Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Ánh dương ấm áp soi sáng phía chân trời, một bóng người cô đơn cất bước ở trên đường. Hướng xa nhìn đến, toà thành trì cực cao ẩn trong sương mù lần nữa hiện ra, cao đến trăm trượng, khiến người ta hoài nghi. Nó được xây dựng thế nào, vì sao sẽ cao như vậy?
Kiến trúc khổng lồ cổ kính lại làm Mộc Thuỷ Vân khiếp sợ thất sắc, tâm tư luôn không lay động lập tức dấy lên sóng lớn, hai mắt co lại, không thể tin được, bước nhanh hơn!
Đội cấm vệ hoàng thành tận trung canh gác ở cổng thành. Nam tử thủ lĩnh lơ đãng nhìn lướt qua nhưng lập tức trợn to hai mắt. Ban ngày ban mặt, lại có một nữ tử ăn mặc bại lộ như vậy, thật sự là mất hết phong nhã!
Mộc Thuỷ Vân dừng bước chân, nhìn tường thành cực cao trước mắt, trong lòng cảm giác ngày càng vô lực, túm lấy một tên lính mặc thiết giáp, nhíu mày hỏi: "Đây là nơi nào?"
Chúng cấm quân thấy cô gái này vô lễ với Thống lĩnh như thế, vừa muốn xông lên trước liền bị vị nam tử ngăn cản. Hắn híp mắt, nở nụ cười: "Vị cô nương này, ban ngày ban mặt ngươi lại ăn mặc bại lộ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta nhìn chằm chằm sao? Nơi này là chủ thành."
"Ta biết nơi này là chủ thành, nhưng ta muốn hỏi một chút, hiện nay là triều đại nào?" Mộc Thuỷ Vân nhìn chúng cấm quân mặt tựa băng sương, theo bản năng buông lỏng tay ra: "Xin lỗi."
"Không sao, có thể làm cho mỹ nữ xinh đẹp như vậy nắm lấy, cũng là vinh hạnh của ta." Nam tử sờ sờ mũi, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thầm than, quả nhiên da thịt như tuyết, toả ra mùi thơm ngát, nhưng câu hỏi của cô gái này thật quái lạ a. Sinh ở Thiên Tông Đại Lục lại không biết triều đại hiện nay, chẳng lẽ là từ trong núi đi ra? Hắn cười nói: "Hoàng triều trăm năm biến động một lần, sau khi Mộ Dung thị thoái vị, hiện nay đã là Diệp thị nắm quyền, quốc hiệu là Phụng Thiên."
"Phụng Thiên Quốc?" Mộc Thuỷ Vân kinh ngạc, vì trong lịch sử chưa từng nghe qua quốc hiệu Phụng Thiên. Nàng một lần nữa nhận định, chính mình xuyên qua rồi, nhưng xuyên qua đến cái quốc gia nào, nàng không rõ ràng lắm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mê man đi vào thành trì, chủ thành to lớn, đường phố rộng rãi, bốn phương thông suốt, các loại cửa hàng ngoài lề đường, dòng người cuồn cuộn. Đây là một thế giới phồn hoa, thế nhưng nàng lại thấy cô độc. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng tình tiết xuyên qua sẽ phát sinh trên người mình. Hết thảy đều như mộng huyễn, mờ ảo rồi lại chân thật. Ngửa đầu nhìn ánh dương ấm noãn, nếu như đây là một giấc mộng thì tốt biết bao.
"Cô nương, ngươi lạc đường có phải không? Ngươi muốn đi nơi nào, ta có thể chỉ ngươi." Một nam tử dung mạo bình thường cười ha hả đi tới.
Cứ việc trong lòng không muốn đối mặt, nhưng nàng xác xác thực thực mình đã xuyên qua rồi. Nơi này không có màn ảnh, cũng không có phòng chụp ảnh, cảm giác sinh hoạt chân thật khiến nàng bàng hoàng. Mộc Thuỷ Vân than thở: "Ta muốn đổi một bộ quần áo."
Quần áo nàng đang mặc ở trên người hoàn toàn không phù hợp với cổ nhân nơi đây. Y phục cổ trang nàng đã gặp qua không ít, lập tức thì sẽ trải nghiệm đến cảm giác vung tay áo phiêu phiêu bay bổng.
