Kỳ thi tháng rất nhanh đã tới.
Những cá nhân ưu tú thuộc top 20 trở lên được xếp chung vào một phòng với sáu người máy giám thị chặt chẽ.
Thi Nhuỵ mặc vest, tay cầm gậy dài theo sau nhân viên công tác đi vào trường thi. Vừa đi vừa nói chuyện với những nhà lãnh đạo ở bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú hơi chút đăm chiêu khó dò.
: "Vị họ Thi kia nghe đồn là kẻ cực kỳ xảo quyệt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã củng cố được địa vị của mình. Từ một nhân viên quèn biến thành đứng ngang hàng với các lãnh đạo phân khu ba đó." Nhiếu Diệu từ trên tầng hai nhìn xuống: "Có quyền có thế thật thích."
Tạ Tinh ở một bên thu hồi ánh mắt, chẹp miệng.
Đây hẳn là vị tội phạm thời gian chiếm thân thể thụ chính sau đó lại bị nam chính công đoạt xác.
Y Cũng chẳng quan tâm trong cái thân xác đó hiện tại là ai.
Chỉ cần không gây phiền phức, mọi người đều là anh em.
_
Hai người Tạ Tinh và Nhϊếp Diệu quét nhận diện khuôn mặt ở cửa, nhận số báo danh và vị trí xong mới có thể đi vào phòng thi.
Lâm Khanh ngồi ở đầu bàn dường như cảm nhận được điều gì đó, vừa thấy y ở cửa liền nở một nụ cười lấy lòng.
Nhϊếp Diệu thấy Tạ Tinh do dự, bèn thận trọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
: "Không có gì." Tạ Tinh sờ sờ lỗ tai, đi vào trong phòng thi.
_
Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi. Người máy trên hành lang tán loạn chạy về một hướng.
Các học sinh ở phòng thi khác ai nấy đều chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bày vẻ mặt khó hiểu. Đến khi thấy các lãnh đạo cũng tức tốc đi về hướng phòng thi của top đầu thì trong lòng cảm khái vạn phần.
Rốt cuộc là vị nào gây ra náo loạn đến mức này?
_
Trong phòng thi của những người dẫn đầu bảng xếp hạng.
Tạ Tinh nhìn người máy đối diện trong tay kẹp một mẩu giấy ghi đầy công thức, sắc mặt cổ quái.
Các học sinh khác trong phòng thi cũng vô cùng hoang mang. Một người đàn ông trung niên vừa tới sau khi xem xét người máy thì trịnh trọng nói với Tạ Tinh
: "Bạn học này, sao em lại gian lận?"
Tạ Tinh giật giật khóe miệng: "Em không có. Là con người máy đấy tự dưng đi ra đây. Mẩu giấy cũng là nó tự rút ra. Cũng chính nó tự phát báo động."
Một vài nhân viên công tác đi lên kiểm tra người máy, hướng người đàn ông lắc đầu. Thi Nhuỵ theo sau tiến vào phòng thi, khi nghe được tình hình thì khuôn mặt luôn bình tĩnh giờ phút này khó được xuất hiện vẻ kinh ngạc.
: "Bạn học Tạ Tinh phải không? Chúng tôi đã nhờ nhân viên có chuyên môn kiểm tra. Người máy hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ có thể là em gian lận."
: "Gian lận trong kỳ thi tháng đồng nghĩa với bị hành quyết, bất kể kết quả."
Mọi người trong phòng đều biết về luật này, ai nấy đều vô thức khẩn trương. Hai tay Lâm Khanh thì đã nắm chặt thành quyền.
Bạch Dực ngồi bàn bên cạnh vẫn luôn quan sát tình huống. Nghe đến đây thì không nhịn nổi giật nảy mình, cứng ngắc nói
: "Con người máy kia hình như thật sự có vấn đề."
Thi Nhuỵ đảo mắt, từ trong kẽ răng phun ra một câu: "Cậu nói cái gì?"
Anh mắt của các vị lãnh đạo cùng Thi Nhuỵ đều đổ dồn về đây. Bạch Dực nhất thời cảm thấy có chút khó xử, ngập ngừng
: "Con người máy đó từ lúc đầu giờ vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ cậu ta." Rõ ràng là có vấn đề.
Lâm Khanh xoa xoa tay, ánh mắt khẽ dao động.
: "Bạn học." Thi Nhuỵ thản nhiên nói: "Nhân viên công tác đã kiểm tra, người máy không có dị thường."
Trùng hợp làm sao, phòng thi hôm nay camera quan sát lại bị hỏng. Vì vậy không có bằng chứng nào chứng minh Tạ Tinh không gian lận.
