Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 19


Chương 18: Gramas Tham Chiến
Hoàng Vĩ nhớ tới con goblin kia liền đưa mắt sang nhìn, trên tay nó bây giờ là một cây pháp trượng.
"Giám định!"
[ Tên: Không có
Tộc: Goblin Pháp Sư
Tuổi: 11
Một goblin thức tỉnh thiên phú ma pháp, chuyên sử dụng các ma pháp hệ phòng thủ.
Lá chắn ma pháp: Tạo ra một bức tường ma pháp có thể chặn được mọi loại công kích từ phía kẻ thù.

]
Hoàng Vĩ: Con quái vật nhỏ kia có thể tạo ra tường chắn! Thảo nào hỏa phù của Lý Long không có tác dụng!
Elment: Chết tiệt! Biết thế thì xử nó trước rồi!
Giờ có nói gì cũng vô dụng, kế hoạch hạ con hobgoblin đã thất bại.
Dù cho có phá được cái chùy gỗ đi chăng nữa thì chỉ cần còn con goblin pháp sư cùng cái tường chắn đó, đánh bại hai con quái vật này là bất khả thi.
Gàoooooo!!!
Duy Nam: Nguy rồi!!!
Con hobgoblin gồng người lên đánh bay Caryln vào một gốc cây.
Rầm!!!
Caryln: Á!!!
Bộ giáp cơ khí mặc dù đã bảo vệ cô khỏi sự va đập nhưng áp lực từ nó vẫn đè nặng lên cơ thể của cô.

Cộng thêm sức lực cạn kiệt đã khiến Caryln không thể đứng dậy nổi nữa.

Pực! Pực!
Những sợi dây leo trên tay và dưới chân con hobgoblin đứt từng cọng một.

Nó dễ dàng đứng lên bởi vết thương hai bên chân đã lành lại.

Tốc độ phục hồi thật phi thường.
Con quái vật hướng ánh mắt về phía Duy Nam với vẻ mặt tức giận, đây là lần đầu tiên có kẻ làm nó đau đớn tới như vậy.
Con hobgoblin bước từng bước một, càng lúc càng nhanh tới chỗ Duy Nam.
Nhìn thấy con quái vật di chuyển về phía mình, Duy Nam giơ khiên lên chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng một chiêu thì không dùng được hai lần, con hobgoblin thay vì tấn công vào chiếc khiên thì lại nắm lấy nó rồi quăng đi.

Sức mạnh của Duy Nam không thể so được với con quái vật.
Mất đi tấm khiên Duy Nam không thể trực tiếp đối đầu với nó được.

Cậu nhảy ra xa nhằm giữ khoảng cách với nó.
Xẹt!
Một đạo kiếm khí chém ra từ kiếm của Akira bay tới, con hobgoblin cảm nhận được nguy hiểm liền lách người né tránh.

Đạo kiếm khi cắt phăng mọi thứ cản đường trong lúc bay, đến 100 mét thì mới dừng lại.
Cao Thiết: Mau lùi về đây!
Tần Tử vác lấy Caryln lên lưng rồi cùng Duy Nam và những người khác chạy về phía nhóm Hoàng Vĩ.
Tần Tử: Tiên sư nó! Ăn gì mà nặng thế này!
Caryln: Tôi nặng do bộ giáp chứ không phải do cơ thể nhá!
Hoàng Vĩ: Nhanh lên dùm con đi hai ông bà cố! Còn có tâm trạng tán dóc nữa hả?
Toàn bộ thành viên nhóm di chuyển ra phía sau lưng Cao Thiết.

Chỉ chờ có vậy, Cao Thiết lấy ra rất nhiều mảnh kim loại màu xám xịt rải ra trước mặt, miệng hô to:
Cao Thiết: Luyện kim thuật cao cấp!!!
Các mảnh kim loại khi nghe hiệu lệnh của Cao Thiết bắt đầu phóng to ra như nấm bao quanh khu vực thành viên nhóm, chớp mắt một bức tường kim loại cao hơn 10 mét trông như tòa thành mọc lên giữa rừng.
Bức tường bao quanh khu đất có bề mặt trơn phẳng, chỉ có vài ba chiếc lỗ nhỏ để người bên trong quan sát bên ngoài.

Không có chỗ để leo, hai con quái vật kia cũng không có kĩ năng tấn công tầm xa nên nơi này tạm thời an toàn.
Lý Long: Này Cao gia! Thiết bích này của người có chắc chặn được chúng không vậy?
Cao Thiết: Đảm bảo an toàn! Nếu chưa tới Vương cấp thì đừng mong phá được nó!
Lý Long: Vương cấp? Đó là cảnh giới tu luyện ở thế giới ngươi sao? Nếu không phiền thì ngươi kể cho chúng ta hiểu đi!
H: Ý hay đấy! Dù sao thì hiện tại cũng chẳng làm gì được, chi bằng nghe nó giết thời gian!
Cao Thiết: Rồi! Ta sẽ nói...
Mặc kệ tiếng gào rú của hai con quái vật ngoài kia, Cao Thiết giải thích sơ bộ về cảnh giới tu luyện cũng như hệ thống sức mạnh ở Lạc giới.


