Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 101 - Chương 101. Luận Hành Vi Rau Hẹ

Chương 101. Luận hành vi rau hẹ Chương 101. Luận hành vi rau hẹ

Lần này có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự trong mười năm.

Nếu đời này Lý Phàm có thể toàn thân mà lui trong Vân Thủy Thiên Cung, lấy được “Vân Thủy Đồ Lục” sẽ tự tới tìm nàng trước.

Nếu Lý Phàm gặp phải bất trắc, nàng cũng có thể cùng đám người Tô Trường Ngọc đến Tu Tiên giới vào mười năm sau.

Lấy lại tinh thần, Lý Phàm đi ra tầng hầm.

Đám quyền quý Đại Ly vẫn đứng hết bên ngoài chờ đợi.

Nói cho bọn họ Tô tiểu muội đã được trị liệu xong, Lý Phàm bảo từng người bọn họ tan đi.

Chỉ giữ lại Tô học sĩ, dò hỏi tình huống của Tô tiểu muội.

Sắc mặt Tô học sĩ đỏ lên, sau khi do dự một lúc lâu mới ấp úng kể ra ngọn nguồn sự việc.

Thì ra, Tô tiểu muội không phải nữ nhi của Tô học sĩ, mà là nữ nhi của muội muội Tô học sĩ, Tô Ngữ Tình.

Tô Ngữ Tình nhỏ tuổi hơn Tô học sĩ rất nhiều, năm trước lúc mang thai Tô tiểu muội mới mười sáu tuổi.

Lúc ấy, nàng không hiểu sao mang thai đã dấy lên sóng to gió lớn ở Tô phủ.

Bởi vì khi đó nàng căn bản vẫn chưa xuất giá!

Chưa kết hôn đã mang thai đã là chuyện gièm pha không hơn không kém. Càng làm cho Tô lão gia cảm thấy phẫn nộ là, Tô Ngữ Tình nàng sống chết không chịu nói ra phụ thân hài tử là ai.

Nàng khăng khăng bản thân tuyệt đối không làm ra chuyện không giữ phụ đạo nào hết, chỉ là ngày nọ lúc đi dạo trong hoa viên đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, bèn nghỉ ngơi một hồi.

Sau khi tỉnh lại không lâu thì đã nhận ra sự khác thường trong thân thể mình.

Nhưng nàng là một thiếu nữ trong khuê phòng, loại chuyện này lại làm sao không biết xấu hổ nhắc tới với người khác chứ?

Cho đến khi bụng lớn lên từng ngày mới cuối cùng giấu không được nữa.

Người Tô gia đương nhiên không tin loại giải thích hoang đường này.

Tô lão gia phẫn nộ muốn phá bỏ hài tử.

Nhưng cảm nhận được nhịp tim của thai nhi trong bụng, Tô Ngữ Tình bày ra sự kiên quyết của một người mẫu thân.

Bất kể thế nào cũng không đồng ý phá bỏ thai nhi, thậm chí lấy mạng ra uy hiếp.

Tuy Tô lão gia tức đến nổi trận lôi đình nhưng cũng không đến mức thật sự giết luôn nữ nhi của mình.

Chỉ có thể khóa Tô Ngữ Tình trong phòng, không cho nàng ra ngoài đi lại để tránh tin tức lộ ra.

Cứ như vậy, cuối cùng chờ đến ngày sắp sinh.

Phí công sức rất lớn mới sinh Tô tiểu muội ra.

Thân thể Tô Ngữ Tình vốn nhu nhược, từ lúc mang thai tới nay cũng không được chăm sóc đàng hoàng.

Sau một phen lăn lộn như vậy, thân thể càng không chịu đựng được.

Vì thế sau khi sinh Tô tiểu muội không đến mấy ngày liền hối tiếc chết đi.

Trước khi lâm chung, nàng đau khổ cầu xin người Tô gia, nhất định phải chăm sóc tốt cho Tô tiểu muội.

Tô gia đều không phải người vô tình.

Sau khi Tô Ngữ Tình chết, người một nhà đều rất thương yêu tiểu gia hỏa từ nhỏ không có cha mẹ này, đều hy vọng nàng bình an không có việc gì, vui vẻ lớn lên.

