Không giới hạn trong một châu mà toàn bộ lãnh địa Vạn Tiên Minh đều như vậy.
“Thậm chí không phải Vạn Tiên Minh, ngay cả bên Ngũ Lão hội…”
Vẻ mặt Hứa Bạch nghiêm nghị.
“Đây là bởi vì có sự tham gia của Lam Vũ mà vị Tử Sinh thiên tôn kia bắt đầu tăng tốc tốc độ của ‘định lý’ à?”
Theo như những gì Hứa Bạch biết, châu Nguyên Đạo mà Lam Vũ ở cũng không xảy ra bất kỳ dấu vết chiến đấu nào.
“Không thông qua chiến đấu để trực tiếp giải quyết một đối thủ cạnh tranh này mà trực tiếp thông qua nghịch lý, dùng chiều hướng chung nghiền nát.”
Hứa Bạch híp mắt lại: “Xem ra vị Tử Sinh thiên tôn này hoàn toàn không quan tâm đến Lam Vũ. Thậm chí ngay cả hứng thú ra tay với hắn cũng không có.”
“Hắn chỉ cần tiến hành hoàn thành từng bước bản thân chứng trường sinh, Lam Vũ ngăn cản ở trước mặt hắn thật sự giống như châu chấu đá xe. Chỉ có một kết cục là bị nghiền nát.”
Hứa Bạch giống như đã nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Lam Vũ sau khi chứng đạo thất bại.
“Có lẽ rất nhanh kết cục sẽ giáng lâm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Tiếp tục để đệ tử Dược Vương tông thu thập tình báo, vì đề phòng bên ngoài quấy rầy, Hứa Bạch dứt khoát phong tỏa linh phù truyền tin lại.
Chỉ tập trung tinh thần quan sát tiến triển mọi chuyện.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, càng ngày càng nhiều hiện tượng chết đi sống lại, rốt cuộc khiến tu sĩ Tiên Minh xuất hiện cảnh giác.
Thảo luận trong bồn chồn lo sợ càng ngày càng nhiều, cuối cùng đưa tới một tuyên bố của Vạn Tiên Minh.
“Các tu sĩ Vạn Tiên Minh, hãy khắc ghi ngày vĩ đại hôm nay.”
“Nhiều năm trôi qua, Vạn Tiên Minh chúng ta sắp nghênh đón một vị Trường Sinh thiên tôn mới.”
“Người chết không thể sống lại, đây là thiên địa chi lý.”
“Nhưng từ nay về sau, sự thật cố định này sẽ được sửa chữa hoàn toàn.”
“Đảo ngược tử sinh chi lý, thiên tôn tên là ‘Vãng Sinh’.”
“Cho nên, đừng hoang mang. Hãy ăn mừng thỏa thích đi.”
“Dưới sự bao phủ thần lực của Vãng Sinh thiên tôn, tu sĩ tử vong bình thường đều có thể sống lại sau mười tám năm. Đồng thời vẫn có thể giữ lại ký ức kiếp trước.”
“Một thời đại hoàn toàn mới đã tới!”
Sau khi tuyên bố thông báo, tu sĩ khắp thiên hạ lập tức rơi vào trong trạng thái thẫn thờ.
Sau đó là chấn động, nghi ngờ, sợ hãi…
Đủ loại tâm trạng cùng bộc phát ra.
Mỗi châu phân bố ở Vạn Tiên Minh đều bị tu sĩ bao vây chật như nêm cối.
Bọn họ nóng lòng muốn biết chi tiết chuyển sinh là thế nào.
Cái gọi là sống lại lại dùng loại cách thức nào.
Nhưng quan viên các nơi cũng mơ hồ với chuyện này, không biết gì cả.
Vì thế chỉ có thể cố gắng kiểm soát trật tự, chờ đợi ngày công bố đáp án cuối cùng.
“Thói đời thay đổi thật sự quá nhanh, loại đồ cổ như chúng ta cũng có hơi không theo kịp thời đại.” Nam Cung Sĩ Vinh ngẩng đầu nhìn đếm ngược “mười bốn” hiển thị trên màn trời, thổn thức không nói.
Hứa Bạch đứng sau lưng hắn, vừa cười vừa nói: “Đại nhân không cần để ý. Ai có thể ngờ được một vị Trường Sinh thiên tôn có thể đảo ngược thiên địa chi lý lại đột nhiên xuất hiện mà không hề có dấu hiệu nào.”
“Thần bí tột cùng, không thể tra ra được chút gì. Thật sự khiến người khó có thể tin được.”
“Ngay cả vị tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể bỗng dưng xuất hiện.” Giọng điệu Hứa Bạch sâu xa.
Nam Cung Sĩ Vinh khẽ gật đầu: “Cho nên bây giờ bên ngoài đều suy đoán vị ‘Vãng Sinh thiên tôn’ này rất có thể là cổ tu sĩ tồn tại từ đại kiếp đến nay.”
“Cũng giống như ngươi.” Nam Cung Sĩ Vinh đưa mắt nhìn Hứa Bạch, nói chậm rãi.
Hứa Bạch lại cúi đầu suy nghĩ: “Cổ tu sĩ à…”
Đối với thân phận chân thật của vị ‘Vãng Sinh Thiên tôn’ này, tu sĩ khắp thiên hạ đều vô cùng tò mò. Nhưng mà trải qua khai quật thời gian dài như vậy, lại sửng sốt là không có chút tin tức nào liên quan đến hắn được tiết lộ.
Dù sao số lượng tu sĩ Hợp Đạo trong Tiên Minh nhiều như vậy, loại trừ từng người một cũng không thể tìm thấy người được chọn phù hợp. Vậy thì có khả năng cực lớn là vị thiên tôn mới lên cấp này đến từ thời kỳ thượng cổ, luôn giấu trong sương mù, giác ngộ thiên địa chi lý. Cho đến gần đây, mới chứng đạo thành công.
Còn câu nói ‘Vãng Sinh thiên tôn’ là tu sĩ bên Ngũ Lão hội…
Động tác liên tiếp gần đây của Ngũ Lão hội cũng đã chối bỏ loại giả thuyết này.
Đầu tiên là phía chính phủ gửi công văn đi, chúc mừng sự ra đời của thiên tôn mới. Sau đó nhanh chóng triệu hồi toàn bộ tu sĩ vốn dĩ đang tiến hành thăm viếng hữu nghị trong lãnh thổ của Vạn Tiên Minh. Nơi tiếp giáp biên cảnh, tất cả sinh lực đều co rút…
Rất hiển nhiên là Ngũ Lão hội vẫn vô cùng kiêng kỵ với sự ra đời của cường giả cảnh giới Trường Sinh mới này.
“Thành chủ đại nhân, người nói dưới sự phù hộ lực lượng của ‘Vãng Sinh thiên tôn’ thì sau khi tu sĩ tử vong, thật sự có thể sống lại sao?” Sau khi im lặng một lúc, Hứa Bạch chợt hỏi.
“Cá nhân ta giữ thái độ nghi ngờ với chuyện này. Tuy thần lực của thiên tôn đáng kính đáng sợ, nhưng chuyện ‘sống lại’ vẫn huyền bí quá mức.” Nam Cung Sĩ Vinh lắc đầu nói, “Cho dù có thể thực hiện, sợ rằng cũng phải thỏa mãn điều kiện nhất định. Nếu một vị tu sĩ đã chết không toàn thây, hồn phi phách tán, nếu loại tình huống này muốn sống lại…”