Các vị lãnh đạo nhìn nhau gật gật đầu, có người đã rút bộ đàm ra. Trong lúc nhất thời bầu không khí càng tăng thêm áp lực kỳ quái.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn người bên trong vòng vây, không quản hưng phấn, đau lòng, khϊếp sợ, tò mò, đều muốn xem xong màn kịch này.
Một lát sau, bên ngoài đã có hơn chục người áo đen cao to vạm vỡ tiến vào.
Tạ Tinh hơi híp mắt, nghiến răng ken két
: "Các người đây là muốn cưỡng ép bắt người?"
Bạch Dực vừa thấy mấy người áo đen liền bị dọa hoảng sợ, rụt đầu, nơm nớp lo sợ quan sát Tạ Tinh.
Khóe miệng người nọ dữ tợn nhếch lên, lộ ra nụ cười biếи ŧɦái.
Ngay thời điểm mấy kẻ áo đen xông tới liền nhảy lên. Vững vàng mà tàn nhẫn vung tay đập vào giữa mặt một người, sau đó xoay người lại một cước đá bay người phía sau văng ra ngoài.
Tiếp đó lại vọt vào một đám người khác, hung hăng đánh đấm túi bụi.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vỏn vẹn mười giây ngắn ngủi.
Tạ Tinh đảo chân, đạp người cuối cùng trong nhóm áo đen trên mặt đất trước ánh mắt kinh hoảng của những người xung quanh.
[ Không một động tác thừa. ]
: "Còn nữa không? Gọi tới cả đi." Vẻ mặt Tạ Tinh đầy trào phúng: "Bố chấp hết."
[ Ngắn gọn, xúc tích, 10 điểm, xin cảm ơn. ] Bảo Bảo cứ thấy đánh nhau là suиɠ sướиɠ đánh call cho phe mình.
Thi Nhuỵ cau mày hồi phục tinh thần, phất tay một cái. Người đàn ông trung niên ở một bên lập tức hiểu ý, bấm cái nút trên bộ điều khiển.
Sáu người máy giám thị trong phòng đổi sang chế độ tấn công trong chớp nhoáng, lao về hướng Tạ Tinh.
Y còn chưa kịp xử lý thì một bóng người đã chắn trước mặt.
Lâm Khanh trực tiếp lên gối, một chiêu quăng ngã hai con người máy. Bốn con còn lại cũng bị hất văng một cách nhanh chóng, không có sức chống trả.
Lâm Khanh đứng thẳng lưng, một tay vuốt tóc.
Trong ánh mắt tràn ngập sững sờ của mọi người mà nhấp môi.
Tạ Tinh: "..." Tiêu rồi ta nghe thấy nhạc đệm rồi.
: "Yếu ớt." Thiếu niên huýt sáo một tiếng, gương mặt tinh xảo không che giấu được sự tản mạn coi thường.
Học sinh trong phòng thi đều vì sự đẹp trai này mà ngưỡng mộ không thôi.
Tạ Tinh đấm nhau chỉ có Bảo Bảo đánh call, Lâm Khanh lên sàn mọi người đều hú hét.
Cùng là giả ngầu, chỉ có Tạ Tinh bị tổn thương.
[ ... ]
: "Đủ rồi."
Lúc này, Nhϊếp Diệu đang ngồi yên bỗng nhiên đứng dậy. Tiếp đến đi về phía đám người lãnh đạo.
Thị Nhuỵ thấy thế liền cúi đầu thật thấp, bộ dạng nghiêm cẩn cung kính: "Thiếu gia."
: "Có chút việc như thế mà cũng không xử lý được. Vô dụng." Nhϊếp Diệu cau mày đầy bất mãn.
Tạ Tinh: "..." Ui ui cái gì đấy?
Lại theo một cái búng tay của Nhϊếp Diệu, một toán người khác mang theo súng rầm rập bước vào.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Dực đột nhiên lao lên đứng chắn trước mặt Tạ Tinh và Lâm Khanh.
Thiếu niên nhếch môi với Nhϊếp Diệu: "Hoá ra tất cả đều là do cậu đứng đằng sau."
Nói rồi tay rạch vào không khí, xé ra một khoảng thời không vặn vẹo. Bạch Dực túm lấy tay hai người Tạ Tinh và Lâm Khanh rồi lao thẳng vào.
[ Mẹ nó diễn biến đưa chúng ta từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. ]
Tạ Tinh cũng hồ đồ luôn.
: "..." Má ơi!
Loạn quá!
Tôi là đâu đây là ai?
Vết rách chưa đến vài giây đã khép lại, mang theo ba thiếu niên đồng thời biến mất.
_
Bạch Dực mới là tên tội phạm thời không kia.
Thi Nhuỵ là thụ chính, Nhϊếp Diệu là công chính.