Ai từng nghĩ, sau khi Tô tiểu muội sinh không bao lâu thì mắc phải bệnh lạ.

Cả người nóng lên, thậm chí tới mức phải thường xuyên dùng băng đắp mới có thể giảm bớt.

Người Tô gia thỉnh mời hết danh y trong kinh, nhưng đều không thể trị liệu.

Mãi đến khi Lý Phàm tới.

...

Lý Phàm nghe xong lời kể của Tô học sĩ, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung thế giới này như có điều suy nghĩ.

“Cảm thiên mệnh mà sinh sao, có lẽ điều này có thể giải thích vì sao thiên phú của Tô tiểu muội cao như thế.”

“Chẳng qua, dựa theo quỹ đạo lịch sử vốn có, cho dù có nàng có tài năng ngút trời, đứng trước kiếp nạn cũng khó thoát cái chết.”

“Cả Tu Tiên giới lại có bao nhiêu người thiên tư tung hoành như Tô tiểu muội, lại giống như người thường, chết bừa bãi vô danh chứ.”

“Nhìn từ phương diện này, Thiên Đạo thật sự là đối xử bình đẳng.”

Chuyện ở đây đã xong, Lý Phàm thở dài, gọi ra thuyền Thái Diễn, bay nhanh rời đi.

Không đến bao lâu đã thuận lợi an toàn trở về đảo Lưu Ly.

Quả thực giống như lời Hà Chính Hạo trước đó, trước sau tốn chừng hai mươi lăm ngày.

Mà cho đến lúc này, Tàng Hình phù hắn kích phát lúc trước cũng vẫn còn hiệu quả.

“Chỉ cần không tranh đấu với người khác, một tấm Tàng Hình phù vậy mà có thể duy trì lâu như vậy. Quả nhiên hàng ngon giá rẻ. Đợi lát nữa về đảo có lẽ có thể đi mua một ít dự phòng.” Lý Phàm thầm nghĩ.

Trong đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu, Lý Phàm giao nhẫn trữ vật cho Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo hơi lơ đãng, chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi thu hồi nhẫn trữ vật.

Lực chú ý lại tập trung trên một mặt kính cổ xưa phía trước.

Nhìn hình dạng này, lại là có phần na ná Thiên Huyền Kính.

Lý Phàm theo ánh mắt Hà Chính Hạo nhìn qua, chỉ thấy trên mặt kính hiện ra một hàng chữ nhỏ.

“Cỏ Linh Vụ: Giá cả hiện tại mười lăm điểm độ cống hiến một cây.”

Con số mười lăm đang không ngừng biến hóa, một lát biến thành mười sáu, một lát lại nhanh chóng biến thành mười bốn.

“Tăng, ngươi tăng giùm cái coi!” Hà Chính Hạo gắt gao nhìn chằm chằm mặt kính, hệt như gặp ma, trong miệng không ngừng lặp lại.

“Hà đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy?” Lý Phàm tò mò hỏi.

“Haizz, đạo hữu ngươi có điều không biết.” Ánh mắt Hà Chính Hạo không dời đi, thở dài, rầu rĩ không vui nói.

“Trước đó mấy ngày, sau khi ngươi rời đi không lâu, ta nhận được tin tức đáng tin cậy. Đảo nhỏ gieo trồng cỏ Linh Vụ vì bị dị thú trong biển tập kích, cỏ Linh Vụ trên đảo bị phá hoại hơn nửa.”

“Lúc trước đã nói với ngươi, cỏ Linh Vụ là nguyên vật liệu chủ yếu chế tạo Tàng Hình phù, vốn dĩ thưa thớt vô cùng. Hiện giờ lại bị phá hoại nhiều như vậy, giá cả nhất định sẽ tăng mạnh.”

“Khi đó tin tức này vẫn chưa truyền ra, ta muốn nhân cơ hội này vớt một khoản. Vì vậy tiêu hết vốn gốc trong Thiên Huyền Kính, tích trữ một số lớn cỏ Linh Vụ...”

Thao tác này nghe hơi quen tai, Lý Phàm quan sát Hà Chính Hạo, có phần khó hiểu: “Đó không phải chuyện tốt hả? Vì sao đạo hữu thoạt nhìn tinh thần không phấn chấn như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment