Ta Làm Nha Hoàn Của Nữ Chính Trong Sảng Văn

Chương 14

14.

Ta lưu lại kinh đô một thời gian dài, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Lục Thanh Y kéo dây cương hỏi ta: “Về Quỷ Cốc?”

Ta lắc đầu: “Không phải.”

Y trầm mặc một lát, nhướng mày: “Vậy nàng nói đi, muốn đi đâu, bản hầu đi cùng nàng.”

Ta ở dưới ánh mặt trời ngửa đầu hỏi y: “Ta hôm đó nói những lời đó cùng Tiêu Dịch, ngài đều nghe được đi?”

Mi tâm y khóa chặt, hồi lâu, mới ừ một tiếng.

“Ta chỉ cảm thấy ngài có chút thú vị mà thôi, chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, cùng nhau vui đùa mà thôi. Hiện tại ta muốn đi du ngoạn, ngài cũng đừng đi theo, chúng ta nên giải tán.”

Y cười nhạo, gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Kỷ Vân Ý, nhiều ngày như vậy, ta cũng sắp tự mình dỗ được mình rồi, sao nàng lại nhắc lại chuyện cũ?”

Tai trầm mặc, không trả lời y.

Y khe khẽ thở dài một tiếng: “Nàng chỉ là không tin ta mà thôi.”

“Nàng cảm thấy ta đi theo bên cạnh nàng chỉ là tùy hứng mà thôi, hoặc là cho rằng ta có mưu đồ khác, đúng không?”

Ta mím môi, mỉm cười, cũng không kiêng dè: “Đúng vậy.”

Y quay đầu, thần sắc có chút phong khinh vân đạm: “Nhưng ta đã sớm gặp qua nàng.”

“Khi nào, ở nơi nào?”

Y nói: “Ở trong mộng trước khi sứ giả Tây Lăng đến đây ba ngày.”

“Ta nhìn nàng từ một thiếu nữ thanh xuân đến khi già đi, nửa đời sau giao cho không đúng người, buồn bực mà chết. Ta biết tên của nàng, bộ dạng của nàng, không có lý do gì mà lại không đến gặp nàng một lần.”

Tim ta đập mạnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của y.

Bỗng nhiên nhớ tới hơn một năm qua cùng y xảy ra rất nhiều chuyện, cũng nhớ tới ngày đó cùng Tiêu Dịch đại hôn.

Theo như trong sách nói, bức họa kia kỳ thật cũng không bị ta nhìn thấy, mà nó được đặt trong một nơi bí mật.

Nếu không phải nhìn thấy bức tranh kia, ta có lẽ sẽ không biết cái gì.

Ta hỏi: “Bức tranh đó?”

Ánh mắt y trong trẻo, không hề cảm thấy có vấn đề gì: “Ta tìm ra.”

Y biết lúc đó ta sẽ đi đến phòng Tiêu Dịch.

Vậy nên đã sớm tìm ra bức tranh, chỉ đợi ta phát hiện.

Ta hít một hơi sâu, sau đó lên ngựa, hung hăng trừng y một cái: “Vậy ngài vì sao không nói sớm?”

Làm bằng hữu như vậy, ta làm sao có thể không động tâm đây?

Chỉ là so với trước kia, rốt cuộc cẩn thận hơn rất nhiều.

Cho nên ta từ chối nhẹ nhàng, không muốn thổ lộ tình cảm.

Y có chút ủy khuất: “Chuyện này nghe có chút hoang đường, ta sợ nàng không tin.”

Ta giơ roi lên, cười khẽ một tiếng, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, váy bay trên không trung tạo ra một đường cong đẹp mắt: “Lục Thanh Y, ngài đuổi theo ta, ta liền tin ngài.”

Về sau hòe tùng xanh biếc, mũ trùm như rừng, ta thấy vạn chữ trong quyển sách, sơn thủy trùng trùng điệp điệp, lại không còn nghe được tin tức của Tiêu Dịch.

Hoàn.

Bình Luận (0)
Comment