"Dễ bàn a, cô nương đi theo ta. Phía Đông bên kia có Cẩm Tú Hiên, ta dẫn ngươi đi." Trên mặt nam tử mang theo ý cười ngây ngô, đi về phía trước, Mộc Thuỷ Vân vừa quan sát cửa hàng vừa đem những thứ này thuộc lòng. Một loạt cửa hàng ở đây đều bán thức ăn, xem ra chủ thành này phân bố trật tự rất rõ ràng. Như vậy phía Đông bên kia không hề nghi ngờ chính là bán quần áo.
Đi một lát, dòng người từ từ ít ỏi, quẹo qua hai cái ngõ, nam tử vẫn còn tiếp tục đi lên phía trước. Mộc Thuỷ Vân nhíu mày, bọn họ đúng là đi về phía Đông, sao lâu như vậy mà vẫn còn chưa tới?
"Cô nương đừng có gấp, lập tức tới ngay." Nam tử khẽ mỉm cười, chờ đi tới một cái ngõ nhỏ yên lặng thì hắn đột nhiên dừng lại, xoay người cười híp mắt nhìn Mộc Thuỷ Vân, ánh mắt xích xích loả loả, bắn ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi: "Cô nương, muốn thay quần áo thì trước tiên phải cởi quần áo nha. Nơi này không có ai cả, ngươi trước hết cởi quần áo quái lạ trên người ngươi đi."
Nhìn nam tử hai mắt loé sáng vồ tới, Mộc Thuỷ Vân nghiêng người làm hắn vồ hụt. Thấy nam tử sắc mặt âm trầm lại đánh tới, khi hắn tới gần thân thể nàng, đạp hắn một cước!
"Ái chà chà! Xú nha đầu nhà ngươi! Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Nam tử ôm lấy cái bụng đang đau đớn, hai mắt hung ác ngoắc ngón tay một cái, vèo, một thanh nhuyễn kiếm dẻo dai bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Nhìn thanh kiếm vung đến, trán Mộc Thuỷ Vân đổ mồ hôi lạnh, đành phải né trái tránh phải. Chỉ không biết bảo kiếm kia dùng vật liệu gì để chế tác, toàn thân toả ra ánh sáng màu xanh, kéo theo nhiệt độ bốn phía đều giảm xuống, một luồng khí băng hàn xông tới trước mặt nàng!
Lẽ nào phải chết ở chỗ này sao? Mộc Thuỷ Vân không có chỗ né tránh, kiếm khí quét ngang đâm thủng áo vải trước ngực, nhưng vẫn chưa thương tổn da thịt của nàng. Tim trong lồng ngực mạnh mẽ nhảy một cái, một sắc lang cổ đại, vì sao sẽ có võ nghệ lợi hại bậc này?
Thời khắc mũi kiếm xoẹt qua cổ áo Mộc Thuỷ Vân, ở bên tai lại vang lên một tiếng tiêu dễ nghe, khí tức lạnh lẽo tức tiêu tan y như kỳ tích. Nam tử nhìn lướt qua sóng âm trong suốt tràn lan trên trời, không cam lòng liếc mắt nhìn nàng, thân mình loáng một cái, không còn thấy tăm hơi.
Theo nam tử biến mất, tiếng tiêu dễ nghe kia cũng dừng hẳn. Mộc Thuỷ Vân thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không biết võ công, nhưng cũng biết người trong võ lâm đều dựa vào nội công đến tu tập võ nghệ. Người này hẳn là mượn việc thổi tiêu, toả ra nội lực trong không khí, bức lui nam nhân kia. Nàng nhìn qua đầu hẻm yên tĩnh, nói nhỏ: "Cảm ơn."