Hoàng Vĩ nghe câu được câu mất nhưng hắn cũng hiểu đại khái những gì mà Cao Thiết nói.
Những kẻ tu luyện ở Lạc giới được gọi là "Linh giả".

Linh giả tương tự Tu Tiên giả, đều hấp thụ linh khí để chuyển hóa thành linh lực.

Linh giả chia thành các cấp: Hạ, Trung, Thượng, Tướng, Vương, Hoàng, Bá, Đế, Thánh và Thần.

Mỗi cấp sẽ có 10 bậc, thấp nhất là 1 cao nhất là 10.
Lên cấp Thần còn có thêm bốn cấp khác gồm: Nhập Thần, Bán Thần, Hạ Thần và Thượng Thần.

Trong đó Hạ Thần và Thượng Thần là hai cấp bậc khó đạt được nhất, suốt 7000 năm qua chỉ có Tổ Phụ Lạc Long Quân cùng Tổ Mẫu Âu Cơ là Thượng Thần cấp, còn lại đều dưới Hạ Thần cấp.
Về phần Cao Thiết dù là Linh giả Tướng cấp bậc 2 nhưng do có thiên phú thợ rèn nên hắn tập trung vào phát triển tay nghề.

Chứ nếu như hắn chuyên về phép thuật hoặc kiếm kĩ thì con hobgoblin hay con goblin pháp sư kia cũng chỉ là ruồi muỗi.
Lý Long: Như thế thì Tướng cấp ở thế giới ngươi ngang với Kết Đan ở Tu Chân giới ta! Nếu như ta cũng là Kết Đan thì hà cớ gì phải sợ đám quỷ lùn này!
Cao Thiết tiếp tục nói về dấu ấn trên mu bàn tay bàn tay trái của mình, thứ được gọi là Ấn Chú.

Mỗi người ở Lạc giới đều sỡ hữu cho mình một Ấn Chú từ khi sinh ra.
Tùy theo kí hiệu trên tay mà Ấn Chú sẽ cho người đó thứ sức mạnh riêng biệt.

Ví dụ: Ấn Chú hình thanh kiếm với họa tiết lửa mang màu cam tức chủ nhân của Ấn Chú đó có thiên phú kiếm sĩ cùng nguyên tố "Hỏa", Ấn Chú hình Pháp ấn (liên hệ với hình họa tiết trên mặt trống đồng Đông Sơn cho dễ hình dung) màu tím tượng trưng cho thiên phú pháp sư cùng "Lôi" nguyên tố.
Ấn Chú trên tay Cao Thiết có hình cây búa màu bạch kim đồng nghĩa với thiên phú thợ rèn và khả năng tương thích với nguyên tố "Kim".
Khác biệt với Linh giả, người thường hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh của Ấn Chú mà không cần tới linh lực.

Đây là một lợi thế để giúp con người tự vệ trước những ma thú và yêu quái.
Stella: Thật hâm mộ quá! Thế giới của anh Cao Thiết đúng là có nhiều thứ thú vị thật!
Elment: Tôi lại có hứng thú với "phép thuật" ở thế giới của anh hơn! Nếu Roland ở đây ông ta cũng sẽ nói như vậy!
Cao Thiết: Có lẽ thế! Bởi điểm khác biệt duy nhất là thế giới ta gọi là phép thuật hoặc pháp thuật chứ không phải ma pháp như ở thế giới của ngươi!
Tần Tử: Nhắc Roland mới nhớ, lão làm gì mà lâu quá đi! Đã biết chỗ rồi thì đến nhanh đi chứ!?

Melina: Còn Gramas nữa! Đi lạc đâu mất tiêu rồi!
Stella: Cái đó thì khỏi phải lo nữa.

Em đã nhắn trên nhóm chat cho Gramas biết rồi! Anh đang phi về đây đấy!
Cả nhóm: Em nhắn lúc nào sao bọn này không biết?
Stella: Thì mọi người đang nghe kể chuyện vui vẻ vầy thì sao em nói được!
Bốp!
Gréééé!!!
Hai tiếng động liên tiếp vang lên, cả nhóm liền nhìn ra bên ngoài.

Một bóng lưng mặc áo màu đen rách rưới với cánh tay vảy rồng.

Là Gramas, anh đang đi cùng một người khác nữa.
Trước mặt anh là con hobgoblin đang ngã dựa người vào thân cây, trên bụng còn in một dấu chân.

Con goblin pháp sư thì run lẩy bẩy.

Anh liếc mắt qua hai con quái vật, nói với giọng tức giận:
"Bọn mày...!phải CHẾT!!!"
Hết chương 18.
*Bình luận và nhấn like để ủng hộ tác vì nó miễn phí.

Bình Luận (0)
Comment