1800 điểm độ cống hiến.
Lý Phàm không hề keo kiệt chút nào, hắn trực tiếp mua luôn.
Ngay lúc Lý Phàm đang chuẩn bị bế quan tu luyện thì đột nhiên hắn nhận được linh phù truyền tin từ Hà Chính Hạo.
“Lý Phàm đạo hữu! Ai da, không ngờ rằng cái tên tu sĩ săn giết Long Kình kia thật sự là ngươi à! Ta còn tưởng rằng đó chỉ là một tu sĩ khác có cùng tên, cùng họ, cùng cảnh giới với ngươi nữa chứ!”
“Có người tìm ta hỏi thăm tình hình của ngươi, ta mới xác định rằng ngươi thật sự đã giết con Long Kình kia!”
Hà Chính Hào để lộ ra sự kích động dị thường.
“Tốt tốt tốt, xem như đã thay ta xả được cơn giận rồi! Ngươi không biết đâu, những ngày này, ta vừa nhắm mắt lại đều thấy cảnh tượng giá cả của cỏ Linh Vụ sụt giảm mạnh.”
…
Lý Phàm trầm mặc một lát, một lúc sau mới trả lời lại: “Chỉ là vận khí tốt mà thôi, khi làm nhiệm vụ, trùng hợp gặp được Long Kình và cự thú đang đánh giết nhau, nên nhặt được món hời.”
Không lâu sau khi tin được truyền đi, Hà Chính Hạo lập tức trả lời lại.
“Vận khí cũng là một phần của thực lực mà, thiên phú và số phận của đạo hữu đều bất phàm như thế, tương lai nhất định là đại đạo khả kỳ!”
Lý Phàm còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời lại như thế nào thì lại thấy Hà Chính Hạo truyền tới một tin nữa.
“Đúng lúc ta có một chuyện muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ, không biết có được không?”
“Ồ? Có chuyện gì?”
“Ừm, ta muốn thỉnh đạo hữu thay ta đại diện chức trấn thủ đảo Lưu Ly, không biết ý của đạo hữu như thế nào?”
“Đại diện trấn thủ?” Lý Phàm có chút hiếu kỳ.
Hà Chính Hạo vội vàng giải thích.
“Trước đó, vì sự cố cỏ Linh Vụ mà ta đã mất gần hết số tiền tích góp bao năm qua, ta tự thấy càng ngày càng xa công pháp Nguyên Anh mà mình muốn hối đoái, ta thật sự không cam tâm.”
“Đúng lúc, gần đây có mấy vị bạn bè phát hiện một cái động phủ thượng cổ, mời ta cùng nhau đi thăm dò. Theo bọn họ nói, động phủ này hẳn là đã được phong bế trước đại kiếp giáng lâm, bên trong chắc chắn phải có không ít kỳ trân dị bảo, thậm chí cũng không phải là không có khả năng có không ít công pháp tồn tại.”
“Nếu ta có thể thu hoạch được gì đó, thì ít nhiều cũng có thể đền bù chút tổn thất của ta. Cho nên ta quyết định liều một phen.”
Lý Phàm ngẫm nghĩ, không lập tức trả lời ngay, mà hỏi lại: “Không biết ngươi cần ta đại diện trấn thủ trong bao lâu?”
Hà Chính Hạo nhanh chóng trả lời: “Không bao lâu đâu, ít thì hai năm, nhiều thì khoảng ba bốn năm mà thôi.”
“Rất xin lỗi, việc này ta quả thật bất lực. Ta dự cảm sắp đột phá, trong vòng hai năm ắt phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không có cách nào trấn thủ ở đảo Lưu Ly nhiều thời gian như vậy được.”
Còn hơn một năm nữa là Vân Thủy Thiên Cung sẽ mở ra, Lý Phàm chắc chắn sẽ không vì một điểm độ cống hiến trấn thủ kia mà bỏ lỡ cơ hội tiến vào bên trong trước tiên.
