Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 37


Cho nên, sau khi đội thuyền này trở lại bến cảng, nguyên nửa cái đảo đều chấn động.

Tài vật tổng quản ở trên đảo là Tiền quản sự đều tự mình đến tra xét một phen.

Nhìn khuôn mặt cười muốn lệch của từng thành viên trên đội tàu, khiến không ít người trên đảo đều đỏ mắt.

Tất cả họ đều bắt đầu nhao nhao lên âm thầm tìm kiếm mối quan hệ, muốn cầu được một phần tư cách ra biển vào lần sau.



Lý Phàm nhận thấy mình cũng có thể thông qua thao tác như vậy, đem vô số trân bảo trên thuyền Thái Diễn từ từ tẩy trắng, phong hiểm vẫn còn tương đối nhỏ.

Chỗ khó duy nhất chính là làm sao có được tư cách đơn độc ra biển thu hoạch.

Sự tồn tại của thuyền Thái Diễn là điều tuyệt đói không được bại lộ.

Người trên đảo muốn gia nhập đội tàu quá nhiều, Lý Phàm tùy tiện nghe được điểm mấu chốt.

Tam đại thủ hạ thân tín của chủ đảo Lưu Ly, Triệu quản sự phụ trách nhân sự trên đảo, Tiền quản sự phụ trách tài vật, Chu quản sự phụ trách trị an.

Mà hầu hết bộ phận danh ngạch đội tàu ra biển đều nằm trong tay Tiền quản sự.


Triệu quản sự cùng Chu quản sự luôn muốn nhúng tay vào, nhưng từ đầu đến cuối họ luôn bị Tiền quản sự kiểm soát chặt chẽ.

Họ chỉ được chia một hai đội tàu.

Nơi nào có con người, nơi đó có cạnh tranh.

Lý Phàm nhớ tới ngày đó nhập tịch, Triệu quản sự nhìn thấy phản ứng của mình, liền nghĩ bụng có lẽ có thể mặt mặt vị Triệu quản sự này một lần.

Nhưng Triệu quản sự không phải người mà Lý Phàm nói gặp là có thể gặp liền bây giờ.

Lý Phàm chuẩn bị đi con đường của Tôn Chương ở Thiên Bảo lâu.

Lý Phàm nghe ngóng được vị trí, hắn liền đi vào cửa trước của Thiên Bảo lâu, muốn bái kiến Tôn Chương.

Nhưng lại bị từ chối không cho vào.

“Đi đi đi, Tôn trưởng lão của chúng ta là thân phận gì, mà ngươi muốn gặp thì gặp hả? Đi nhanh đi!” Mấy đại hán áo đen trước cổng nhìn Lý Phàm một cách không thiện ý, như thể chỉ cần một câu không hợp liền muốn động thủ.

Lý Phàm thấy thế đành bất đắc dĩ rời đi trước.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Bảo lâu dù sao cũng là nơi mở cửa làm ăn, sao có thể đuổi người ra ngoài mà không gặp mặt ai?

Mà mấy đại hắn áo đen mày đều không có xin chỉ thị mà tự mình làm chủ, như thể đã sớm biết Lý Phàm là ai…

“Hẳn là đã được phân phó, cố ý không gặp ta.” Rút ra kết luận, Lý Phàm suy đoán hẳn là đám người Ly giới bên kia đã xảy ra biến cố gì, dẫn đến việc Tôn Chương trực tiếp trở mặt không quen biết.

Sau một phen nghe ngóng bên dưới, Lý Phàm mới biết được chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là Tô Trường Ngọc kia, vì muốn mau chóng loại trừ chướng khí trong cơ thể mà dứt khoát lựa chọn trở thành vật thí nghiệm của tiên sư.

Trước khi đi, Tô Trường Ngọc đã ký tên mình vào phần khế thư còn lại.

Kể từ đó, ba khế thư đã hoàn thành, khế thư cũng triệt để tiêu tán.

Ly giới cùng Thiên Bảo lâu ở giữa lại không liên quan.

