“Chẳng lẽ Hồng đạo hữu cho rằng, ta là đại nhân vật nào đó của Vạn Giới Liên Hợp hội?” Hứa Bạch hỏi lại.
“Để bảo đảm sự an toàn của các tiểu thế giới. Trong Liên Hợp Hội bọn ta, thường chỉ có sứ giả cố định chịu trách nhiệm tiến hành liên hệ với tiểu thế giới cụ thể. Ngoài nơi mình phụ trách, sứ giả không hề biết gì tới tình hình của các tiểu thế giới khác.” Hứa Bạch giải thích.
“Nếu các ngươi có bản lĩnh, trói Liễu trưởng lão Hợp Đạo đến cùng bọn ta lần trước lại, nghiêm hình tra tấn, nói không chừng có thể hỏi được gì đó từ hắn.”
Tiểu Hồng nhất thời cứng họng.
Đế nữ thì nhìn bản đồ Huyền Hoàng giới ở trước mặt, sau đó dấy lên cảm giác bất lực.
Ánh mắt cũng trở nên không còn quả quyết nữa: “Cái này...Gần như là mò kim đáy biển.”
“Sao vậy, các ngươi sẽ không hối hận nhanh như vậy đấy chứ?” Hứa Bạch hơi kinh ngạc.
“Tiểu Hắc có thể làm được thì ta cũng có thể làm được. Hứa đạo hữu yên tâm, Đế quốc quyết nuốt lời.” Lúc này, Tiểu Thanh vốn đang đắn đo đột nhiên trở nên kiên định.
Dưới sự ra hiệu của Tiểu Thanh, cuối cùng Đế nữ cũng “Thánh Huyết Hóa Thai Pháp” sau khi đã cải tiến cho Hứa Bạch.
Không phải do thư tịch, ngọc giản ghi chép lại.
Mà là do dị thú đặc biệt “Thư Trùng” của Đế quốc ghi lại.
“Hành Thánh Huyết Hóa Thai Pháp, còn cần phối hợp với một số tài nguyên đặc biệt. Hứa đạo hữu đợi một lát, bây giờ bọn ta sẽ sai người đi chuẩn bị cho ngươi.” Tiểu Thanh tiếp lời.
Hứa Bạch khẽ gật đầu.
Hứa Thanh không trực tiếp kiểm tra nội dung được ghi chép trong “Thư Trùng” ngay, mà tạm thời cất nó đi trước, sau đó trầm ngâm một lát, rồi lại kiến nghị: “Điều quan trọng nhất đối với các ngươi hiện giờ chính là tranh giành thời gian với Vạn Tiên Minh.”
“Ngoại trừ có thể mượn sức mạnh của Thiên Huyền bảo giám để nhanh chóng, thuận tiện phát hiện lối vào tiểu thế giới ra. Có lẽ còn có thể xác định được vị trí đại khái của Hứa Khắc.”
“Không biết, năm đó Hứa Khắc có để lại bảo vât tùy thân nào không? Có lẽ ta có thể mời được tiền bối trong tổ chức ra mặt, giúp các ngươi thôi diễn một chút.”
“Dù sao ta cũng rất tò mò về vị tổ tiên này của các ngươi.” Hứa Bạch mỉm cười nói.
Trong Vạn Tiên Minh của Đế quốc có rất nhiều Đạo Pháp giả.
Nếu phối với Chung Mạt Viên Bàn do Hứa Bạch tặng thì cũng đã đủ để tìm ra lối vào tiểu thế giới mà không để lộ danh tính.
Sau khi nghe Hứa Bạch nói vậy, Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đưa mắt nhìn nhau.
Do dự một lát rồi Tiểu Thanh mới nói: “Lúc chủ nhân rời đi, đúng là không mang một số vật phẩm tùy thân theo, bọn ta vẫn đang giữ gìn cẩn thận.”
“Đạo hữu đi theo ta.”
Nói rồi, Hứa Bạch tới một căn phòng nhỏ kín đáo ở nơi cao nhất của tháp cung điện dưới sự hướng dẫn của Tiểu Thanh.
Không sang trọng như căn phòng gặp mặt vừa rồi, bài trí bên trong rất đơn giản.
Không thể nhìn ra đây là nơi ở của Tố Tạo giả của Đế quốc.
“Đây chính là nơi chủ nhân ở trước đó, đồ bên trong vẫn giữ y nguyên. Mới đầu, bọn ta vẫn ôm hi vọng, có thể chủ nhân vẫn còn quay về. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bọn ta đã hiểu ra từ lâu, đó là hi vọng xa vời.” Trong giọng nói của Tiểu Thanh có chút ưu thương.
Hứa Bạch liếc nhìn bên trong căn phòng nhỏ, trong lòng đột nhiên chấn động.
Bởi vì hắn đã phát hiện một chùm dây đỏ mỏng trong ngăn kéo của một trong những chiếc bàn gỗ!
Chỉ có vài sợi dường như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Nhưng bất kể là hình dáng của nó, hay là khí tức mờ nhạt lưu giữ trên đó, Hứa Bạch đều rất quen thuộc!
“Đây là dây đỏ Bạch tiên sinh để lại cho Hứa Khắc?”
“Lúc đi hắn không mang theo?”
Trong lòng Hứa Bạch chấn động.
Lặng lẽ di dời tầm mắt, như thể đang nhìn về phía vật phẩm khác.
Thực ra Hứa Bạch vẫn đang mãi nghĩ tới sợi dây đỏ vừa thấy.
“Không sai, chính là sợi dây đỏ có thể dễ dàng giết chết Xích Cửu Đầu trong tay Hứa Khắc.”
“Nhưng hình như không phải là bản thể. Mà là một sợi bị Hứa Khắc rút ra.”
“Là để giữ lại thủ đoạn bảo vệ cuối cùng cho Đế quốc sao...”
“Nhưng nhìn cách nó cứ bị vứt phủi bụi ở đây thì có vẻ Tiểu Thanh và Tiểu Hồng cũng không biết rốt cuộc thứ đỏ chót này đáng sợ tới mức nào.”
Suy nghĩ của Hứa Bạch lập tức xoay chuyển, đồng thời trong lòng lại mơ hồ có kích động khó mà khống chế được.
Hắn biết rõ, dây đỏ này có ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Tuy hôm nay chỉ còn lại một sợi, thì e rằng cũng đủ để tạo thành uy hiếp chí mạng đối với tu sĩ Hợp Đạo.
Trong lòng Hứa Bạch đột nhiên dâng lên suy nghĩ chiếm nó làm của riêng.
“Thuật thôi diễn, vô cùng huyền bí. Tốt nhất là có thể lấy thêm vài món.”
Hắn giải thích.
“Không sao, đều là mấy phàm vật. Để tăng thêm tỷ lệ có thể tìm thấy chủ nhân, đạo hữu lấy thêm cũng được.” Tiểu Thanh không bận tâm nói.
Sau đó Hứa Thanh lấy một cây bút, một bộ đồ Hứa Khắc từng mặc từ trong căn phòng này.
Cuối cùng, lại giả bộ kiểm tra xung quanh rồi mới cầm dây đỏ đi.
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
Bảo vật vào tay, Hứa Bạch vẫn đang có chút khó tin.
Nhưng khi hắn thảo luận chi tiết với đám người Tiểu Thanh thêm lần nữa xong thì tạm biệt rời đi.
Cuối cùng sau khi rời khỏi Đế quốc, lúc này mới chắc chắn mình lại lấy được dây đỏ của Bạch tiên sinh một cách dễ dàng như vậy.