Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 11


Mà ngay sau đó, Khấu Hồng kinh hãi phát hiện linh lực của hắn đang nhanh chóng bị tiêu hao trong lúc ngăn cản những pháp khí này.

Quét thần thức qua, Khấu Hồng đột nhiên hiểu được.

“Tiên Phàm Chướng!? Đạo Huyền Tử, ngươi thật hèn hạ!” Khấu Hồng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đạo Huyền Tử chạy tới sau đó, như lần đầu tiên quen biết vị quen biết bạn thân trăm năm này.

Thời khắc này Đạo Huyền Tử lại hơi mơ hồ.

“Những phàm nhân này là chuyện gì xảy ra, vì sao lại dùng danh nghĩa của ta tập kích Khấu Hồng? Lại còn sử dụng Tiên Phàm Chướng nữa?” Chuyện đột nhiên xảy ra, đầu óc Đạo Huyền Tử nhất thời lâm vào trạng thái đứng máy.

Nhưng nhìn Khấu Hồng đã lâm vào cơn phẫn nộ cực độ cách đó không xa, Đạo Huyền Tử đột nhiên giật cả mình.

“Nơi đây thật quỷ dị! Khấu Hồng, những phàm nhân này cũng không phải là ta chỉ điểm!” Đạo Huyền Tử vội vàng giải thích.

“Thế nào? Dám làm không dám nhận à?” Khấu Hồng giận quá thành cười.

“Có lẽ ngươi sợ sau khi chuyện sử dụng Tiên Phàm Chướng truyền đi, sẽ bị tất cả tu sĩ liên hợp truy sát? Lại hoặc là, ngươi lo lắng hơn thanh danh Đạo Huyền Tử ngươi tu tốt trăm năm bị hủy trong một chốc một lát?”

Đạo Huyền Tử biết rõ tính tình vị huynh đệ này của hắn, biết hắn giờ phút này đã mất đi lý trí, chỉ sợ nói cái gì hắn cũng không nghe lọt được.


Đạo Huyền Tử mơ hồ cảm thấy mình lâm vào trong cái bẫy nào đó.

Khí tức quỷ dị nơi này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ không nhỏ.

Giờ phút này tranh chấp cùng Khấu Hồng không phải cử chỉ sáng suốt.

Thế là, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích với Khấu Hồng: “Quen biết trăm năm, có khi nào ngươi từng thấy ta nói láo không? Nơi đây quả thực không phải…”

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, một tiếng nói già nua đột nhiên truyền đến từ bốn phương tám hướng, cứng rắn ngắt lời hắn.

“Sao tiên sư Đạo Huyền Tử trở mặt không quen biết rồi? Không phải đã nói chỉ cần chúng ta giúp đỡ ngươi đánh giết Khấu Hồng ở đây, chiếm công pháp kết đan của hắn, rồi sẽ dẫn dắt tộc nhân của ta rời khỏi vùng đất Tiên Tuyệt này sao?” Âm thanh này hơi hơi uất ức, mà còn mang chút phẫn hận.

“Công pháp kết đan?!” Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nghe vậy đồng thời biến sắc.

“Còn nói không phải ngươi! Ngoại trừ ngươi và ta, thế gian này còn ai vào biết chuyện đó nữa!” Khấu Hồng dựng đứng râu tóc, nghiễm nhiên đã giận tới cực hạn.

“Người này lại biết được chuyện công pháp kết đan…” Trái tim của Đạo Huyền Tử hoàn toàn chìm xuống.

Mà âm thanh phía dưới còn đang không ngừng tự kể ra: “Phải biết rằng, vì Tiên Phàm Chướng như lời tiên sư ngươi đã nói, chúng ta đã khiến mọi người phẫn nộ.

Hôm nay thiên hạ kêu ca sôi trào, nếu tiên sư không thể tuân thủ như lời, dẫn chúng ta ra ngoài, chỉ e không cần bao lâu, tộc ta sẽ chết không nơi chôn thây!”

Bị người nói xấu, Đạo Huyền Tử nghe đến tâm phiền ý loạn, quát to: “Tiểu nhân vô sỉ, im miệng cho ta!”

Hắn thả người bay xuống nơi phát ra âm thanh phía dưới, muốn tìm ra kẻ độc ác đứng sau, lại chỉ thấy một vật thể hình chữ nhật quái dị.