“Chẳng trách đột nhiên lại trở mặt, còn cố ý trốn tránh chúng ta.

Chỉ là không ngờ tới Tô Trường Ngọc kia lại quả quyết như thế.” Lý Phàm cảm thán.

“Haizz, chúng ta đều từng khuyên hắn, đừng nên nóng vội như vậy.


Nhưng hắn không chịu nghe!” Lý Phàm cũng nhận ra người nói lời này, chính là Tiêu Hằng, tự xưng là con của Trấn Nam Vương trong động đá vôi tại Thiên Bảo lâu.

Có vẻ như Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc có tình cảm vô cùng tốt, ngay lúc này hắn vô cùng uể oải: “Nếu không phải vì cứu muội muội bị mắc bệnh nan y của hắn, thì Tô huynh cũng sẽ không liều mạng như vậy.”

Lý Phàm nghe lời này, giống như có điều suy nghĩ.

Tuy Tôn Chương lựa chọn tránh mặt không gặp nhưng Lý Phàm sẽ không từ bỏ đơn giản như vậy.

Từ ngày đó hắn không nhịn được mà mở lời an ủi Tô Trường Ngọc, xem ra người này ít nhất không phải kẻ gian ác.

Trước đó sở dĩ một mực bày ra vẻ mặt lạnh lùng, e cũng chỉ là sợ không muốn cùng người phàm vùng đất Tiên Tuyệt có quá nhiều liên can.

So với người xa lạ, Lý Phàm càng thích tiếp xúc qua lại với người biết một ít nội tình.

Thế là Lý Phàm đi rồi quay lại Thiên Bảo lâu.

“Tiểu tử ngươi sao lại quay lại rồi? Muốn chết phải không?” Đại hán áo đen trước cổng cảnh giác nhìn Lý Phàm, hung tợn nói.

Lý Phàm mỉm cười: “Ta tới tìm Thiên Bảo lâu các ngươi bàn chuyện làm ăn.

Các ngươi nói thì không nói, liền muốn đuổi người.

Đây chính là đạo đãi khách của Thiên Bảo lâu các ngươi sao?”

Lý Phàm cố ý nói cao giọng, khiến người xung quanh nhao nhao nhìn lại.

“Ngươi…” Tên đại hán kia lập tức giận dữ, liền muốn tới đánh người, nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.


Sau khi trở về xin chỉ thị, sắc mặt đại hán có chút không cam lòng mà dẫn Lý Phàm đi vào.

Đi vào một phòng khách, có nha hoàn bê lên một ly trà.

Lý Phàm từ tốn nhấm nháp một ngụm, nước trà chảy xuống bụng, chợt cảm thấy một dòng nước ấm từ dạ dày chảy ra toàn thân.

Chỉ trong chốc lát, Lý Phàm liền cảm giác như đang tắm nắng gần một canh giờ trong ngày mùa đông, toàn thân ấm áp, thậm chí có chút nóng lên.

“Trà ngon!” Lý Phàm không khỏi khen ngợi.

“Đại Dục Diễm Long, sinh trưởng tại miệng núi lửa dưới đáy biển xung quanh đảo Đại Dục, chỉ có khoảng mười mấy gốc.

Bây giờ theo đảo Đại Dục bị phá hủy, mà Đại Dục Diễm Long này cũng tạm thời trở thành tuyệt phẩm.” Một người bước vào với nụ cười trên môi và chậm rãi nói, đó là Tôn Chương.

“Đó là nhờ có Tôn trưởng lão ngươi.” Lý Phàm cũng không khách khí, uống một hơi hết phần trà còn lại.

Khi Lý Phàm đặt chén trà xuống, Tôn Chương lúc này mới nheo mắt, chậm rãi hỏi: “Việc của Đại Ly đã xong, giữa ngươi và ta vốn không còn dây dưa gì nữa.

Vì sao bây giờ lại tìm đến ta?”

Giọng điệu của Tôn Chương rất không khách khí, trong mắt ẩn chứa sát ý, như thể hắn sẽ động thủ giết người nếu câu trả lời của Lý Phàm không thể khiến hắn hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment