Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1911



Lực hút của lỗ đen khắc chế nó, không cách nào trốn chạy.

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Tinh linh phồng má, ủ rũ đáp lại một câu, trong lòng rất khó chịu.

Nhưng nó không có cách nào, ai kêu nó xui xẻo xâm nhập khu vực của lỗ đen, giờ thì hay rồi, mắt thấy sắp toi đời.

- Hỗn Độn Bát Cấm, phong!Khoảnh khắc Tinh linh thỏa hiệp, Cổ Trần đánh ra tám Hỗn Độn Cấm phù, nháy mắt giam cầm hư không chốn này.

Khoảnh khắc hư không bị giam cầm, Cổ Trần lắc người đi tới trước Tinh linh, giơ tay chộp, bàn tay khổng lồ đè xuống.


Tinh linh sợ hãi nhìn tinh thể của mình thoáng chốc thu nhỏ, rất nhanh biến thành một hạt châu bay vào trong tay của Cổ Trần.

Tinh linh thấp thỏm lo âu thét chói tai:- Ngươi! ngươi làm cái gì?Nó biến thành một hành tinh teo nhỏ, trông như một hạt châu xoay tròn trong lòng bàn tay của Cổ Trần.

Cổ Trần cười nói:- Đừng lo lắng, chỉ là khiến ngươi thu nhỏ hình dạng, ta không thể nào mang theo tinh thể khổng lồ của ngươi đi đường, như vậy rất rắc rối.

- Đi thôi, chạy ra phạm vi của lỗ đen rồi tính tiếp.

Nói xong, Cổ Trần định trốn ra phạm vi của lỗ đen này, lực hút càng lúc càng mạnh, nếu không đi thì e rằng lực lượng của Hỗn Độn Bát Cấm cũng không cách nào phong ấn.

Oong!Đang lúc Cổ Trần xoay người định đi thì trong lỗ đen bỗng phát ra tiếng ù ù, ngay sau đó, một bàn tay to đen ngòm chộp hướng hắn.

“Nguy rồi!”Cổ Trần bỗng nhiên giật nảy mình, hoảng sợ nhìn bàn tay khổng lồ màu đen bỗng chộp tới gần.

Nó xuất hiện quá đột nhiên, vươn ra từ lỗ đen chộp hướng Cổ Trần, nhanh đến mức khiến người không cách nào phản ứng, thậm chí không kịp tránh né.

Cổ Trần thét dài:- Bát Cấm Phong Thiên!Ba nghìn tiên ngân ở sau lưng đan xen, tám Cấm phù màu xám bay ra, chớp mắt giam cầm bàn tay to kỳ dị.

Bùm!Bàn tay to chỉ khựng lại, cơ hồ trong nháy mắt phá tan lực lượng giam cầm, nhanh chóng chộp về phía Cổ Trần.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc tạm dừng khiến Cổ Trần nắm chắc thời cơ, nháy mắt xé mở không gian tinh hệ, nhoáng một cái biến mất khỏi đây.

Răng rắc!Bàn tay đen bóp chặt không gian tinh hệ, tiếng vỡ vụn rôm rốp, sức phá hoại đáng sợ kinh khủng, khiến người sợ hãi.


Ai cũng không rõ ràng bàn tay khổng lồ đến từ lỗ đen rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ trong lỗ đen còn ẩn giấu tồn tại khủng bố nào đó?Phía bên kia không gian tinh hệ, Cổ Trần xé rách hư không vọt ra, cả người chật vật vô cùng, hư không sau lưng vang vọng tiếng tan vỡ ầm ầm.

Không ngờ bàn tay khổng lồ đáng sợ kia một đường phá vỡ hư không đuổi theo đến gần, Cổ Trần nhìn mà tái mặt.

Cổ Trần hét to:- Tinh linh, phun nó!Hai tay hắn đan xen tiên quang chói lòa, thi triển một loại bí thuật mạnh nhất, thời không, Mệnh Vận, Hỗn Độn, cơ hồ từng sợi pháp tắc hội tụ lại.

Tinh linh cũng phồng gò má ngưng tụ năng lượng diệt thế khủng bố siêu mạnh, phun ra ngoài.

Bùm!Cả hai hợp sức hung hăng xuyên thủng bàn tay to ở giữa hư không, đánh cho bàn tay vỡ vụn, cuối cùng tiêu tan trong hư không bao la.

Rào rào!Cổ Trần cầm lấy một hạt châu nhanh chóng bay ngược, một đường đụng thủng các ngôi sao trong tinh hệ, thật lâu sau mới ngừng lại.

Bùm!Một ngôi sao nhỏ nổ nát, hóa thành ánh sáng rực rỡ bay tán loạn.

Trong hạt bụi, một bóng người ngừng lại, trên mặt còn sót lại biểu cảm nghĩ mà sợ, hiển nhiên mới vừa rồi trải qua rất mạo hiểm.

“Nguy hiểm quá, suýt chút trốn không ra.

”Cổ Trần thầm vã mồ hôi, thở ra.

Mắt thấy xem như an toàn, mới vừa rồi quá mạo hiểm, thậm chí khiến hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, trong lỗ đen cất giấu khủng bố.

Nếu chỉ có lỗ đen, Cổ Trần ở vòng ngoài nên không quá lo, nhưng không ngờ rằng trong lỗ đen cất giấu một thứ đáng sợ.


Bàn tay đen kia khiến Cổ Trần suy đoán nhiều điều.

- Ôi chao, rốt cuộc an toàn.

Trên lòng bàn tay của Cổ Trần có một hạt châu lơ lửng, xoay tròn, đúng là Tinh linh kia, không ngừng xoay tròn phát ra ánh sáng mông lung.

Hai vòng sáng kia nhấp nháy xoay quanh hành tinh, hai con mắt, mũi, miệng, góc cạnh rõ ràng, hai cánh tay nhỏ mủm mĩm liên tục huơ.

Nó vuốt cai đầu trụi lủi của mình, nhìn rất buồn cười.

Cổ Trần quan sát nó, Tinh linh run nhẹ, cứng ngắc tại chỗ, hai con mắt đảo lia, cẩn thận dè dặt nhìn hắn.

Tinh linh mở miệng phát ra âm thanh non nớt:- Ngươi thả ta đi, ta ăn không ngon.

Nó xin tha, bản năng sợ hãi Cổ Trần, giống như ở bên cạnh hắn thì không có chuyện tốt.

.


Bình Luận (0)
Comment