Người đứng đầu châu Nguyên Đạo, Lam Vũ tiên tôn, bởi vì thọ nguyên sắp cạn, cố ý thu thập tất cả bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ của tu sĩ trong thiên hạ.
Đồng thời cũng đưa ra danh sách bảo vật kéo dài tuổi thọ mà hắn đã từng dùng qua.
Cũng tuyên bố, phàm là người có thể đưa ra bảo vật có hiệu quả thì có thể chọn bất kỳ báu vật nào mà hắn cất giữ.
Lam Vũ tiên tôn nắm giữ châu Nguyên Đạo cũng được hơn ngàn năm.
Báu vật của hắn đâu chỉ là phong phú. Thậm chí so với giải thưởng của Vạn Tiên Minh khích lệ tu sĩ đi thăm dò sương trắng còn phải nhiều hơn vài phần.
Thế là chấn động thiên hạ.
Có không ít tu sĩ vội vã trở về từ sương trắng, quay đầu mạo hiểm đi tìm bảo vật kéo dài tuổi thọ.
Lý Phàm thì vẫn nhìn chăm chăm tin tức này, có hơi ngây ngốc.
“Lam Vũ đây là đang được ăn cả ngã về không, nghịch chuyển tử sinh sao?”
“Xem ra tin tức có thiên tôn chứng đạo đã bị tiết lộ. Là nội bộ của Vạn Tiên Minh làm lộ tin tức, hay là…”
“Ngũ Lão hội?”
Trong lúc Lý Phàm còn đang ngây ngốc thì Hoàng Phù Tùng tỉ mỉ nghiên cứu tin tức mà Lam Viên tuyên bố một phen, lắc đầu thở dài.
“Lam Vũ tiên tôn hắn thống trị một châu hơn ngàn năm, bảo vật kéo dài tuổi thọ nào mà chưa từng ăn qua? Cái danh sách này, thậm chí gần như có thể so sánh bằng ‘Bách khoa toàn thư sách tranh bảo vật kéo dài tuổi thọ Huyền Hoàng giới’. Muốn lấy được phần thưởng từ chỗ hắn…”
“Dù sao ta cũng không có vận may đó.” Hắn có phần tự châm biếm nói.
“Con mẹ nó, nhiều đồ như vậy, Đông Phương ta ngay cả nghe còn chưa nghe qua. Toàn bộ hắn đều ăn qua một lần.” Đông Phương Diệu tặc lưỡi nói: “Theo ta thấy, nên chết rồi thì chung quy cũng chết. Còn vật vã kéo dài hơi tàn như thế làm gì. Chi bằng giải thoát thoải mái sớm một chút.”
Lý Phàm nghe hai người bên cạnh ai oán, đột nhiên hiểu ra.
“Kế hoạch chuẩn bị đã lâu, đột nhiên bị làm loạn. Bây giờ cái Lam Vũ cần nhất chính là thời gian, phải treo thưởng với cả thiên hạ, cũng là không còn cách nào khác.”
“Tiếp sau đây, hắn sẽ làm như thế nào?”
Thực ra sự tình đi đến nước này, Lam Vũ hắn đã không còn gì để lựa chọn nữa rồi.
Một là, thay đổi lý muốn nghịch, liều chút sinh cơ để chứng đạo trường sinh.
Tuy nhiên rất rõ ràng, để nắm giữ đủ điều kiện nghịch lý, tuyệt đối không phải chỉ cần một ngày là xong. Trong thời gian ngắn ngủi, muốn làm được điều này gần như là không thể. Nếu không Lam Vũ cũng sẽ không đến lúc bản thân gần chết mới ra chiêu cuối, được ăn cả ngã về không.
Vậy thì còn lại, trước mắt cũng chính là lựa chọn duy nhất của Lam Vũ.
“Lại nghịch tử sinh chi lý, tranh giành một phen với vị Trường Sinh thiên tôn không biết danh tính kia!” Nhất thời trong lòng Lý Phàm bừng tỉnh.
“Tuy nói là cực kỳ khó khăn, nhưng dù sao đối với đạo lý sinh tử Lam Vũ càng hiểu rõ hơn. So với thay đổi nghịch lý, khả năng thành công ngược lại càng lớn hơn một chút.”
“Trong đó, nói không chừng còn có sự ủng hộ của Ngũ Lão hội.”
Suy nghĩ của Lý Phàm có thay đổi.
“Thú vị đấy, để xem tiếp sau đây Vạn Tiên Minh sẽ chọn như thế nào.”
“Là ủng hộ vị Trường Sinh thiên tôn không rõ danh tính kia, hay là ủng hộ Lam Vũ?”
Hoàng Phủ Tùng thấy Lý Phàm chìm vào trong suy nghĩ, còn tưởng rằng hắn cũng có suy nghĩ quay lại để thử vận may, tìm kiếm bảo vật kéo dài tuổi.
Lúc này vội vàng thuyết phục.
Suy cho cùng nếu không có Lý Phàm, hắn và Đông Phương hai người muốn thăm dò mê vực thì nhất định hiệu suất sẽ không thể cao giống như trước đó. Còn muốn đổi bảo vật giới hạn trên bảng Thanh Huyền, hi vọng càng xa vời hơn.
“Thực ra lần này Lam Vũ tiên tôn tuyên bố treo giải thưởng, đối với chúng ta thì ngược lại là một chuyện tốt. Có thể nói là này lên kia xuống, một lượng tu sĩ đáng kể bị thu hút quay lại. Áp lực cạnh tranh bên phía sương trắng sẽ thu nhỏ…” Hoàng Phủ Tùng còn phân tích ra trò.
Lý Phàm bật cười, vẫy tay ngắt lời hắn: “Hoàng Phủ huynh không cần lo lắng, ta không có suy nghĩ quay lại. Hơn nữa, nói không chừng ta sẽ đợi trong sương trắng còn lâu hơn các ngươi đấy.”
Đông Phương Diệu lập tức tò mò: “Sao vậy, Lý huynh coi trọng thứ gì trên bảng Thanh Huyền à?”
Lý Phàm cũng không giấu diếm, ngừng một chút rồi nói: “‘Bàn đá tận cùng’.”
Đông Phương và Hoàng Phủ đưa mắt nhìn nhau: “Một trăm ngàn điểm thanh huyền đi đánh cược tái sinh thể còn chưa rõ tác dụng…”
Đông Phương Diệu không nhịn được mà khuyên nhủ: “Lý huynh, hãy cân nhắc lại! Rủi ro thực sự quá lớn. Tên tuổi thứ đó vang dội một chút, nhưng tác dụng thực tế cũng không lớn, đến lúc đó chẳng phải là muốn thua lỗ mất hết vốn liếng à? Còn không bằng nhìn những vật khác. Cho dù đổi một môn công pháp hợp đạo cũng được! Kể cả mình không dùng được thì cũng có thể lấy ra mua bán với người khác mà…”
Đông Phương Diệu nói lời lải nhải không dứt, Hoàng Phủ Tùng cũng cân nhắc đưa ra ý kiến của mình: “Bàn đá tận cùng…”
“Nghe nói sau khi tái sinh thể này ra đời, trong vòng mười năm cũng không có Thiên Huyền tái sinh thể khác xuất hiện lần nữa. Khiến đám người tổng bộ kia lo lắng không thôi, còn tưởng rằng từ đó về sau cũng sẽ không còn tái sinh thể giáng lâm.”
“Chính vì vậy mà nó mới được gọi là ‘Tận cùng’.”