Âm thanh kia chính là truyền ra từ đó.

Mà vật tương tự trải rộng toàn bộ Huyền Kinh thành, căn bản không biết còn có bao nhiêu!

“Lại cẩn thận đến thế …” Đạo Huyền Tử bất đắc dĩ đến cực hạn.

“Chẳng lẽ tiên sư hiện tại định giết người diệt khẩu sao?” Nghe tiếng hơi giễu cợt tiếp tục truyền ra từ bên trong.

Đạo Huyền Tử răng cắn đến rung động kèn kẹt, một tay bóp nó vỡ nát.


Mà trong mắt Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử thoạt nhìn như bị vạch trần rồi thẹn quá hoá giận muốn giết người bịt miệng.

Khấu Hồng ngửa mặt lên trời thét dài: “Đạo Huyền Tử! Ngươi và ta kết bạn trăm năm, không ngờ ta lại nhìn lầm ngươi rồi! Ngươi không phải muốn công pháp kết đan sao, cần gì làm nhiều thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Ta cũng không chạy nữa, ngươi có bản lĩnh gì thì cứ tới lấy!”

“Đạo pháp: Viêm Long Nộ!”

Một con hỏa long nổi giận quấn quanh Khấu Hồng, phát ra tiếng gào thét động trời.

Hỏa long nhìn hằm hằm phía trước, miệng phun ra một ngọn lửa dài màu đỏ, bắn thẳng đến Đạo Huyền Tử.

Đạo Huyền Tử bất đắc dĩ thở dài.

Theo một tiếng ngâm khẽ, một thanh phi kiếm bỗng xuất hiện từ phía sau, hóa thành một luồng sáng trắng, đỡ lấy lửa đỏ.


Ngọn lửa màu đỏ và ánh kiếm màu trắng không ngừng va chạm, phát ra từng đợt tiếng nổ kịch liệt.

Huyền Kinh thành bên dưới bị nó tác động đến, cũng lâm vào trong một biển lửa.

Trận đánh của hai người không tiếp diễn bao lâu, vốn dĩ tu vi của Khấu Hồng đã không bằng Đạo Huyền Tử, lại thêm trước đó còn bị Tiên Phàm Chướng tiêu hao nguyên khí, cho nên rất nhanh hắn đã rơi vào thế yếu.

Mà Đạo Huyền Tử cũng không nương tay, kiếm thế cũng càng thêm sắc bén.


Đúng lúc này, âm thanh già nua kia lại vang lên một lần nữa.

“Con người Đạo Huyền Tử nhiều lần bất định, có thù tất báo, nếu để cho hắn chiến thắng, chúng ta chắc chắn không còn đường sống.

Các huynh đệ nghe lệnh, trợ giúp tiên sư Khấu Hồng đối phó Đạo Huyền Tử!”

Khấu Hồng nghe vậy, đột nhiên vui mừng khôn xiết.

Hắn lắc mình một cái, rời xa Đạo Huyền Tử, nhìn Đạo Huyền Tử bị đạn chen chúc mà tới bao phủ, đắc ý hô to: “Bởi vì cái gọi là ác giả ác báo, không ngờ tới Đạo Huyền Tử luôn luôn tự xưng thanh cao cũng sẽ bội bạc, lại còn gặp phản phệ!”

Đạo Huyền Tử vốn dĩ bị thủ đoạn bẫy người này chọc tức đến tâm phiền ý loạn, lúc này nghe thấy lời Khấu Hồng, càng tức đến sắp hộc máu.

“Đồ ngu xuẩn nhà ngươi!” Hắn cũng chịu không nổi nữa, mắng to Khấu Hồng.

“Được lắm! Cuối cùng ngươi cũng nói ra lời trong lòng rồi!” Khấu Hồng không chút yếu thế, phản kích lại: “Ngươi tự xưng là thông minh, vì sao bây giờ chúng bạn lại xa lánh, phàm nhân vất vả chiêu mộ cũng phản bội ngươi? Đây gọi là thông minh quá lại bị thông minh hại!”

Đạo Huyền Tử nghe vậy, trong lòng không còn gì để nói.

Dứt khoát không để ý tới đồ ngốc này, chỉ vung tay đánh ra từng bóng kiếm, thu hoạch những tính mệnh binh sĩ phàm nhân dám can đảm tập kích hắn.

Bình Luận (0)
Comment