Nhϊếp Diệu và Bạch Dực trọng sinh.
Nhϊếp Diệu trọng sinh tới trước, liền ngăn cản tội phạm thời gian chiếm lấy thân xác thụ chính Thi Nhuỵ. Để cậu ta mang ơn và phục vụ cho mình. Lợi dụng Thi Nhuỵ không chế tầng lãnh đạo của phân khu ba.
Tội phạm thời gian Bạch Dực trọng sinh tới sau, dùng thân thể của chính bản thân xâm nhập thế giới. Giả bộ thanh học sinh ẩn nấp ở phân khu ba để kiểm tra xem công thụ chính vẫn là như cũ hay bị đổi qua đổi lại. Đồng thời chắc chắn rằng Nhϊếp Diệu trọng sinh sẽ không săn lùng cậu ta.
May mắn lúc này Tạ Tinh lại tới. Nhϊếp Diệu đổ dồn mọi nghi ngờ về phía y, cho rằng y chính là tội phạm thời gian nên luôn tỏ ra thân cận để theo dõi hành tung.
Sau đó trong kỳ thi tháng tìm cách khống chế đám người máy đổ oan cho Tạ Tinh. Để y bị đưa đi hành quyết, thế là sẽ xử lý xong một kẻ thù.
Lúc này Bạch Dực cũng đã xác nhận được tình hình, liền lao ra cứu hai người bỏ chạy. Xé thời không dịch chuyển đến nơi khác.
Sự rối loạn của cái cốt truyện này quả thật rất đáng để phân tích.
Bảo Bảo quay về sau khi đến khu thông tin cập nhật dữ liệu, thông báo một cách nghiêm túc.
[ Thế giới này quá mức rối loạn, hết xâm nhập từ nhân vật ngoài lại đến nhân vật chính trọng sinh. ]
[ Ngoài ra còn có nhiễu loạn từ trường gây ra bởi nhiều nhân tố khác. ]
[ Dữ liệu đo lường cho thấy. Dù sớm hay muộn, thế giới này cũng sẽ đổ vỡ. ]
[ Toàn bộ sẽ bị xóa sổ. ]
Có vẻ Nhϊếp Diệu và Thi Nhuỵ là nhân vật chính cũng biết được điều này. Vậy nên bọn họ đã bắt tay với nhau, liên thủ săn lùng tội phạm thời gian là Bạch Dực. Âm mưu sử dụng sức mạnh thời không để làm gì đó vượt ra ngoài thế giới.
Nếu để hai người đó thực sự xâm nhập được đường thời không tới thế giới khác, cục diện sẽ càng biến động lớn hơn.
Sự sụp đổ sẽ lây lan sang những thế giới khác, dẫn đến tận diệt toàn cục.
Điểm dịch chuyển họ tới là một khu rừng nhỏ ở phân khu năm. So với phân khu ba cách nhau không xa, nhưng cũng không hề gần.
Bạch Dực giải thích sơ qua tình huống, dặn dò mọi việc đâu vào đấy. Tiếp đó lại vì có việc nên không muốn nán lại quá lâu, uống hớp nước rồi đứng dậy tạm biệt rời đi. Để lại chỗ cho hai người nghỉ ngơi.
Sắc trời càng ngày càng tối. Tạ Tinh hiện giờ cũng không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu sâu hơn vấn đề cứu vớt thế giới.
Y trải một lớp cỏ khô, dựa vào thân cây dưỡng thần.
Lâm Khanh lặng lẽ tiến tới, ngồi xuống bên cạnh.
Những cánh hoa sặc sỡ sắc màu khẽ rung rinh. Tiếng chuông gió kêu lanh canh từ xa vọng tới.
Dưới bầu trời sao lộng lẫy, đôi mắt thiếu niên lấp lóe lay động như sóng nước mùa xuân.
: "Có chuyện gì..."
Tạ Tinh vừa quay đầu, người bên cạnh liền áp sát tới.
Làn nước đọng trong suốt phản chiếu hai bóng dáng mờ nhạt, xa xăm.
Cảm giác mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khóe môi rồi lưu luyến rời đi.
Thiếu niên đón lấy một đóa hoa màu tím đang rơi xuống, dịu dàng cài lên vành tai của người đối diện.
Tạ Tinh hơi dao động: "Đây là?"
: "Nụ hôn chúc ngủ ngon." Lâm Khanh nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc y.
: "Ngủ ngon, Tạ Tinh."
Tạ Tinh im lặng, lúc sau liền nhún vai đáp lời
: "Ngủ ngon."
Hai người nhắm mắt tựa đầu, đôi tay đan chặt vào nhau. Bỏ mặc tất cả sự náo loạn của vụ trụ, để lại một khoảng bình yên duy nhất.
_