Thần thức của Hứa Bạch thánh thai hóa ra một ảo ảnh đứng trên đất vàng của động thiên mới sinh.
Không hề ghét bỏ mà là mang trên mặt vẻ mừng rỡ.
Tự mình huyễn hóa ra nước, tưới xuống đất đai cằn cỗi.
Sau đó từ trên người hắn bay ra từng đốm quang mang màu lục.
Không bao lâu sau lập tức có một vài mầm non màu lục phá đất mà lên.
Luồng sinh cơ thứ nhất từ trong động thiên xuất hiện.
Sau đó lại có dòng nước đẹp đẽ vây quanh những thực vật này xuất hiện.
Dưới sinh cơ dạt dào, động thiên nơi này cũng bắt đầu mở rộng ra trong hư không xung quanh.
Lý Phàm nhìn từng màn biến hóa trong mắt, như có điều suy nghĩ.
“Từ không tới có, bồi dưỡng động thiên hoàn toàn mới.”
“Có thể hoàn toàn dựa theo ý nghĩ của bản thân lượng thân chế tạo. So với việc ra ngoài tìm kiếm nhờ vận khí quả thực hơn hẳn một bậc.”
“Nhưng động thiên không giống người phàm. Thời kỳ sinh trưởng của chúng hễ tí là lấy ngàn vạn năm để tính. Đây còn là dưới trạng thái lý tưởng nhất.”
“Đời này ta kết anh đã lâu như vậy, Ngũ Hành động thiên vẫn chỉ là hình thức ban đầu. Bởi vậy có thể thấy cái khó sinh trưởng của động thiên.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn từ từ chờ nó trưởng thành?”
“Chuyện đó với ta quả là một tin tốt.”
Lý Phàm nghĩ như vậy.
Nhưng thủ đoạn của Hứa Bạch thánh thai lại vượt xa tưởng tượng của hắn.
Khiến hắn không kịp trở tay, trong lòng lại cấp bách mấy phần.
Sau khi kết anh, Hứa Bạch thánh thai như đang nhàn nhã tản bộ trong Huyền Hoàng giới, đi chậm du tẩu.
Sau khi dừng lại ởmột châu vực nào đó bèn nhẹ nhàng đưa tay chỉ lên bầu trời.
Sau đó giữa thiên địa như đã xảy ra một loại biến hóa huyền diệu nào đó.
Dường như có cái gì bị Hứa Bạch thánh thai đột ngột rút ra, sau đó tiện tay bỏ vào trong động thiên của mình.
“Ầm ầm!”
Bên trong động thiên, tiếng ầm vang không ngừng.
Một ngọn núi nháy mắt vụt lên từ mặt đất.
Trong động thiên còn lấy tốc độ nhanh hơn bình thường ngàn vạn lần xảy ra biến hóa long trời lở đất.
“Đây là...”
“Rút thiên tủy?”
“Nhẹ nhàng dễ dàng như thế, căn bản không cần lo thiên địa phản phệ. Hơn nữa...”
Mắt thấy một màn này, ánh mắt Lý Phàm bỗng dưng co lại.
Càng làm cho trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ là, Hứa Bạch thánh thai đi đến châu tiếp theo, quan sát sơ qua.
Sau đó lại lần nữa ra tay.
Lại một thiên địa tương sinh chi biến bị lặng lẽ lấy ra.
Thậm chí không gây nên phát hiện của tu sĩ khác.
Trong động thiên của bản thân Hứa Bạch thánh thai, dị biến lại xảy ra.
Dòng suối nhỏ róc rách vốn có trong chớp mắt biến thành sông lớn cuồn cuộn.
Tới cùng còn có đất đai động thiên lại lần nữa nhanh chóng mở rộng.
Nhận được lượng lớn nước sông tưới nhuần, thảm thực vật trong động thiên cũng càng thêm phồn thịnh. Cây cối vụt lên từ mặt đất, xanh biếc tươi tốt.
“Sông thiên vũ tương sinh...”
Lý Phàm nhìn Hứa Bạch thánh thai có chút vui mừng gật đầu.
Sau đó rời động thiên, lại lần nữa du lịch trong Huyền Hoàng giới.
Như người phàm đi đường, hai chân đo đạc mảnh đất này.
Mỗi khi tương sinh chi biến thích hợp với mình đều như ngắt thảo dược đặt vào trong động thiên của bản thân.
Sau khiếp sợ mới đầu, nhìn nhiều hơn ngược lại có phần chết lặng, tập mãi thành quen.
Lý Phàm đã từng xem không ít tâm đắc hóa thần của tu sĩ Nguyên Anh.
Đều nói tương sinh chi biến trên thế gian như kinh mạch trong cơ thể người phàm, không có thủ đoạn đặc biệt rất khó tìm kiếm.
Hơn nữa một khi rút ra chắc chắn kinh thiên động địa, gây nên động tĩnh cực lớn.
Nhưng tất cả những kinh nghiệm này ở trên người Hứa Bạch thánh thai đều mất hiệu quả.
Chỉ cần híp mắt quan sát chốc lát là có thể kết luận có ‘thiên địa tương sinh chi biến’ hay không.
Sau đó chầm chậm vẫy tay như gọi tới một trận gió nhẹ trong thiên địa. Trong lúc lặng yên không một tiếng động liền chiếm làm của riêng.
Theo trong động thiên được dung nhập càng ngày càng nhiều lực lượng biến hóa, cách tân.
Động thiên của bản thân Hứa Bạch thánh thai cũng mỗi ngày đều mới.
Núi sông, liệt cốc, đồng bằng, sông ngòi, rừng rậm...
Thế giới động thiên sinh cơ dạt dào, trăm thái sản sinh. Nghiêm chỉnh dáng vẻ một tiểu thế giới đang không ngừng sinh trưởng.
Nhưng Hứa Bạch thánh thai lại vô cùng hiếm thấy cau mày.
“Vẫn thiếu chút gì đó.”
“Mảnh sinh cơ này chỉ là giả tượng, không thể chống đỡ tuần hoàn hoàn mỹ của bản thân.”
“Nếu như không có phần ngoài rót vào, động thiên đốt cháy giai đoạn chẳng mấy chốc sẽ từ từ trở về trong cô quạnh.”
Lý Phàm cảm ứng được suy nghĩ của đối phương.
Hứa Bạch thánh thai bay lên giữa không trung, trái phải bốn phía, nhìn về nơi xa.
Cứ như vậy, vừa nhìn là một ngày.
Sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười.
Thong dong điềm tĩnh bước ra một bước, đi đến chỗ cần đến.
Dưới thị giác của Lý Phàm, thực ra tốc độ của Hứa Bạch thánh thai cũng không nhanh.
Thậm chí đều không sử dụng linh lực của mình, chỉ đơn thuần dựa vào thân thể tiến lên.
Nhưng trong mắt người ngoài, thực ra là một bước ngàn dặm, thoáng chốc vô tung.
“Không phải bản thân đang chuyển động mà là trời chủ động phối hợp, biến khoảng cách ngắn lại.”
“Súc địa thành thốn để tiện đi đường.”
Lý Phàm tỉ mỉ thể ngộ biến hóa của thiên địa bốn phía trong mỗi bước đi, một tia minh ngộ bỗng xông lên đầu.
“Tuy lần này bị Bạch tiên sinh mượn thể trùng sinh nhưng thực ra cũng là một cuộc đại tạo hóa.”