Ân huệ càng nặng, cảm ứng càng mạnh.
Với ân tái tạo giống như “Truyền Pháp”, e là có thể thân lâm kỳ cảnh giống như “Sát Cơ Vô Tướng”.
Lý Phàm cũng có thể dựa vào tu vi phản hồi không ngừng này để làm sâu sắc hơn nhân quả với tu sĩ nhận được ân huệ.
Đến lúc đạt được một trình độ nhất định, càng có thể không cần nhìn khoảng cách không gian, sinh ra ảnh hưởng tinh thần nhất định với người đó.
…
Hứa Bạch nhìn nhiều chỗ bí ẩn của “Toạ Tiên Quyết”, không khỏi cảm xúc dâng trào.
Cho dù không thể so với tiên pháp thật, cũng có thể được gọi là ‘Tạo Hóa Chân Huyền Công’ rồi!”
Trong lòng kích động, đồng thời suy nghĩ chiếm Diễn Pháp Giác làm của riêng lại không thể tránh được trào dâng lần nữa.
--
“Lý huynh? Lý huynh!”
Trong sương trắng mịt mờ, bên tai truyền đến tiếng kêu gọi ầm ĩ, làm cho Lý Phàm lấy lại tinh thần.
“Gần đây rốt cuộc có nghe âm thanh gì không thế?” Hoàng Phủ Tùng hỏi.
Lý Phàm giả vờ như nghiêng tai lắng nghe, rất lâu sau khẽ lắc đầu.
“Tóm lại việc phân biệt kỳ âm của mê vực này quá hao tổn tâm thần. Toàn bộ dựa vào năng lực của Lý huynh, chúng ta đã liên tục hoàn thành thăm dò hai mê vực với trình độ nguy hiểm tương đối thấp rồi.”
“Đã đến lúc để hắn nghỉ ngơi một lát! Hoàng Phủ ngươi không cần hối nữa!” Đông Phương Diệu có chút oán trách nói.
Hoàng Phủ Tùng nghe vậy, khuôn khặt lộ vẻ bối rối: “Là ta không đúng. Đây không phải là quá kích động sao!”
Thần thức kết nối Lương Thiên Giám, nhìn điểm thanh huyền của ba người bọn họ tăng vọt đến 15000 điểm, Hoàng Phủ Tùng vui vẻ nói: “Bản lãnh của Lý Phàm huynh thật phi thường, thế mà có thể nghe được âm thanh truyền tới trong màn sương mù.”
“Ta với Đông Phương có nếm thử thế nào, cũng căn bản không nghe thấy gì cả!”
“Ta đã nói Lý huynh đáng tin rồi, rất đáng để thâm giao!” Đông Phương Diệu liên tục tán dương.
Lý Phàm mỉm cười lắc đầu, đang định nói chuyện thì chợt biến sắc.
Hắn nhìn về một hướng trong màn sương trắng, sau khoảnh khắc đó, sắc mặt chợt thay đổi: “Nguy hiểm! Chạy mau!”
Trong lúc nói, hắn cướp lấy quyền điều khiển Phổ Hiền Chân Chu, nháy mắt di chuyển thuyền sang phía bên phải vài chục trượng.
Hoàng Phủ và Đông Phương vẫn còn ngớ ra, bỗng nhìn thấy một cột sáng đen to lớn bắn ra từ chỗ sâu trong màn sương trắng, chớp mắt đã tới.
Lướt qua Phổ Hiền Chân Chu, gào thét tiếp tục công kích về hướng xa xôi.
Uy thế to lớn, ngay đến màn sương trắng vạn năm không đổi đều bị đánh thành một lỗ hỗng dài.
“Đây là …”
Hoàng Phủ, Đông Phương chạy thoát trong gang tấc đều có sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Kinh ngạc nhìn lỗ hổng dài phía xa, lặng yên không tiếng động.
Nếu như lúc nãy Lý Phàm chỉ chậm một chút thôi, chỉ sợ lúc này ba người trên Phổ Hiền Chân Chu đã biến thành bột mịn rồi!
Nuốt nước miếng khó khăn, chân Hoàng Phủ Tùng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống khoang thuyền.
“Đó là thứ quỷ quái gì vây…” Vẫn là Đông Phương Diệu gan góc hơn, hồi phục lại từ sự kinh hãi, nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nhìn ra xa phía ngoài con thuyền.
Sức phá hủy của cột sáng màu đen cực kỳ kinh người, rất lâu sau đó, sương trắng phệ nguyên bị xuyên qua vẫn chưa phục hồi lại.
Hơn nữa hình như ánh sáng đen ẩn chứa một lực xâm ăn mòn kỳ dị nào đó, cho dù bây giờ cột sáng đã biến mất, mọi người cách một khoảng cách, nhưng khi ánh mắt nhìn vào nơi trống không hư vô kia trong lòng đều sinh ra cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ.
“Ta nói, hay là chúng ta vẫn nên cách xa một chút. Nếu không tiếp theo lại có một cột sáng nữa thì chúng ta chết chắc.” Đông Phương Diệu thăm dò quan sát một hồi, nhỏ giọng đề nghị.
Lúc đó, Lý Phàm có sắc mặt vẫn còn xem như tương đối trầm tĩnh nói: “Không ổn! Vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến. Tuy không biết cột sáng màu đen kia có lai lịch thế nào, nhưng hướng này đã bị công kích rồi, khả năng bị công kích thêm nữa…”
“Không lớn…”
Chữ “Lớn” còn chưa nói xong, sắc mặt Lý Phàm lại thay đổi.
Linh khí toàn thân vận chuyển đến cực hạn, truyền vào bên trong Phổ Hiền Chân Chu làm cho nó đột nhiên tăng tốc, tức khắc bay lên phía trên một khoảng cách.
Lúc hắn làm xong tất cả, lại có một cột sáng đen đáng sợ công kích đến từ trong sương trắng.
Lần này càng hung hiểm hơn lần vừa rồi, Phổ Hiền Chân Chu chỉ vừa vặn né được, dường như cách thân thuyền đều có thể cảm nhận được ánh sáng đen làm người ta nghẹt thở, lực lượng dập tắt hết tất cả.
Trong lúc nhất thời liên tiếp nhận phải hai sự kinh hãi, Hoàng Phủ Tùng cuối cùng cũng không chịu nổi. Trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Mà Lý Phàm bị đánh mặt ngay lập tức cũng thầm mắng một tiếng trong lòng.
May mà tính tình hắn kiên nghị, cứng rắn đè nén suy nghĩ “mau chóng chạy trốn” trong lòng xuống, không chạy loạn xạ, kiên quyết ở yên đấy không động đậy.
Sau đó, quả nhiên lại có bảy cột sáng màu đen bắn ra từ chỗ sâu trong sương trắng. Gần như quét qua toàn bộ khu vực sương trắng.
Sương trắng phệ nguyên kéo dài vạn năm dường như đều bị sức mạnh hủy thiên diệt địa này tẩy rửa, trở nên mỏng manh hơn rất nhiều.
Cảnh tượng tráng lệ, kinh hãi ấy làm cho ba người trên thuyền đều dại ra.
“Tuyệt khí trấn thế, đây là tuyệt khí trấn thế ‘Liệt Thiên pháo’ của Tiên Minh…” Dường như nghĩ ra điều gì, ngay sau đó Hoàng Phủ Tùng kêu lên thất thanh.