“Nếu như suy đoán của ta không sai, thì đó là phân tích quá trình ra đời của thế giới.”
“Đã như vậy...”
Lý Phàm tâm niệm vừa động, đủ loại cảm ngộ liên quan tới ‘Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm’ xông lên đầu.
‘Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm’, là một thức thần thông mà Lý Phàm lĩnh ngộ ra dựa trên cơ sở Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm, tăng thêm cảm ngộ bản thân đối với ‘sinh diệt chi đạo’.
Nhưng hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, kỳ thực đối với sinh diệt chi đạo là tương đối nông cạn.
Dù sao thiên phú ngộ tính của bản tôn, không nghịch thiên giống như phân thân Hứa Bạch.
Từ khi lĩnh ngộ ra về sau, tác dụng thực tế cũng không nhiều.
Lên trình độ lớn hơn, vẫn chỉ coi hắn là tịch diệt kiếm để sử dụng.
Về phần công năng sáng tạo của “Sinh”, trước mắt chỉ vẻn vẹn giới hạn trong một tay nắm linh thạch cực kỳ yếu mà thôi.
“Hy vọng có thể mang đến cho ta chút kinh ngạc.” Lý Phàm nghĩ như vậy.
Hắn phát hiện, sau khi suy nghĩ trong đầu có liên quan đến cảm ngộ thần thông ‘Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm’, những đường cong dưới chân của mình kết nối cùng bình đài, giống như bị gió nhẹ lướt qua, không ngừng đung đưa.
Đường cong màu đen càng nồng đậm.
Như có cái gì đang tiến hành truyền vào.
Chỉ là sau một lát, Thiên Huyền Kính đã có phản hồi.
Trước mắt Lý Phàm, chỉ một thoáng hiện lên đủ loại hình ảnh.
Hắn lờ mờ một lần nữa thấy được quá trình Ngũ Hành Động Thiên ra đời, sau đó ngàn vạn Lược Ảnh đồng thời lóe qua, từ dưới lên trên, tạo thành một gốc đại thụ có vô số nhánh.
Lý Phàm thì đứng ở gốc đại thụ, chuẩn bị đưa ra lựa chọn.
Trong thức hải của Lý Phàm, một Mâm tròn tận cùng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cấu tạo ra một vòng ngụy trang bên ngoài tâm thần chính thức.
Phòng ngừa khả năng nhòm ngó của Thiên Huyền Kính.
Ở phía trên cái cây chọc trời trước mặt hắn, Lý Phàm thấy được rất nhiều cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, mà giống như đồng tông đồng nguyên.
Đều là kết quả có thể lấy được bắt nguồn từ thôi diễn của ‘Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm’.
Có cường hóa thuộc tính “Diệt”, đẩy lực sát phạt đến cực hạn.
Có thêm cường điệu thuộc tính “Sinh”, ngoại trừ có thể chữa trị vết thương trong giây lát, còn có thể từ hư không tạo vật, sáng tạo sinh linh.
Còn có, đem trọng điểm của thôi diễn thần thông, trở về phía trên “Ngũ hành chi lực”. Ngũ hành quy nhất, hoặc là ngũ hành tương sinh tương khắc, lại vừa diễn biến ra vô số khả năng.
Số liệu thần thông đồng thời xuất hiện trong lúc đó là rất khổng lồ.
Cho dù với cường độ thần thức bây giờ của Lý Phàm, khi muốn xem “Cây thần thông”, cũng sẽ cảm thấy có chút đình trệ.
Nhớ tới mỗi một thần thông cụ thể, đều sẽ có phản hồi tương ứng cụ thể hiện lên trong não.
Sau khi đại khái hiểu được tổng thể, Lý Phàm nhìn về phía đếm ngược phía trên tầm mắt không ngừng nhảy lên.
Cái này mới giật mình, trong lúc bất tri bất giác, thời gian vậy mà đã trôi qua một nửa!
Chỉ còn lại có không đến năm canh giờ, Lý Phàm trầm ngâm một lát, rất nhanh đưa ra lựa chọn.
Chính là trong một nhánh khả năng sau ngũ hành tương dung, giản lược có thể tổng kết thành mười sáu chữ: “Ngũ hành quy nhất, vô cực doanh hư; lực kia không dứt, thần hồn bất diệt.”
Không sai, thần thông Lý Phàm muốn, chính là bí pháp tuyệt diệu có thể bảo vệ thần hồn!
Ngũ hành tương sinh chi lực, có thể tăng cường năng lực tuần hoàn, khôi phục của thân thể tu sĩ. Gần như có thể đạt tới cấp độ, cho dù không mượn ngoại lực, cũng có thể tự thực hiện linh khí vĩnh động. Thân thể bị thương, cũng có thể chữa trị trong chớp mắt.
Bên trong thôi diễn của Thiên Huyền Kính, tương tự như ngũ hành tương sinh chi lực. Sau khi làm ngũ hành quy nhất, sẽ có khả năng nhất định, sa vào một loại trạng thái kỳ diệu vô cực doanh hư.
Biến hóa giữa doanh hư, giống như con người một hít một thở mang đến cội nguồn sinh mệnh, sinh ra cuồn cuộn không dứt, có thể bổ dưỡng lực lượng Đại Thần Hồn lớn mạnh.
Có loại sức mạnh này gia trì, cho dù thần hồn bị trọng thương. Cũng có thể tự mình chậm rãi khôi phục lại.
...
“Thần thông sát phạt tầm thường, với ta mà nói, kỳ thật cũng không có tác dụng thực tế.” Lý Phàm âm thầm suy nghĩ nói.
“Yếu hơn ta, có thể trực tiếp dùng thần thông ‘trói trùng’ trấn áp. Mạnh hơn ta một chút, ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’, ‘Trừu Ti Tước Mệnh’ cũng đủ để địch nổi.”
“Mà nếu thật sự gặp phải đối thủ cường đại đến mức không cách nào phản kháng, vậy thì trực tiếp hoàn chân.”
“Với ta, bí pháp bảo mệnh ngược lại là càng nhiều càng tốt. Nhất là có liêm quan với thần hồn.”
Ảnh hưởng khó hiểu tạo ra đối với phân thân của Bạch tiên sinh, làm cho Lý Phàm sinh ra cảm giác nguy cơ rất lớn. Không thể coi thường.
Lý Phàm không có ý nghĩ lo được lo mất, kiên định với những gì mình cần, trong đầu đã chọn mục tiêu.
Trong một khoảnh khắc, Cây thần thông vô cùng um tùm trước mắt, từ ngọn cành lá, bắt đầu dần dần trở nên héo úa.
Tất cả thần thông được biểu thị khác đều biến mất trong khoảnh khắc, chỉ để lại một cái cây độc nhánh trụi lủi, sừng sững giữa thiên địa.
Sau đó, hóa thành một tia sáng, bắn thẳng về phía thức hải của Lý Phàm.
“Uỳnh!”
Giống như một trận nổ lớn kinh thiên động địa, xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Nương theo ánh sáng hừng hực khó có thể nhìn thẳng, vô số chi tiết tường tận về thần thông đồng loạt hiện lên.