Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Nếu Hoàng Phủ huynh đã nói như vậy, ta cũng sẽ không giấu diếm. Tuy sức chiến đấu thực tế của ta hơi yếu, nhưng ta có rất nhiều tiền tài. Lần xuất hành này cần có Phổ Hiền Chân Chu cùng với pháp bảo có thể tạm thời chống cự sương phệ nguyên, cũng có thể giao cho ta chuẩn bị.
“Nếu như ta trong quá trình thăm dò phát hiện Nguyên Anh Cảnh thật sự có chút khó khăn, vậy thì ta cũng sẽ chủ động rút thoái. Sẽ không làm khó hai vị huynh đệ!”
…
Thấy Lý Phàm thẳng thắn như vậy, Hoàng Phủ Tùng có hơi ngạc nhiên. Đông Phương Diệu có chút không đồng tình: “Lý Phàm ngươi đang nói cái gì vậy, tu vi Nguyên Anh thì làm sao chứ? Không phải là ta cũng là Nguyên Anh sao? Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm. Chỉ là sương phệ nguyên thôi, làm sao có thể làm khó được chúng ta chứ?”
Lý Phàm cau mày, khuyên nhủ ngược lại hắn: “Ta biết Đông Phương huynh ngươi thể chất cường tráng, ngay cả vết nứt trong vòng xoáy lớn cũng không thể khiến ngươi bị thương. Nhưng sâu trong sương trắng, quả thực không phải là chuyện đùa. Ta từng nghe Sóc huynh nói rằng sương mù trắng có một mê vực tên là Vực thẳm Gào Thét. Ngay cả hắn cũng phải đối phó cẩn thận, nếu không cũng sẽ có khả năng sẽ chết. Sóc huynh có chiến lực Hóa Thần, lại có pháp bảo hộ thân mẹ hắn tặng cho. Ngay cả hắn cũng nói như vậy, thì cũng có thể thấy được sự nguy hiểm trong sương trắng.”
Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu nghe vậy thì lập tức sửng sốt.
“Sóc huynh ư? Sóc huynh nào?”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tùng hơi thay đổi: “Chẳng lẽ là...”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Không giấu gì hai vị huynh đệ, ta cùng Sóc Phong tương giao tâm đầu ý hợp, nhận được lời mời làm khách khanh của Huyền gia từ hắn.”
Đông Phương Diệu nghe những lời này xong thì không có phản ứng gì.
Hoàng Phủ Tùng đột nhiên đứng dậy, nhìn Lý Phàm, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
“Lý huynh, lời đó là thật sao.”
Lý Phàm mỉm cười: “Ta nghĩ, Vạn Tiên Minh không có tu sĩ Nguyên Anh nào dám mạo danh khách khanh của Huyền gia, đúng không?”
Sau khi nhận được xác nhận từ hắn, Hoàng Phủ Tùng lập tức thay đổi thái độ.
“Ây da, vậy mà lại có chuyện như vậy! Tại sao Lý huynh không nói sớm! Có người giúp đỡ, hành trình vào sương trắng lần này nhất định sẽ thu hoạch được nhiều.”
Trong lời nói giao lưu đầy vẻ nịnh nọt, đồng thời thản nhiêm mà Lý Phàm về chuyện liên quan đến Sóc Phong.
Sau khi tiết lộ một số chi tiết, cuối cùng Hoàng Phủ Tùng cũng xác nhận, cho nên trở nên nhiệt tình hơn.
“Có sự giúp đỡ to lớn của Lý Phàm huynh, độ nắm chắc của chuyến thám hiểm này đã tăng lên mấy phần. Chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa, cần phải nhanh chóng xuất phát.” Hoàng Phủ Tùng kiên định nói.
“Một ngày là đủ để chuẩn bị vật tư.” Lý Phàm nói.
Đông Phương Diệu nhún vai, tỏ vẻ mình có thể bất cứ lúc nào.
Chi nên ba người hẹn nhau giờ này ngày mai tập trung ở đây.
Sau khi tạm thời chia tay hai người kia, Lý Phàm đi tới trong Thiên Huyền Kính, lấy linh phù truyền tin ra, hỏi Sóc Phong về quyết định của thăm dò Bạch Vũ trên phạm vi lớn của Tiên Minh.
Không lâu sau đó, Sóc Phong truyền tin trả lời.
“Ồ, hình như có chuyện như vậy. Thế nào, ngươi có hứng thú à? Nhưng mà ở trong đó có quá nhiều thứ hình thù kỳ quái, không cần phải mạo hiểm như vậy. Nếu như ngươi thiếu độ cống hiến hay gì đó, ta sẽ nói với nhà ta, tăng thêm đãi ngộ cung phụng cho ngươi là được. Đừng tham gia náo nhiệt, chết ở trong đó cũng không đáng.” Sóc Phong vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng như không có gì như vậy.
Sau khi Lý Phàm từ chối lòng tốt của hắn, rồi lại hỏi thêm thông tin liên quan đến hoa Thiên Linh nguyên thủy, lúc này mới tắt máy truyền tin.
“Mê Vực...”
Trong sương trắng dày đặc, đúng là vô cùng kỳ quái, nguy cơ trùng điệp.
Chỉ là từ những gì Lý Phàm nhìn thấy nghe thấy ở kiếp trước, gồm có Vực Thẳm Gào Thét, mê vực chữ loạn.
Ngay cả Tiên Lũy Vĩnh Hằng của Vực Thẳm Gào Thét cũng được xây dựng bằng lòng bàn tay của Cổ Thiên Tôn đã ngã xuống.
Bàn tay của vị Thiên Tôn này bay ra từ sương trắng.
Đủ có thể thấy được sự nguy hiểm và thần bí bên trong sương trắng.
Lý Phàm đoán rằng bên trong sương trắng, ngoài rất nhiều di tích Tu Tiên giới thượng cổ, có lẽ có thể vẫn còn có tàn tích của Tu Tiên giới khác.
Suy cho cùng thì không ai biết những năm gần đây, Huyền Hoàng giới đã hấp thụ bao nhiêu thế giới để trì hoãn số phận bị Tiên Khư nuốt chửng. Ngay cả bản thân Huyền Hoàng giới cũng đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất, cứ như thể đã mở rộng thêm một vòng. Càng không cần phải nói đến khu vực đệm nơi thế giới hư hảo giao hòa vào nhau như tường chắn sương trắng này.
Song, đối với Lý Phàm mà nói, tuy trong sương trắng có nguy cơ tứ phía, nhưng nếu nói về mức độ nguy hiểm thực tế, chưa chắc đã vượt qua bản thân Huyền Hoàng giới.
Suy cho cùng thì bên trong Huyền Hoàng giới, quái vật ẩn giấu quá nhiều. Từ khi Lý Phàm luân hồi đến này, đã gặp phải những tồn tại thần như Thiên Y, Nhược Mộc, Thiên Chưởng thần bí… có lần nào không phải là tìm được đường sống trong chỗ chết chứ? Ai mà biết có bao nhiêu cường giả đang âm thầm ẩn náu trong bóng tối chứ.
Trong sương trắng nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm thật, nhưng phần lớn nguy hiểm đều đến từ bản thân sương trắng phệ nguyên. Cgi dù gặp phải một số tồn tại biến hóa kỳ lạ, cũng sẽ không giống những đại năng Huyền Hoàng giới, khiến cho Lý Phàm ngay cả cơ hội để thi triển “Hoàn Chân” cũng chả có.