Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 49

Hành động khác thường sẽ không khiến cho người khác kinh ngạc hoặc hoài nghi. Thế nhưng Hoa Kiều đeo bám ba người kia cả ngày dần dần lại thấy người trong trường đều tỏ ra bình thản. Nội tình nhất định là có uẩn khúc.

Trước đó Lâm Khanh ở trong hội học sinh nên công việc có chút bận rộn. Cũng may hiện tại gần đến cuối tháng, lịch trình suôn sẻ hơn nhiều. Còn có thời gian đăng ký tham gia trận bóng rổ giao lưu với trường khác cùng Vân Bạch.

Lâm Khanh điểm danh đúng giờ hành chính. Thay ra quần áo thi đấu của trường. Cả người đều thả lỏng, không có chút nào khẩn trương tiến vào sân đấu.

Thiếu niên mặt mày rạng rỡ, đường cong cơ bắp rắn rỏi mạnh mẽ lại mê người. Mỗi động tác trên sân đều lan toả hương vị nam thần thanh xuân.

Khán giả quanh khán đài nhốn nháo, nhịn không được tấm tắc khen ngợi hò hét. Hoa Kiều vốn đang ủy mị sướt mướt dựa trên người Quý Vân cũng hơi dựng người dậy nhìn xuống quan sát.


_

Trận đấu kết thúc với sự thắng lợi của trường hoàng gia.

Lâm Khanh về phòng nghỉ giãn cơ xong liền ngả lưng một lát. Vân Bạch vỗ vai anh em hai cái đầy tán thưởng liền chạy đi mua nước.

Thời gian cách biệt không sai lắm. Lâm Khanh nghe thấy một thanh âm cười khẽ vang lên bên tai, nghe có vẻ tâm tình rất tốt.

: "Chúc mừng chiến thắng."

Mí mắt khẽ động rồi chậm rãi mở ra. Dập vào mắt là kem tuyết được đánh bông, phủ lên trên lớp bánh trứng làm từ đường tuyết. Nhìn trông vô cùng bắt mắt, sánh mịn thơm ngon.

Lâm Khanh bất động thanh sắc nhìn bánh kem, rồi lại ngước đầu lên nhìn Bạch Liên Hoa.

Thiếu niên trước mặt mỉm cười dịu dàng, vầng hào quang trong đôi mắt màu sáng lan tỏa.

Lâm Khanh điều tiết lại trạng thái. Nhớ lại lời tác giả đại nhân đã dặn, cậu dứt khoát từ chối không nhận.


Đối phương cũng không miễn cưỡng, đem bánh kem thu về. Tạm dừng một chút, hỏi thử một câu: "Không thích bánh kem?"

Cũng không phải là không thích.

Trong nội tâm Lâm Khanh cực kỳ, cực kỳ rối rắm. Quả thực muốn đem hai chữ chột dạ viết trên mặt.

Lâm Khanh suy tư một lúc lâu, mím mím môi khó xử: "Chúng ta chỉ nên làm bạn thôi."

: "Ngày bạn đêm bồ?"

Lâm Khanh: "..."

[ Nghe mới mẻ đấy. ]

Sườn mặt đuôi mắt Bạch Liên Hoa hơi nâng lên, lộ ra biểu tình không tình nguyện. Y im lặng không nói, nhưng bi phẫn ở đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng. 

Người đối diện chớp chớp mắt, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: "Cậu ghét người ta sao?"

Lâm Khanh nghe thấy tiếng lý trí của mình đứt phựt, đờ đẫn lắc đầu: "Không ghét."

: "Vậy sao lại từ chối tôi theo đuổi?" Gương mặt tinh xảo của thiếu niên phóng to trong tầm mắt. Lâm Khanh giơ một ngón tay đặt giữa mi tâm của đối phương, đẩy người ra xa


: "Cái này... phức tạp lắm."

Bạch Liên Hoa không vui cắn khăn tay nhỏ: "Nói đơn giản thôi."

Lâm Khanh: "..."

Chút sức lực để co giật khóe miệng cũng mất. Lâm Khanh im lặng, quyết định giả điếc. 

Biểu tình thiếu niên trầm tĩnh, quay người rời đi. Không hiểu sao trong lòng có vẻ hơi bực bội. Chưa kể còn cảm thấy một luồng cảm giác nôn nóng thiêu đốt. Lại không rõ là sai ở đâu.

_

Còn lại một mình.

Bạch Liên Hoa toàn bộ quá trình vẫn tỏ ra vô cùng phối hợp, nhưng lúc quay đầu lại thì hơi híp mắt, có chút không vui. Trong miệng khẽ lẩm bẩm

: "Thế giới này Lâm Khanh cứ quai quái thế nào ấy nhỉ?"

: "Rõ ràng mình đã gửi tin nhắn dặn dò rồi mà. Quả nhiên đâu đâu cũng không bớt lo."

Nhan sắc của Bạch Liên Hoa cũng tương đối thu hút, rất nhiều bạn cùng lớp đều đi lên vỗ vai an ủi. Cùng nhau kết bè kết cánh ra về.
Rời khỏi cổng trường một đoạn không xa lắm, liền bắt gặp một cảnh đặc sắc trong ngõ nhỏ gần đó.

Bạch Liên Hoa nhẩm đếm, tổng cộng có năm thằng ăn mặc đi ngược lại với văn hóa đại chúng. Hoa Kiều bị chúng bao vây buộc phải nép vào góc tường với chiếc điện thoại vỡ màn hình trên tay.

Một nữ sinh kéo tay Bạch Liên Hoa muốn đi khỏi, nhíu mày thốt lên: "Cậu ta không phải đu bám ba người kia rất tốt sao, lảng lơ như vậy thì đi kiếm mấy tên nữa cũng đâu vấn đề gì."

