Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 26


“Nhỏ nhất chỉ dài mười thước, rộng hai, ba mét, có thể chứa khoảng mười người.

Lớn hơn chút nữa là dài một trăm thước, tải trọng mấy trăm người.

Nếu điều chỉnh đến mức lớn nhất, thuyền dài hơn nghìn thước, có thể chở mấy vạn người! Linh thạch dự trữ trong tay hai người chúng ta không nhiều, tuy nhiên dùng làm nhiên liệu vẫn đủ các ngươi rời khỏi nơi đây bằng hình thức thứ hai.”

“Tuy nhiên, để điều khiển thuyền Thái Diễn này tối thiểu cần thần thức Luyện Khí kỳ, không biết đạo hữu có cần ta làm hộ hay không…”

Chưa đợi Khấu Hồng nói hết lời, đã thấy thuyền Thái Diễn dưới sự khống chế của Lý Phàm từ từ phóng đại, từ nho nhỏ như món đồ chơi, biến thành chiếc thuyền nhỏ chân chính.

Lý Phàm không chờ kịp đi vào trong thuyền Thái Diễn.

Cấu tạo hình thái mười thước của thuyền Thái Diễn rất đơn giản, chỉ có một tầng, trước boong thuyền dài hai thước, đằng sau theo thứ tự là buồng điều khiển và khoang cư trú.

Lý Phàm đứng đứng trong khoang thuyền khống chế, thần niệm kết nối với thuyền Thái Diễn, sau đó một cảm giác điều khiển bằng tay xộc lên đầu.

Dưới sự khống chế của hắn, thuyền Thái Diễn vững vàng bay lên trời, chao liệng trong không trung.

Sau đó, Lý Phàm điều khiển thuyền Thái Diễn bay đủ bốn phía trên dưới trái phải, mới nén lại sự kích động trong lòng, một lần nữa quay về mặt đất.

“Thủ đoạn đạo hữu quả nhiên bất phàm, chỉ là người phàm nhưng có thể thao túng thuyền Thái Diễn”.

“Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn không quan trọng, không đáng nhắc tới!” Lý Phàm mỉm cười: “Còn phải tạ ơn hai vị đạo hữu! Bị nhốt ngàn năm, bây giờ có hi vọng trốn thoát, tất cả nhờ công lao hai vị!”


Lời nói này của Lý Phàm là thật tâm thật lòng.

Tuy rằng Khấu Hằng rất tò mò tại sao Lý Phàm không có thần thức nhưng vẫn có thể khống chế thuyền Thái Diễn, nhưng hắn thấy Lý Phàm lảng tránh, đành phải từ bot.

Đạo Huyền Tử lai sốt ruột không chờ kịp: “Hiện tại thuyền Thái Diễn đã được sửa chữa, không biết…”

Lý Phàm cười ha hả: “Đã chuẩn bị xong từ sớm, đạo hữu đi theo ta để lấy là được.”

Đạo Huyền Tử nghe vậy rúng động, vội vàng đuổi theo.

Giữa hai người đã bàn bạc từ trước, Khấu Hồng không đi cùng mà chờ đợi ở chỗ cũ.

Sau một lát, sắc mặt Đạo Huyền Tử tươi cười trở về, hiển nhiên công pháp đã về tay.

Lý Phàm, Đạo Huyền Tử, Khấu Hồng rất vừa lòng với lần giao dịch này.

Vì thể hiện sự cảm tạ với hai người, Lý Phàm sắp xếp tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi hai người.

Rượu và đồ nhắm không ngừng, ca múa không ngớt, liên tục ba ngày.

Ba ngày sau, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nói lời từ biệt với Lý Phàm.

“Đạo hữu, linh thạch còn lại của chúng ta đã không còn nhiều.

Tiếp tục nán lại vùng đất Tiên Tuyệt sẽ có nguy cơ tu vi thụt lùi.

Vậy nên hôm nay chúng ta đến từ biệt người.” Đạo Huyền Tử nói với Lý Phàm.

Lý Phàm hơi tiếc nuối: “ộc ta vẫn còn một số công việc chưa xử lý xong ở nơi đây, không thể đồng hành cùng hai vị đạo hữu!”

Khấu Hồng lại nhiệt tình nói: “Không sao.

Sau khi rời khỏi đây, đạo hữu có thể đến Tùng Vân sơn mạch trong Lăng Thiên thành tìm ta.”

