Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1024 - Chương 1024. Liệt Giới Lưu Thận Cảnh (2)

Chương 1024. Liệt giới lưu thận cảnh (2) Chương 1024. Liệt giới lưu thận cảnh (2)

Thậm chí thần thức truyền âm đều bị linh khí xung quanh ảnh hưởng đến vặn vẹo.

Trong mấy tháng ngộ đạo cùng với Đông Phương Diệu vừa qua, Lý Phàm phát hiện hình như có sự vật gì đó không bình thường đang ấp ủ trong vòng xoáy khổng lồ này.

Đông Phương Diệu không cảm thấy bất thường nhưng Lý Phàm lại mơ hồ cảm nhận được.

Quả nhiên không sai, ngày hôm nay, vào lúc Đông Phương Diệu xông vào giữa vòng xoáy này, dùng khe nứt màu đen rèn luyện thân thể chợt rơi vào sững sờ.

Mặc cho giới lực xé toạc ra mấy vết thương đáng sợ trên thân thể hắn, máu tươi chảy thành dòng cũng không bị lay động.

Trong vòng xoáy, không hiểu sao lại xuất hiện một đỉnh núi cao ngất.

Đỉnh núi có rắn đỏ quấn quanh.

Sau đó trên đỉnh núi xuất hiện một vầng sáng nóng rực.

Như lưỡi kiếm sắc bén, xé rách không gian.

Đột nhiên xuất hiện, vọt thẳng đến thiên cực.

Thiên địa rung chuyển, đỉnh núi dần tan rã.

Rắn đỏ gào thét, bị ép tách ra.

“Liệt giới, đây thật sự là liệt giới…”

Đông Phương Diệu nhìn cảnh tượng hùng tráng này, thất thần lẩm bẩm.

Còn Lý Phàm thì sắc mặt nghiêm túc.

“Thời Gian Thận Cảnh, trăm năm khó gặp một lần. Nhưng ta lại gặp được.”

“Độ Ách tông…”

“Âm hồn không tan!” Trong mắt Lý Phàm hiện lên sự lạnh lẽo.

Chỉ ngẫu nhiên xảy ra một lần còn có thể xem là trùng hợp. Nhưng liên tục xảy ra thì không thể dùng cái gọi là vận khí để giải thích.

Gần như có thể khẳng định, cái này có liên quan đến cái gọi là ứng kiếp chi nhân mà Tiêu Tu Viễn nói với Lý Phàm.

Nhưng Độ Ách tông ẩn nấp trong bóng tối, như con ruồi đuổi mãi không đi này rốt cuộc thông qua phương thức gì mà phát hiện và khóa chặt hắn.

Trước mắt Lý Phàm vẫn hoàn toàn không biết gì.

Dù sao trong Tu Tiên giới thượng cổ, Độ Ách tông là sự tồn tại cực kỳ thần bí. Càng không nói đến hiện giờ đã là ngàn năm sau.

“Mỗi lần thiết lập lại luân hồi, đương nhiên Độ Ách tông cũng chịu ảnh hưởng. Cho nên trong mắt bọn họ, đơn giản à lí lịch của ta khá thần bí, là một tu sĩ giấu một số bí mật mà thôi. Tại sao luôn chắc chắn ta chính là ứng kiếp chi nhân của bọn họ, có thể giúp bọn họ vượt qua tai họa chứ?”

“Chẳng lẽ trên người ta, ngoại trừ Hoàn Chân ra còn có gì đặc biệt nữa sao? Hoặc là công pháp bí ẩn của Độ Ách tông có thể báo trước tương lai?”

Suy nghĩ chuyển động trong đầu Lý Phàm.

Đối với chuyện hắn có thể thoát khỏi tuyệt cảnh trong Huyền Hoàng giới, chứng trường sinh, tiêu dao tự tại hay không. Lý Phàm có dị bảo Hoàn Chân là nắm giữ lòng tin tuyệt đối.

Nghĩ lại, nếu như nói định trước sẽ diệt vong trong Huyền Hoàng giới, nếu quả thật tồn tại một vị cứu thế nào đó.

Như vậy biến số duy nhất Lý Phàm, không nghi ngờ gì là người có khả năng cao nhất.

“Nhưng khi đó Nhược Mộc tha cho ta một mạng rất có thể bởi vì tiên đoán được ta phạm vào sát nghiệt vô biên, mang đến tai họa khó tưởng tượng được cho tu sĩ thiên hạ.”

“Cứu thế và diệt thế đều tồn tại trong tương lai của ta.”

Lý Phàm đang suy nghĩ thì bị điểm sáng màu trắng chói lòa trước mặt cắt ngang.

Có lẽ vì những ghi chép trong Thời Gian Thận Cảnh quá đáng sợ, thậm chí ngay cả thời gian không gian hiện thực đều chịu ảnh hưởng nhất định.

Lý Phàm phát hiện ra được linh khí cuồng bạo không ngừng xung quanh đang phát ra hào quang liệt giới trong Nam Minh Thánh Thú sơn này, cùng cộng hưởng, rung động.

“Không ổn! Lý đạo hữu mau lùi lại!”

Đông Phương Diệu vốn dĩ đang vô cùng hưng phấn thì bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thân hình không ngừng lóe lên, nhanh chóng lùi ra ngoài vòng xoáy.

Tâm địa xem như không tệ, vẫn không quên nhắc nhở Lý Phàm còn đang đứng ngây người.

“Đây là…”

Thân thể Lý Phàm nhẹ nhàng ra ngoài, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng xoáy lớn, bao gồm cả mảnh vùng biển rộng lớn xung quanh quanh nó, dường như bị chém thành từng khối không gian nhỏ.

Mỗi vết nứt màu đen đều như ẩn chứa bóng một yêu thú dữ tợn.

Rống lên, gào thét.

Giương nanh múa vuốt, khiến không gian tê liệt.

Vạn con yêu thú đồng lòng, làm nứt Huyền Hoàng giới.

Trong chốc lát Lý Phàm nghĩ đến cảnh tượng khi Thiên Kiếm tông rèn luyện thần binh liệt giới trong Vẫn Tiên cảnh.

Với kiếm thai chứa đựng những cảm ngộ kiếm đạo của mọi người, nhập vào trong lò luyện thần binh.

Quá trình núi Thánh Thú Nam Minh nứt ra trông như có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống đến thần kỳ.

“Chậc chậc, cũng không biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện. Đã qua ngàn năm vẫn có thể thông qua ảo tưởng cảm nhận được cảnh tượng tráng lệ lúc đó.” Đông Phương Diệu cảm khái vô cùng.

Dị tượng quang trụ màu trắng ngập trời, kéo dài trong thời gian khoảng nửa chén trà.

Cuối cùng bỗng nhiên biến mất không một tiếng động.

Sự tương phản mạnh mẽ trước và sau chiếu sáng làm thiên địa trong mắt Lý Phàm đột nhiên ảm đạm xuống.

Mà sau khi Thời Gian Thận Cảnh biến mất, vòng xoáy mưa gió cũng dần lắng xuống. Giống như sau khi kết thúc đại chiến trở lại bình yên, tích lũy sức mạnh lần nữa.

“Đáng tiếc, vết nứt xuất hiện lần sau, không biết phải chờ đến khi nào.” Đông Phương Diệu nuối tiếc nói.

“Theo ta thấy, lần này đạo hữu ngộ đạo không giống như không có thu hoạch.” Lý Phàm vừa cười vừa nói.

Đông Phương Diệu khoát tay áo: “Kỳ cảnh và ngộ đạo càng nhiều càng tốt. Dù sao ta cảm ngộ vẫn còn cách thực lực của uy lực liệt giới vẫn rất xa. Đáng tiếc nơi này không giống như tường Hóa Thần của người phàm, địa điểm, thời gian xuất hiện cố định. Chỉ có thể dựa vào may mắn.”

Bình Luận (0)
Comment