Một phen tranh đấu, giúp Mộc Thuỷ Vân kiến thức đến cao thủ võ công ở cổ đại. Nàng vốn quen thuộc pháp trị sinh tồn ở hiện đại, trong lòng khó tránh khỏi kinh hách. Nàng điều chỉnh nỗi lòng một chút, ra đầu hẻm, hai bên lề đường đều là cửa hàng bán quần áo, đủ mọi kiểu dáng, dưới ánh nắng trông cực kỳ ngăn nắp. Những bộ quần áo tràn ngập quý khí này không thích hợp với nàng, vừa định bước vào một cửa hàng mộc mạc hơn những cửa hàng khác, nàng dừng bước. Suýt chút nữa thì quên mất, nàng không có tiền ở nơi này, cho dù có Mao gia gia*, cũng không xài được a!
*chủ tịch Mao Trạch Đông của đảng Nhân Dân Trung Hoa
Khi nàng suy tư, cách đó không xa, có một tên sai vặt thanh tú chạy tới, hành lễ nói: "Cô nương, công tử của chúng ta cho mời."
"Công tử của các ngươi? Mời ta?" Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Mộc Thuỷ Vân có phòng bị, không muốn để ý tới gã sai vặt này, xoay người rời đi.
"Cô nương, tiếng tiêu lúc nãy, có êm tai hay không?"
Lời gã sai vặt làm bước chân của Mộc Thuỷ Vân dừng lại, nàng bỗng dưng xoay người nói: "Là công tử nhà các ngươi cứu ta?"
"Cô nương, hiện tại ngài có thể theo ta đi." Gã sai vặt đưa tay làm tư thế xin mời.
Trong thành, đường phố phồn hoa nhất phi thường náo nhiệt. Tĩnh Vân Lâu là tửu lâu to lớn nhất chủ thành, dòng người càng trở nên đông đúc. Một luồng hương tửu nồng nặc từ trong đó bay ra, lẫn lộn trong không khí, từ từ bay về phương xa.
Nhã gian lầu bốn, một tiếng đàn dễ nghe tràn ngập gian phòng. Một cô gái mặc áo xanh ngồi trên ghế lẳng lặng biểu diễn, bầu không khí trang nhã thư thích.
"Tiếng đàn này thật tươi đẹp, nhưng so với Song Huyền Âm của ngươi, cũng phải kêu một tiếng sư phụ thôi, hahaha!" Tiếng cười sang sảng vang lên, một nam tử ngồi bên cửa sổ, tay cầm chén rượu, ngón tay trắng nõn thon dài, một ngụm uống sạch hết chén rượu, khoé môi mang theo tiếu ý mê người.
"Ta nói Dương Thiên ngươi, đừng giễu cợt ta nữa. Song Huyền Âm tươi đẹp thế nào cũng không sánh bằng công lực của người kia. Lời này ngươi nói với ta thì được, nếu là truyền đến tai người thứ ba, thì sự tình nghiêm trọng rồi." Nam tử áo lam lẳng lặng xoa xoa Ngọc Bích Tiêu trong tay, trong ánh mắt ẩn một vệt thâm thuý không dễ phát hiện.
"Quả thật là chủ tớ rõ ràng, lấy tu vi bây giờ của ngươi, đúng là không có cách nào thay thế được nàng." Yến Dương Thiên thở dài, lại vì bằng hữu duy nhất mà cảm thấy tiếc nuối. Bích Hải Linh Âm Các, tự hào Âm Ba Công, Các chủ Hoa Như Thương chính là cao thủ dùng âm, Thanh Minh Vương Bích Hải Cầm của nàng, không người vượt qua. Hắn biết bản lĩnh của Tiêu Hằng, cho dù âm luật không dưới Hoa Như Thương, nhưng tu vi thánh cấp đỉnh cao, căn bản là không có cách nào so với tôn cấp đỉnh cao. Hành trình đến núi Tiêu Dao lửa xém lông mày, người của Bích Hải khẳng định cũng sẽ không đem mình đặt ở ngoài.
"Yến trang chủ cùng các phái khác thương nghị thế nào rồi?" Tiêu Hằng vẫn thưởng thức Ngọc Bích Tiêu, con ngươi nhìn dòng người bên dưới, bên môi nổi lên một nụ cười. Lần đầu tiên nhìn thấy đã bị nữ nhân ăn mặc quái lạ kia hấp dẫn, trọng yếu chính là khí chất đặc biệt của nàng. Nữ tử bình thường khi gặp phải nguy hiểm thì nhất định sẽ la to, nàng lại không như thế. Trong ánh mắt bình tĩnh của nàng, có lẽ có hoảng loạn, nhưng hắn lại không thấy sự thất thố. Về điểm này, hắn cảm thấy khá hứng thú, rất muốn nhận thức một nữ nhân khác người như vậy.
"Đã thương nghị xong. Linh châu mặc dù là đồ vật của Phi Vân Sơn Trang chúng ta, nhưng nếu muốn mở ra Tiêu Dao Trận thì vẫn còn thiếu rất nhiều thứ khác. Tiêu Dao Trận tồn tại vạn năm, trận pháp bên trong to to nhỏ nhỏ, nhiều không kể xiết. Điều này cần các phái liên thủ và tập hợp sức mạnh mới có thể phá trận. Vì lẽ đó nên phụ thân ta không thể không thoả hiệp, danh sách các ứng cử viên tham gia phá trận đã định ra rồi, lần lượt là Thượng Quan Ngân của Dược Tiên Cốc, Nguyên Hải đại sư của Kinh Luân Tự, Thanh Phong đạo trưởng của Thanh Phong Quán, chưởng môn Chu Vĩnh của Kình Thiên Phái, chưởng môn Lâm Phàm Chi của Tùng Lâm Phái. Đây là mấy thế lực đã được quyết định, Thanh Vũ Lâu khẳng định sẽ không tiếc tinh lực mà nhúng tay. Mê hoặc của Linh hồn nguyên châu cũng quá to lớn, có được nó thì ta không chỉ có thể phá trận mà bản thân còn có thể gia tăng tu vi. Có lợi không có hại, ai lại không muốn tận lực chiếm đoạt nó chứ?" Ánh mắt Yến Dương Thiên đăm đăm, uy lực của viên Linh châu kia xác thực rất lớn a. Lúc trước đi qua Kinh Luân Tự, xa xa nhìn, cũng có thể cảm nhận được Linh châu phóng xạ linh khí. Loại sức mạnh nhiếp thả không chừng mực kia hoàn toàn có thể giúp hắn nâng cao tu vi của bản thân. Đáng tiếc, hắn chỉ có thể quan sát từ xa, không thể đụng vào.
"Kể cả đệ tử Kinh Luân Tự cũng có hứng thú muốn phá trận? A, mị lực của Tiêu Dao Trận cũng không nhỏ hơn Linh châu đâu." Tiêu Hằng uống một hớp rượu, ý cười trong con ngươi càng sâu. Hắn thấy Yến Dương Thiên còn muốn nói điều gì liền đưa tay ngăn lại, chuyển mắt nhìn về phía thang lầu.
Mộc Thuỷ Vân đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của gã sai vặt, thầm nghĩ, dưới lầu khí thế ngất trời, trên lầu lại yên tĩnh như vậy, khẳng định chỗ này đã bị vị công tử có tiền nào bao hết. Khoé môi giương lên, nàng muốn gặp vị ân nhân cứu mạng này, hình dáng rốt cuộc ra làm sao.
Lên lầu bốn, cửa nhã gian đã mở, hương tửu tung bay.
Chóp mũi Mộc Thuỷ Vân ngửi đến hương tửu dồi dào, thấy tình cảnh bên trong phòng, tự nhiên cũng nhìn thấy Ngọc Bích Tiêu trong tay nam tử áo lam kia. Nàng bước lên phía trước, cười nói: "Đa tạ công tử cứu giúp."
Hết cách rồi, đã ở cổ đại thì tận lực sử dụng ngôn từ ngữ điệu cổ đại đi. Nàng không muốn chính mình ở đây lại không phối hợp được với người khác.
"Là ngươi!" Yến Dương Thiên kinh ngạc đứng dậy, nhìn chòng chọc khuôn mặt Mộc Thuỷ Vân cùng lỗ hổng trước ngực nàng, hắn cư nhiên có thể nhìn thấu áo lót màu nhũ bạch bên trong nha.
Mị đã để trên message board và ngoài story description là gỡ xuống để edit lại mà, sao mấy chế còn hỏi tùm lum vậy :-<