Nói xong, Khấu Hồng đưa cho Lý Phàm một tấm bản đồ.

“Đây là thứ đạo hữu cần, ta dựa theo trí nhớ vẽ lại địa đồ xung quanh lối ra đại trận Tiên Tuyệt.

Nơi đây không có ngọc giản, ta đành dùng giấy bút.”


Lý Phàm trịnh trọng tiếp nhận bản đồ, luôn miệng nói cảm tạ.

Sau đó ba người hàn huyên thêm một hồi, cuối cùng hai người Khấu Huyền và Đạo Huyền Tử hóa thành hai luồng ánh sáng, rời đi.

Cho lui mọi người, Lý Phàm một mình đi tới mật thất dưới lòng đất

Hắn đặt địa đồ và thuyền Thái Diễn chung một chỗ, nội tâm Lý Phàm nhất thời trào dâng ngàn vạn cảm thán.

Sáu kiếp luân hồi, hơn ba trăm năm mưu đồ khổ sở, lúc này đã thu được kết quả.

Hai vật này là mấu chốt để hắn thoát khỏi vùng đất Tiên Tuyệt, đi tìm con đường trường sinh.

….

Phía đông Khư Uyên.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đứng trên không trung, nhìn về hướng Huyền Kinh.

“Lúc trước khi vừa vào vùng đất Tiên Tuyệt này, ta còn tưởng chuyến này bản thân dù không chết cũng trọng thương.

Không ngờ trời xui đất khiến có thể có cuộc gặp gỡ này.” Đạo Huyền Tử cảm nhận công pháp Nguyên Anh trong nhẫn trữ vật, yên lặng nói.

Khấu Hồng cũng gật đầu nói phải, sau đó lại hơi nuối tiếc: “Tâm chí Lý Phàm kia không tầm thường, là một nhân vật.

Đáng tiếc đại nạn giáng lâm, dù đến được Tu Tiên giới cũng chẳng còn mấy nắm sống.”

“Không đạt đến trường sinh, tất cả chỉ là hư ảo.

Chẳng phải ngươi và ta vì hi vọng trường sinh mới nảy xung đột chém giết sao?” Đạo Huyền Tử thản nhiên nói.


“Nói đến đây, tên Lý Phàm kia rốt cuộc cho ngươi công pháp gì?” Khấu Hồng bỗng nhiên hơi tò mò.

Đạo Huyền Tử không trả lời, ngược lại cười nói: “Chẳng lẽ lại giống công pháp trong tay ngươi sao? Yên tâm, đợi sau khi ta trở về bế quan đột phá Kim Đan kỳ, ta sẽ đồng ý giúp ngươi ba chuyện, chắc chắn sẽ không thiệt thòi ngươi.”

Khấu Hồng không tiếp tục hỏi nhiều, hắn hơi hưng phấn: “Đợi sau khi ta đột phá, hai người huynh đệ chúng ta cùng một chỗ, trong Tùng Vân sơn mạch còn có ai là đối thủ chúng ta?”

“Sương mù hộ trận chưa tan hết, không biết huynh trưởng có dám xông thử một lần?” Đạo Huyền nhìn sương mù bên trên Khư Uyên, đột nhiên chạy trước một bước lao vào trong đó.

Hiển nhiên đã không chờ kịp muốn trở về Ti Tiên giới, cảm ngộ công pháp.

“Sao lại không dám?” Khấu Hồng cười lớn, sau đó cũng theo sát đâm đầu lao vào.

Về phản ứng của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử khi trở về Tu Tiên giới, phát hiện hai người cùng tu luyện một bộ công pháp, Lý Phàm không thèm để ý.

Lúc này, hắn đã xử lý tốt mọi việc, điều khiển thuyền Thái Diễn đi tới bên trên Khư Uyên.

Theo lẽ thường, nên đợi đến ngày sương trắng tản ra mỗi mười lăm năm một lần để thăm dò Khư Uyên này mới được.

Tuy nhiên hiện tại Lý Phàm đã bảy mươi mốt tuổi, cách lần sương trắn tản ra tiếp theo phải đợi thêm mười bốn năm.

Đến lúc đó hắn đã tám mươi năm, đại nạn sắp tới, đi bộ còn tốn sức, nói gì đến điều khiển thuyền Thái Diễn.

Bình Luận (0)
Comment