Nên hắn chỉ có thể dứt khoát cự tuyệt lời nhờ vả của Hà Chính Hào.
“Như vậy à, vậy ta chỉ có thể tìm người khác thôi. Ta cũng xin chúc đạo hữu sớm ngày thành Trúc Cơ!” Hà Chính Hạo tiếc nuối trả lời.
Linh phù truyền tin không còn truyền tin tức tới nữa.
Lý Phàm cũng không để ý, tổn hao điểm độ cống hiến của mình để mở ra hình thức tu hành phụ trợ.
Bắt đầu tu luyện ‘Như Ảnh Tùy Hình Quyết’.
Xét cho cùng thì đây cũng chỉ là một công pháp phụ trợ, tu hành ‘Như Ảnh Tùy Hình Quyết’ đơn giản hơn nhiều so với hai công pháp còn lại.
Dưới sự tăng thêm song trọng của mở linh và Lưu Ly châu, chưa đến mười ngày Lý Phàm đã tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ.
Giờ phút này, Lý Phàm đang thử nghiệm hiệu quả của ‘Như Ảnh Tùy Hình Quyết’.
Hắn dùng 100 điểm độ cống hiến để triển khai mô phỏng một trận chiến truy đuổi với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trong Thiên Huyền Kính.
Không gian xung quanh biến thành dãy núi liên miên.
Bên trong núi rừng, một thân hình nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Đó là mục tiêu thiết lập cần truy đuổi.
Nhìn bóng lưng đối phương càng ngày càng xa, Lý Phàm khẽ động thần niệm, thân hình đột nhiên trở nên tối đi.
Như thể được bao phủ bởi một tấm màn đen, thân hình càng khó phát giác hơn dưới bóng tối.
Khi đối phương sắp hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, thì Lý Phàm bỗng nhiên tăng tốc, phi thân đuổi theo.
So với trước đó chỉ đơn giản là ngự phong phi hành, bây giờ tốc độ mà Lý Phàm đạt được đã tăng lên rất nhiều.
Như thể có một mối liên hệ mơ hồ nào đó với mục tiêu khóa chặt truy đuổi.
Tốc độ đối phương tăng lên, khiến cho tốc độ Lý Phàm đạt được cũng tăng tốc theo ở một mức độ nào đó.
Thật sự giống như Lý Phàm đã trở thành cái bóng của đối phương, khiến cho đối phương không thể thoát khỏi hắn.
Hắn cũng có thể liên tục nhảy vọt qua bóng tối trên mặt đất.
Cứ như thế, không bao lâu sau, Lý Phàm đuổi kịp bóng dáng phía trước kia.
Cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, huyễn tượng về sông núi cùng tu sĩ đồng thời biến mất.
Không gian lại lần nữa biến trở về một màu đen kịt.
Trận truy đuổi đã kết thúc, Lý Phàm rất hài lòng với ‘Như Ảnh Tùy Hình Quyết’.
Hiệu quả che giấu khí tức của bản thân nó không hề tầm thường, phối hợp với bùa tàng hình, vậy thì càng không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Tuy Tư Không Nghi kia có chút thần bí, nhưng tu vi của hắn chắc hẳn là Luyện Khí hậu kỳ.
Mình sớm chuẩn bị nhiều như vậy, tất cả đều được cẩn thận tính toán trong đầu.
Mưu đồ ‘Vân Thủy Đồ Lục’ có lẽ không phải là một vấn đề lớn.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ tin tình báo của Tiêu Tu Viễn ở bên kia truyền tới, và Vân Thủy Thiên Cung chính thức mở ra.
Trong Thiên Huyền Kính, hai mắt Lý Phàm mờ mịt, nhìn chằm chằm phương xa.
…
Hai tháng sau, đảo Vạn Tiên, Thiên Lý đường.
Lý Phàm nhận được truyền tin của Tiêu Tu Viễn, sau khi hắn kích phát Ẩn Hình phù, liền vội vàng chạy đến.