Đây là tác phẩm thử nghiệm mà hắn đạt được sau khi hắn nghiên cứu Dược Vương Chân Đỉnh. Lấy linh cảm từ “Đại Mộng Sơ Thu Trận” trong Dược Vương Đỉnh kết nối với ý thức của mọi người, sáng tạo nên một bộ chín chín tám mươi mốt viên “Đồng Thị Chi Nhãn”. Giữa những người mắn giữ được vật này, không chỉ có thể giao tiếp với nhau. Hơn nữa, còn có thể đồng bộ, cộng hưởng mọi thứ đã nhìn được nghe được, thậm chí đối với thay đổi của thiên địa linh khí, cảm ngộ đều có thể đồng cảm lẫn nhau, như thể đích thân họ đã trải qua cảnh đó.
“Rõ ràng ngươi có thể trực tiếp giao tiếp ở trong thức hải của ta, vậy mà lại cứ khăng khăng nói bên tai ta.” Sắc mặt của Liễu Tam có chút bất thiện.
“Ngươi thì hiểu cái gì, đây gọi là cảm giác nghi thức.” Phương Tái Tế khịt mũi khinh bỉ, lập tức lên tiếng phản bác.
Liễu Tam quay mặt đi, nhìn nhãn cầu màu vàng.
Nhãn cầu màu vàng ngay lập tức bay vút qua một bên: “Lão Liễu, có gì từ từ nói. Thứ này không dễ luyện chế đâu...”
Liễu Tam cũng không chiều đối phương, đang lúc muốn hành động, trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
Chỉ thấy Hứa Bạch đang ngủ say, đột nhiên giơ cánh tay phải lên. Lấy tay làm bút, ở trong không trung một nét mà thành.
Vô số điểm sáng ở trong không trung tụ hợp, một lát sau, một bức tranh sông nước đang cuồn cuộn chảy xiết sống động như thật, xuất hiện ở trên bầu trời.
“Đi!”
Hứa Bạch chỉ tay xuống phía dưới.
Bức tranh biến thành một luồng ánh sáng, hướng về phía Thú Chủng giới rơi xuống.
Mà sau đó...
“Bùm!”
Một dòng sông lớn hùng mãnh từ trên trời rơi xuống, từ không trung đột nhiên xuất hiện xung kích ở trên mặt đất.
Hứa Bạch không ngừng tay.
Những đỉnh núi chót vót, thanh tùng cổ thụ, hẻm núi vực thẳm...
Từng bức tranh mỹ cảnh lần lượt xuất hiện, sau đó giống như sao băng từ trên trời rơi xuống, bay khắp mọi nơi trong Thú Chủng giới.
Ngay sau đó mặt đất không ngừng vang lên tiếng gầm rú.
Có cổ thụ phá đất mọc lên, có núi sông nhô lên khỏi mặt đất và bình nguyên gầm gừ xé nát.
Hứa Bạch giống như một vị thần sáng thế, lơ lửng trên bầu trời, từ khoảng không tạo ra vật thể, dựa vào ý chí của bản thân cải tạo Thú Chủng giới.
Liễu Tam và Phương Tái Tế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sững sờ thất thần.
“Đây là...” Phương Tái Tế có chút không xác định.
“Không phải thông qua sự kết hợp của thiên đạo ở tiểu thế giới này tiến hành thay đổi, mà là dựa vào một loại ngoại lực thần kỳ nào đó, cưỡng bức bóp méo văn bản.” Liễu Tam là người nhìn rõ được mọi chuyện đang xảy ra.
“Hời hợt như vậy, nguyên nhân chắc hẳn là vì có phân thân của thiếu chủ ở đây làm chủ trận chiến. Nhưng cũng chỉ vọn vẻn là tiến hành thăng tiến sức mạnh mà thiếu chủ có thể điều động được.”
“Không ảnh hưởng đến bản chất của loại thần thông này.”
Trong mắt của Phương Tái Tế lóe lên một tia tinh quang: “Nói như vậy, nếu là ở ngoại giới, Huyền Hoàng giới thi triển thần thông này, nếu như thực lực đủ mạnh mẽ, cũng có thể tùy ý tu sửa sơn hà giống như vẽ tranh vậy?”
Sắc mặt Liễu Tam ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
“Hạ lệnh phong khẩu xuống cho đệ tử trong tông môn. Chuyện này cần phải giữ bí mật tuyệt đối.” Liễu Tam trầm giọng nói.
Dựa vào kiến thức của bọn họ, cho dù có ở Tu Tiên giới thượng cổ thì đây cũng là một thức thần thông vô cùng bất phàm.
Hủy diệt và sáng tạo, từ trước đến nay đều là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.
Những tu tiên giả thực lực mạnh mẽ, có thể dễ dàng dời núi lấp biển. Nhưng mà, muốn tay không tạo nên sơn hà thì độ khó lại không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhìn như có rất nhiều tu sĩ có thể làm được chuyện này. Nhưng thực chất bọn họ chẳng qua là đang di chuyển thủy thổ từ nơi này đến nơi khác trên thế giới này mà thôi.
Mọi chuyện mà Hứa Bạch vừa mới làm ở trong Thú Chủng giới lại không giống vậy.
Đó là hắn tín thủ sinh hoa, bằng không tạo vật.
Là cường giả Hợp Đạo, Liễu Tam và Phương Tái Tế nhìn rất rõ.
Hoặc nói là, Hứa Bạch thay đổi thiên địa.
Trong Thú Chủng giới, những dãy núi non, sơn hà, cây cối đột nhiên xuất hiện kia vốn dĩ không hề nằm trong phạm vi diễn hóa tự nhiên của thiên đạo ở tiểu thế giới này.
Nhưng lại bị Hứa Bạch cưỡng chế viết lại quy luật, bị ép phải thực hiện những thay đổi tương ứng.
Không chỉ đơn thuần có liên quan đến phương diện vật chất, mà còn liên quan đến sự thay đổi về quy luật ban đầu.
Tiếng gầm rú của Thú Chủng giới chầm chậm lắng xuống, trong ánh nhìn phức tạp của Liễu Tam và Phương Tái Tế, Hứa Bạch tỉnh lại từ trong trạng thái đốn ngộ.
Phát giác thấy vô số ánh nhìn đang tập trung trên người mình, Hứa Bạch hơi sững sờ.
Sau đó hắn nhạy bén phát hiện sự thay đổi của núi sông ở Thú Chủng giới, vì vậy vô cùng kinh ngạc.
“Trong quá trình giác ngộ mà cơ thể đã có thể tự nhiên thi triển. Tâm ý và thiên địa hòa hợp, giống như thiên nhiên tạo nên.”
“Khá lắm!”
Đương nhiên, Lý Phàm từ đáy lòng lên tiếng khen ngợi không phải bản thân hắn mà là dành cho cái phân thân này.
Hoặc là nói, vô số nơi kì quái tạo ra cỗ phân thân này, một sợi thần hồn kia của Bạch tiên sinh.
Tâm niệm hắn vừa động, tất cả cảnh tưởng vừa mới xảy ra ở Thú Chủng giới trong quá trình bản thân hắn giác ngộ ngay lập tức xuất hiện trong đầu.