: "Lưu lạc tới tình trạng này là lỗi của cậu ta. Lại không liên quan tới chúng ta." Một nam sinh khác cũng gật đầu phụ hoạ.

Mấy người theo sau cũng không vừa mắt người này lắm, sôi nổi muốn mặc kệ.

Thanh âm thảo luận của họ tương đối lớn. Hoa Kiều nghe được liền biết cầu cứu vô dụng, chỉ có thể hít vào một hơi khí lạnh, bộ dạng muốn từ bỏ. Đám lưu manh kia nở nụ cười vặn vẹo tiến đến. Một tên còn bắt đầu vươn tay muốn sờ đùi cậu ta.
Trong một khắc, cánh tay vươn ra bị người ta chộp lấy, giống như bị gọng kìm khoá chặt.

Thiếu niên mềm yếu dẫn đầu đám học sinh chẳng biết từ khi nào đã đi qua bên này. Bề ngoài trông còn mỏng manh hơn cả Hoa Kiều. Nhưng chỉ một cái quét mắt nhìn qua, khí tức khủng bố áp đảo lại khiến đám người cũng phải giật mình lùi lại hai bước.

Nhóm học sinh ở đằng xa thấy y dứt khoát đi qua, không muốn dây dưa vào phiền phức này nên đã nháo nhào rời đi.

Bạch Liên Hoa gạt nhẹ chân, tên bị giữ tay liền ngã sấp xuống ăn một ngụm đất.

Cả người y tản ra một loại khí tràng mạnh mẽ hoàn toàn ngự trị trên chúng sinh vạn vật , cơ hồ khiến người không thở nổi.

Đám lưu manh sợ tới mức hít hà một hơi, thân mình run lên bần bật. Phát ra âm thanh đe doạ bén nhọn mà khẩn trương. Thậm chí có tên cảm thấy không ổn, mặt mày đăm đăm sát khí dâng tràn. Đã bắt đầu rút dao với gậy sắt vung tới.
Nhìn con dao đâm tới trước mặt. Hoa Kiều cũng muốn phản kháng nhưng cả người bây giờ lại vô lực, hai chân cậu ta hoàn toàn mềm nhũn. Cơ bản tránh không thoát.

Con dao bị người ta bắt lấy, bẻ cong như bẻ một món đồ chơi.

Bạch Liên Hoa giống như hít thuốc lắc xông lên, đè bọn lưu manh xuống đất mà đánh. 

Đám lưu manh bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, cuống cuồng chạy trốn. Quay đầu muốn mắng người lại thấy thiếu niên chuẩn bị tư thế đuổi theo. Nghẹn nửa ngày, chỉ có thể đem lời chửi nuốt ngược vào. Cả đám biến mất nơi cuối ngõ hẻm.

Chỉ còn lại hai người.

Hoa Kiều run rẩy đứng thẳng lưng, thanh tuyến trong trẻo ép xuống rất nặng: "Tại sao lại cứu tôi?"

: "Tôi không phải người tốt hay thánh mẫu. Nhưng không một ai đáng bị quấy rối hay đối xử như vậy." Bạch Liên Hoa nhìn chăm chú Hoa Kiều chốc lát, bình thản nói: "Chưa kể cậu cùng lắm thỉnh thoảng gây sự với hơi chướng con mắt thôi."
Con ngươi trong suốt hơi thấm nước, thiếu niên từ từ ngẩng đầu: "Cám... Cám ơn cậu."

Bạch Liên Hoa kia phất phất tay, quay người liền tiêu sái rời đi.

Hoa Kiều đôi mắt long lanh cười ngu ngơ, một mực ôm cặp nhìn theo bóng lưng dần khuất xa.

_

Cả ngày hôm nay đều chìm trong tâm trạng bối rối không rõ nghĩa. Lâm Khanh buồn thiu mở máy lên, muốn đọc chương mới an ủi tinh thần. Nào ngờ lại thấy thông báo đỏ chót của tác giả.

'Tạ Tiểu Tinh: Bị từ chối, đang buồn, hôm nay không có chương.'

Bên dưới bình luận đều tỏ ra bất mãn.

[ Từ chối trang reup: Sao lại không có chương vậy? Là do truyện bị truyenfullrac reup đúng không? ]

[ Đừng đọc trang reup, về chính chủ đọc đi các bé: Lầu trên không đọc hả? Tác giả bị từ chối đó. Chắc là gặp vấn đề tình cảm rồi. ]

[ ... ]

Lâm Khanh cau mày gửi một loạt quà tặng, thành công để bản thân leo lên đầu bảng bình luận. Sau đó gửi một bình luận cổ vũ.
[ Lâm Tiểu Lâm: Tác giả đại nhân mau bình ổn tâm tình nhé. Luôn ủng hộ ~ >
Ba giây sau liền bị một bình luận khác thay thế nhảy lên đầu.

[ Hoa Hoa công tử: Cảm xúc quan trọng hơn. Tác giả đại nhân cứ nghỉ ngơi đi. Yêu ngài. Moah moah ~ *icon ngượng ngùng* ]

Lâm Khanh thiếu chút nữa bẻ gãy bàn phím.

Hoa Hoa công tử? Con hàng này từ đâu chui ra vậy? Cái icon hồng phấn ái muội ngượng ngùng chói mù mắt chó này là thế nào?

Lâm Khanh không hiểu sao bất mãn với cái bình luận kia. Chán nản tắt máy leo lên giường.

Thế nhưng lăn lộn nửa ngày vẫn không ngủ nổi. Chỉ có thể ôm gối đầu buồn thiu nhìn vào khoảng không.

Cậu tự dưng cảm thấy nhớ Bạch Liên Hoa ghê.

_

Bình Luận (0)
Comment