm một ngàn lượng, một gian phòng thì càng…”
Hắn che miệng ta, sau đó có chút tức giận đáp lại: “Được, ta biết rồi, một ngày vạn lượng, ta trả, táng gia bại sản cũng trả.”
Ta nhìn hắn, phì một tiếng nở nụ cười.
Bộ dạng này của hắn, giống như đang cầu hôn nữ tử, sau đó không kiên nhẫn đáp ứng tất cả, nói: “Được, chỉ cần có thể cưới được nàng, ta trả, táng gia bại sản bạc cũng sẽ trả.”
– ———————-
*ý nói ông vung tay 1 cái 1 vạn lượng hoàng kim bay ra ấy