Mà Vạn Tiên minh hiển nhiên là hiểu rõ loại nguyên nhân hiện tượng này xuất hiện.
Sau đó liền có nhiệm vụ chức trách mới tăng thêm của hắn.
Tuy không tồn tại biện pháp cưỡng chế gì, nhưng tốt xấu hắn cũng khoác thân phận quan phương của Vạn Tiên minh. Mà do hắn ra mặt, thường thường cũng sẽ thúc đẩy liên hợp mạnh mẽ của không ít tiểu đoàn thể.
Cho nên cũng không gặp phải bất kỳ sự chống lại nào, ngược lại danh tiếng sau khi truyền ra, sẽ có tu sĩ chủ động tìm tới cửa, tìm kiếm giúp đỡ.
Tiếp xúc cùng bọn họ nhiều hơn, Hứa Bạch đại khái đã hiểu yêu cầu của bọn họ.
Thứ nhất, bọn họ có thể chia sẻ tin tức về cửa vào tiểu thế giới đang nắm giữ trong tay cho người khác. Nhưng tương ứng, những tu sĩ thu lợi từ lần này, lần sau phát hiện tiểu thế giới khác, nếu như cần trợ thủ, cũng giống như trước phải ưu tiên nghĩ đến bọn họ.
Tức cái gọi là hỗ trợ lẫn nhau.
Thứ hai, chinh phạt tiểu thế giới, cũng không phải đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Mà chính là thời thời khắc khắc cần phải đối mặt với giết chóc đẫm máu, không cẩn thận chút sẽ bỏ mạng tại chỗ. Cho nên tu sĩ đồng hành, nhất định là đáng tin cậy. Không đề cập tới đồng sinh cộng tử, kém cỏi nhất cũng không thể đâm đao sau lưng.
Thứ ba, cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Nếu như có thể, tiểu thế giới bên trong châu Thiên Lương, tốt nhất đều do các tu sĩ bản thổ của châu Thiên Lương tự tiêu hóa hết.
...
Hứa Bạch luân hồi muôn đời, tự xưng là hiểu rõ lòng người. Nhưng lúc đối diện với mấy tu sĩ ám hoài quỷ thai này, vẫn cảm thấy có chút nhức đầu.
Thường thường một đội tu sĩ bề ngoài vô cùng hòa thuận thông qua hắn giới thiệu, cuối cùng chỉ có một ít người trở về.
Ngậm miệng không đề cập tới tu sĩ vẫn lạc trong đội ngũ, mà chỉ trích lẫn nhau.
Nhưng lần tiếp theo, lúc liên lạc lại bọn họ, hỏi phải chăng có thể cùng lập tổ đội chinh phạt. Bọn họ tám chín phần mười, vẫn sẽ đồng ý việc này.
Bởi lẽ tuy biết rõ hành động đen tối của đối phương, nhưng dù sao cũng biết được chút nội tình.
So với đồng bọn hoàn toàn không biết, xa lạ, thì ngược lại càng thêm đáng tín nhiệm.
“Lòng người, thật đúng thâm bất khả trắc, khó có thể nghĩ ra.”
Hứa Bạch lắc đầu cảm thán.
Trong đầu hắn, tên của một đám tu sĩ giống như quân cờ, bởi vì khác biệt tính tình, năng lực, giữa lẫn nhau có sự sắp xếp tổ hợp khác nhau.
Hứa Bạch đang cố gắng tìm ra phương pháp có thể lợi dụng tối đa lực lượng của tu sĩ châu Thiên Lương.
Cũng vẫn có thể xem là, một loại phương thức tu hành đặc biệt.
Hứa Bạch thầm nghĩ trong lòng.
“Hôm nay Linh Châu tổng cộng đã xác minh mười ba nơi tiểu thế giới. Trong đó có một chỗ cực kỳ nguy hiểm, mấy lần thảo phạt đều không người sống sót, đã tạm thời bị gác lại. Còn lại mười hai chỗ, đã hoàn toàn quét sạch một nửa...”
Sau khi các tu sĩ Tiên Minh hoàn toàn phá hủy lực lượng phản kháng của tiểu thế giới, mang theo Thiên Huyền Bảo Giám hoàn thành quét hình tiểu thế giới.
Tổng bộ Vạn Tiên minh liền sẽ phái ra một đội tu sĩ áo đen tiếp nhận, đuổi người không có phận sự ra ngoài, đồng thời phong tỏa cửa vào. Không biết làm trò gì ở bên trong.
Cho dù Hứa Bạch và Nam Cung Sĩ Vinh nghe ngóng, cũng không thể thăm dò ra thứ gì.
Chẳng qua sau đó Hứa Bạch căn cứ phản hồi của rất nhiều tu sĩ dưới quyền, được tu sĩ áo đen tiếp quản không lâu sau, những lối vào của tiểu thế giới này vô cớ biến mất.
Tuy vị trí được đánh dấu trên bản đồ Thiên Huyền Bảo Giám vẫn còn, nhưng lúc thật sự đối diện, làm thế nào cũng không tìm thấy cửa vào cụ thể.
“Không phải dùng phương thức nào đó che đậy, mà chính là bản thân cửa vào phát sinh thay đổi.”
“Thật ra bản thân lối vào vẫn còn, nhưng giống như trải qua một loại mã hóa nào đó, phương pháp bình thường không thể nào tìm ra.”
Hứa Bạch đã cho ra kết luận này sau khi thăm dò tại hiện trường.
...
Đang lúc Hứa Bạch bận rộn ở châu Thiên Lương.
Bản tôn Lý Phàm cuối cùng cũng tạm biệt Sóc Phong nhiệt tình, rời khỏi phủ đệ của hắn.
Bị hắn dây dưa giao đấu những ngày này, Lý Phàm tuy nói bản thân cũng đã được lấy được lợi ích không nhỏ.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn là tốc độ tiến bộ của Sóc Phong.
Từ ban đầu, ở trước mặt ‘Trừu Ti Tước Mệnh’, không có chút năng lực ngăn cản nào.
Chỉ có thể dựa vào thể chất có chút quỷ dị của hắn gượng chống.
Càng về sau, Sóc Phong vậy mà có thể chậm rãi thích ứng ảnh hưởng của tước mệnh đối với hắn.
“Giống như bị đánh quá nhiều, sinh ra kháng tính với thần thông.” Lý Phàm âm thầm kinh hãi trong lòng.
Thủ đoạn của Lý Phàm, hiệu quả càng ngày càng yếu.
Sóc Phong lại là càng đánh càng hăng.
Cuối cùng, Lý Phàm lấy lý do mình thực sự không địch lại, trở về suy nghĩ thần thông mới để rời đi.
Không đi nơi nào khác, mà là trực tiếp tiến về Thiên Huyền Kính châu Thiên Quyền, vận dụng quyền hạn cấp bậc diễn ba mươi lăm đặc quyền.
Khác với trong tưởng tượng.
Lối đi tiến về Thiên Huyền Bản Kính không phải trực tiếp sinh ra ở trong không gian Thiên Huyền Phân Kính.
Mà chính là được cho biết thời gian, địa điểm, để Lý Phàm đi tới.
Đến lúc đó, tự có chuyên gia dẫn dắt, quá hạn không đợi.
Lý Phàm dựa theo thời gian ước định, đi đến một chỗ trên núi đá cao ngất có hình dáng như liên hoa bên ngoài thành Thiên Quyền.